Người tới là con trai và con gái của Triệu Văn Đức, chị em Triệu Anh và Triệu Bảo Lai. Triệu Bảo Lai còn mặc đồng phục công nhân, có thể thấy họ nhận được tin báo là chạy ngay tới, ngay cả quần áo cũng không kịp thay.
Giang Liên Thành trầm giọng nói, "Xin nén bi thương."
Một câu nói đã chỉ rõ hết thảy, trong nháy mắt nước mắt Triệu Anh rơi xuống, che miệng, luôn miệng nói, "Không thể nào, không thể nào có chuyện này, sức khỏe của ba tôi rất tốt..." Vừa nói vừa đi vào phòng, không tận mắt nhìn thấy cô tuyệt đối không tin ba mình đã qua đời.
Nhưng khi vào phòng thấy người lẳng lặng nằm trên giường, không nhúc nhích, không có biểu cảm, Triệu Anh rốt cuộc khóc thất thanh, "Ba, Anh Tử tới trễ rồi, con xin lỗi ba, thật xin lỗi, Anh Tử bất hiếu, hôm qua hứa đến ăn cơm với ba lại không tới. Thật xin lỗi, ba, ba mở mắt ra nhìn Anh Tử một cái đi..."
Triệu Bảo Lai vẫn còn bình tĩnh, hai mắt đỏ bừng, có thể thấy được anh ta cũng đang cố nén bi thương, hỏi, "Tại sao ba tôi lại chết?"
Giang Liên Thành nói, "Nghi ngờ nạn nhân dùng thuốc ngủ tự sát."
Triệu Bảo Lai gật đầu, đi cùng Giang Liên Thành vào phòng, "bộp" một cái quỳ xuống trước giường Triệu Văn Đức, người đàn ông bốn mươi tuổi khóc giống như một đứa trẻ.
Sinh ly tử biệt khiến cho lòng người chua xót không dứt. Chờ tâm trạng của hai người này ổn định lại cảnh sát mới bắt đầu làm biên bản.
Cùng lúc đó, Giản Diệc Thừa kéo Lâm Lang đi hỏi thăm hàng xóm của Triệu Văn Đức.
"Cậu nói con chim anh vũ đó à? Nó là do lão Triệu nuôi, tên gì ta, à, Thúy Thúy. Bạn đời của lão Triệu mất sớm, đứa nhỏ đứa lớn đều có nhà, không ở cùng ông ấy, một người tịch mịch nên nuôi Thúy Thúy, dù gì có bạn cũng tốt. Cậu khoan nói đã, Thúy Thúy rất thông minh đó, dạy cái gì biết cái nấy..."
"Dạy nó nói đại soái ca hơn nửa ngày cũng không..." Lâm Lang lẩm bẩm.
"Cậu nói gì?"
"À, không có gì không có gì, bà nói tiếp đi."
"Tất cả mọi người thấy lạ, nhìn thấy Thúy Thúy là muốn chọc. Nhưng mà Thúy Thúy chỉ nghe lời lão Triệu thôi, người khác làm cách nào cũng không sai bảo được nó đâu. Đại Bảo và Anh Tử con của lão Triệu mỗi lần về nhà, dù cách thật xa cũng có thể nghe nó kêu "Đại Bảo về nhà", "Anh Tử về nhà", thông minh thật!"
"Vậy, ngày hôm qua nó có kêu không?" Giản Diệc Thừa thuận thế hỏi.
"Có, lúc bảy giờ tối, khi nhà chúng tôi đang ăn cơm, tôi còn nói với ông nhà rằng hai đứa trẻ của lão Triệu thật hiếu thuận, thường hay về nhà thăm cha. Buổi sáng đi mua thức ăn Lão Triệu còn nói, con trai con gái buổi tối về nhà ăn cơm. Ông ấy cũng như bọn tôi vậy, con gái không ở cạnh bên, mỗi lần nó về là lại vui như ăn tết. Ngày hôm qua lúc nào ông ta cũng vui tươi hớn hở, ai ngờ qua một đêm, người cũng không còn..."
Bà bác gặp hai người cảnh sát đẹp trai thì hết sức phấn khích, nhìn bọn họ thẳng thắn nói, tất cả những gì mà mình biết đều nói ra, bao gồm một vài lời đồn đãi khi có khi không.
Sau khi đi ra, Giản Diệc Thừa nói với Lâm Lang, "Cậu đi tới nhà dì Tăng hỏi thăm chút đi."
Lâm Lang không tưởng tượng nổi, "Không phải chứ, cậu tin thật à, rõ ràng là người khác khua môi múa mép mà cậu còn tưởng thật..."
Bà bác vừa nói Triệu Văn Đức đi khiêu vũ ở quảng trường có phát triển một mối tình chớm già, đối tượng chính là bà dì họ Tăng.
Giản Diệc Thừa không nói tin hay không tin, chỉ nói, "Cậu cứ đi hỏi thử đi."
Lâm Lang không biết làm sao, đành đi một chuyến. Giản Diệc Thừa chờ anh ta đi mất rồi tìm tới Sơ Ngữ.
Buổi chiều, đội trinh sát họp thảo luận vụ án.
"Theo lời của Triệu Anh và Triệu Bảo Lai, ngày hôm qua bọn họ đã định tới nhà Triệu Văn Đức ăn cơm, chẳng qua là có chuyện đột xuất nên không tới. Hai chị em ai cũng nghĩ là người kia sẽ đến nên không giải thích gì nhiều với cha, chỉ điện thoại nói một tiếng là không đến nữa."
"Khi còn sống Triệu Văn Đức bị chứng mất ngủ, có thói quen uống thuốc ngủ, thuốc cũng là do tự nạn nhân mua. Nhân viên pháp y bước đầu kiểm nghiệm đã xác định, Triệu Văn Đức bởi vì uống quá liều thuốc ngủ dẫn đến chết."
"Mà căn cứ vào tình huống ở hiện trường thì không có dấu hiệu tranh chấp đánh nhau, cũng không có tài sản nào bị mất, cửa sổ hoàn toàn không hư hại gì."
Cho đến bây giờ chân tướng đã rất rõ ràng, có thể là bởi vì con gái không tới như đã hẹn nên Triệu Văn Đức nghĩ quẩn tự sát. Loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra, người già sống một mình rất dễ cảm thấy cô độc, mất ý chí sống.
"Em cảm thấy không phải ông ấy tự sát." Khi đội phó Giang vừa nói ra kết luận thì Giản Diệc Thừa cũng mở miệng nói.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn anh, "Sao vậy, có phải cậu phát hiện ra cái gì rồi không?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, tỉnh táo phân tích, "Bà bác hàng xóm nói sáng ngày hôm qua Triệu Văn Đức còn mua rất nhiều thức ăn, vì để chuẩn bị chờ con về nhà. Ông ấy nấu cơm từ xế chiều đến sáu giờ tối mới xong. Triệu Bảo Lai và Triệu Anh đều không tới, nhiều thức ăn như vậy hiển nhiên là một mình Triệu Văn Đức không ăn hết. Như vậy thức ăn còn dư lại ở đâu?"
Điều tra trong nhà nạn nhân không thấy đồ ăn thừa, bàn ăn phòng bếp sạch sẽ, trong tủ lạnh chỉ còn lại nguyên liệu nấu ăn.
"Có phải nạn nhân vứt đi rồi không?"
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Lúc chúng ta tới thùng rác còn vẫn chưa thu gom, em đã xem qua, không có dấu gì là của đồ ăn thừa." Hơn nữa, một người có ý định muốn tự tử sao lại đi ra ngoài đổ rác rồi trở vào tự sát?
"Đây không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất là tối qua Triệu Bảo Lai và Triệu Anh cũng đã tới đây, không giống như bọn họ đã khai là không tới." Giản Diệc Thừa lại nói.
"Sao cậu biết?"
"Con anh vũ của Triệu Văn Đức nuôi nói."
Mọi người: "..."
"Lúc em và Lâm lang đi hỏi thăm xung quanh có điều tra ra được, con anh vũ tên Thúy Thúy này rất thông minh, mỗi lần Triệu Bảo Lai và Triệu Anh trở về nhà, cách thật xa cũng có thể nghe nó kêu "Đại Bảo về nhà", "Anh Tử về nhà", tối ngày hôm qua bọn họ cũng nghe nó kêu."
"Lời của anh vũ liệu có thể tin không? Lỡ mà lúc đó nó nghe Triệu Văn Đức nói rồi lặp lại thì sao? Không có người nhìn thấy cũng không có camera ghi lại, chỉ bằng mấy tiếng kêu thì làm sao có thể coi đó là chứng cớ được?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Cho nên em cũng chỉ mới nghi ngờ." Sau đó anh có tìm Sơ Ngữ tới kiểm chứng, sự thật quả nhiên không ngoài dự đoán.
Chỉ là lúc này không thích hợp để nói tên cô ra, bởi vì tin tức cô có được từ Thúy Thúy cũng không thể chứng thực. Lúc này chỉ có thể dựa vào kiến thức chuyên môn để điều tra.
"Hơn nữa, sáng sớm hôm nay sau khi báo cảnh sát, hàng xóm cũng lập tức báo cho hai người con, hai người họ làm việc ở gần đây, còn gần hơn sở cảnh sát của chúng ta, cho dù là được thông báo sau thì cũng không đến nổi tới sau chúng ta tận nửa tiếng chứ. Hai chị em không ở cùng một chỗ nhưng lại đến cùng lúc, quá mức trùng hợp."
"Trừ việc này ra chúng em còn biết thêm một chuyện, Triệu Văn Đức và một người dì họ Tăng đang trong một mối quan hệ thân thiết, đối phương cũng góa chồng, con gái đã lập gia đình có công việc riêng. Bọn họ biết nhau một khoảng thời gian dài, đang định thẳng thắn với con cái. Dì Tăng nói bốn ngày trước Triệu Văn Đức đã thử thăm dò ý kiến của con, nhưng mà con trai một mực phản đối. Dì Tăng có khuyên Triệu Văn Đức hay là thôi đi. Nạn nhân lại nói ông sẽ thử lại lần nữa, nhất định sẽ thuyết phục được bọn nhỏ."
"Ngày hôm qua Triệu Văn Đức gọi hai con tới chắc là định nói chuyện này. Cho nên dù con gái không đến ông cũng sẽ không chọn cách tự sát. Hơn nữa theo lời khai của dì Tăng, Triệu Văn Đức đã không sử dụng thuốc ngủ một thời gian dài."
Giang Liên Thành nghe xong, trầm tư chốc lát, nói, "Như vậy xem ra cái chết của Triệu Văn Đức không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Giản Diệc Thừa lại nói, "Em đề nghị nên trực tiếp thẩm vấn Triệu Bảo Lai và Triệu Anh, nếu quả thật hai bọn họ có liên quan, trong lúc gấp gáp không chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ lộ chân tướng."
Giang Liên Thành bày tỏ đồng ý, "Được, lập tức thẩm vấn Triệu Bảo Lai và Triệu Anh!"
Cảnh sát phát hiện đầu mối, tiến hành thẩm vấn, Triệu Bảo Lai quả nhiên luống cuống, không khai gian mà nói ra hết.
Triệu Văn Đức nói với con gái chuyện giữa ông và dì Tăng, Triệu Anh không có phản ứng gì nhưng Triệu Bảo Lai mãnh liệt phản đối, cho là tuổi ông đã cao, tái giá sẽ bị người khác cười nhạo, khiến bọn họ mất mặt.
Mà trên thực tế, Triệu Bảo Lai chẳng qua là cảm thấy nếu thêm một người thì cũng tốn thêm tiền chu cấp. Phí khám chữa bệnh của người già bây giờ đắt biết bao nhiêu, ai có thể đồng ý uổng công nuôi một người không có chút quan hệ nào với mình đâu?
Tuy Triệu Văn Đức về hưu, nhưng trừ danh tiếng và tiền hưu, trước kia tiền gửi ngân hàng cũng không ít. Triệu Bảo Lai vẫn nghĩ những thứ tài sản này rồi cũng sẽ để lại cho anh ta, thậm chí việc chia cho chị ruột một chén canh anh ta cũng không thoải mái. Bây giờ cha già cưới một người mẹ ghẻ, sau này phải chia cho thêm một người? Cho nên anh ta mãnh liệt phản đối cha mình tái giá.
Lần gặp mặt này không vui vẻ chút nào, chưa được mấy ngày Triệu Văn Đức lại gọi điện thoại cho bọn họ nói có chuyện cần thương lượng. Triệu Bảo Lai biết rõ cha mình cố chấp, nếu chuyện ông đã quyết thì nhất định phải làm, vì vậy lúc này anh ta có ý định lấy đi sổ tiết kiệm cộng thêm giấy tờ nhà đất, để cho cha dù kết hôn cũng không thể đem tài sản chia cho người khác.
Sau khi đến, anh ta lặng lẽ cho thuốc ngủ vào đố uống của nạn nhân, trong món ông thích cũng có thuốc ngủ, chuẩn bị chờ cha mê man rồi tìm những thứ kia lấy đi.
Chuyện xảy ra như anh ta tưởng tượng, nạn nhân quả nhiên đã ngủ mê man. Nhưng ngay tại lúc anh ta đang lục tung nhà lên thì Triệu Anh lại đến, cô tan làm trễ nên đến chậm, thấy em trai mình đang lục lọi đồ đạc liền hỏi anh ta đang làm gì. Triệu Bảo Lai không thể làm gì khác hơn là nói kế hoạch ra cho chị mình nghe, mặc dù Triệu Anh cảm thấy việc bỏ thuốc không ổn nhưng cũng thấy việc em trai mình làm có đạo lý, tạm thời bọn họ bảo quản những thứ này tài sản này, tránh cha hồ đồ chia phần cho người ngoài.
Người chị lại không ngờ Triệu Bảo Lai dùng thuốc ngủ quá liều, làm cha ngủ mãi không tỉnh.
Phát hiện cha ngừng hô hấp, hai chị em luống cuống, thương lượng một hồi lâu, cảm thấy mình không thể báo cảnh sát, nếu không là tiêu đời, bọn họ còn có gia đình có con cái, hai người bọn họ có đền mạng thì cha cũng không tỉnh lại.
Cho nên bọn họ để đồ lại chỗ cũ, thậm chí thức ăn có chứa thuốc ngủ cũng bỏ túi mang đi, xóa sạch dấu vết, sau đó ngụy trang thành một vụ tự sát.
Thấp thỏm bất an một đêm, sáng sớm hôm nay lúc nhận được tin báo của hàng xóm, nhẩm lại một lần lời biện hộ đã chuẩn bị sẵn rồi mới chạy tới...
Nếu không phải nhờ Giản Diệc Thừa tỉ mỉ phát hiện con anh vũ có điểm khác thường, có khi cảnh sát đã bị hai người lừa lọc. Nhưng dù cẩn thận mấy thì cũng có sai sót, làm chuyện sai lầm cuối cùng cũng phải bị trừng phạt.
Lúc Sơ Ngữ nói chuyện cùng anh vũ cũng đã biết hết chân tướng, vừa thương ông lão vô tội sống một mình bỏ mạng, lại vừa buồn cho hai con người vì tư lợi mà làm chuyện bất nhân. Cô nhớ mình cũng lâu không về nhà thăm cha mẹ, bỗng nhiên chột dạ không dứt, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà ở hai ngày.
Thu Nguyệt thấy con mình về nhà thì kinh ngạc, "Sao con về nhà lúc này? Hết tiền xài à?"
Sơ Ngữ: "..." Đây là mẹ ruột của mình sao?
Vẫn là cha thương cô nhất, hỏi, "Con ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Sơ Ngữ xúc động, cha là tốt nhất.
Sơ Hướng Đông gật đầu, "Trong tủ lạnh có cơm thừa, tự con hâm nóng lại ăn đi, cha và mẹ ra quảng trường tập múa đây."
Sau đó hai vợ chồng hâm lại tình cảm khoác tay nhau, vừa đi vừa nói, "Vợ, hôm nay em mặc bộ quần áo này đẹp đó, mặc lên nhìn tươi hẳn."
"Đúng không, em cũng cảm thấy màu đỏ làm tôn da."
Sơ Ngữ: "..." Thật là cha mẹ ruột!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...