Giản Diệc Thừa rất nhanh chạy tới, "Sao rồi?"
Sơ Ngữ chỉ cái xưởng chế biến không xa, "Vào kia rồi, nãy giờ không đi ra."
Giản Diệc Thừa nhìn thử nhưng vì xa quá nên cũng không thấy gì bất thường. Anh nhìn Sơ Ngữ, "Có thể nghĩ cách nào để biết tình hình bên trong không?"
Sơ Ngữ gật đầu một cái, "Cũng có thể, còn có mấy con mèo chạy theo bọn họ vào đó. Tớ đến tìm bọn chúng hỏi thử thì có thể thăm dò tình hình."
"Không được, như vậy quá nguy hiểm, bây giờ còn không biết bên trong thế nào, cậu không được mạo hiểm." Nếu như là anh, anh sẽ xông vào bởi vì anh là cảnh sát, đây là trách nhiệm. Nhưng Sơ Ngữ thì khác, cô là một người bình thường, cô mạo hiểm giúp cảnh sát chạy theo tên bắt cóc nhưng không thể liều mình xông vào đầm rồng hang hổ.
Sơ Ngữ biết anh đang lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, cười nói, "Đừng lo lắng, tớ có biện pháp không làm kinh động tới bọn họ."
*****
Một xưởng chế biến đơn giản, gạch xanh ngói đen, tường tróc ra hết, đá xanh trải đầy mặt đường trong sân, giữa các khe đá là cỏ dại dài, trong gió thu trung chập chờn lay động.
Trong phòng, sáu nam một nữ đang đứng giằng co. Trên giường lớn, xếp thành một hàng là bảy đứa bé đang ngủ, đứa lớn nhất mới năm tuổi, nhỏ nhất là mấy tháng. Trong phòng, mấy người Cường Tử đang phát sinh tranh chấp với ba nam một nữ đối diện.
"Đã nói một đứa bé mười lăm ngàn mà, sao khi bọn em mang tới ba đứa thì chỉ cho ba mươi tám ngàn?"
"Con trai mới mười lăm ngàn, con gái tám ngàn, do nể mặt tình cảm anh em nên anh mới cho chú mày cái giá này đấy. Đã nói rồi, đừng đem con gái tới, tụi anh bán không được, giữ trong tay anh còn chịu lỗ cho chú mày tám ngàn đó!"
Trương Vĩ cau mày nói, "Ba mươi tám ngàn bọn em không chia được, Vương ca anh cho chúng em thêm một ngàn đi, chúng ta không phải chỉ mua bán có mỗi một lần, có qua có lại mới có thể hợp tác lâu dài phải không?"
Vương ca suy nghĩ một chút, cắn răng, "Được, chú mày đã nói như vậy thì anh cũng không đôi co nữa, ba mươi chín ngàn thì ba mươi chín ngàn, sau này chú mày đừng mang con gái tới nữa, con gái không bán được..."
Lại nói mấy câu, Vương ca đếm tiền đưa cho ba người Trương Vĩ, bọn họ đếm tiền lại một lần, chắc chắn không thành vấn đề sau đó mới định bỏ đi.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng động cơ xe hơi, mọi người tại đây biến sắc, Vương ca hạ thấp giọng mắng bọn Cường Tử, "Con mẹ nó, tụi bây bị theo dõi?"
Lưu Bằng vội vàng nói, "Không có không có, Vương ca, dọc theo đường đi chúng em đều quan sát, phía sau không có người đi theo."
Ngay vào lúc này bên ngoài truyền tới một giọng nữ trẻ tuổi, "Đại tỷ, thôn này gọi là gì vậy?"
Tiếp đó là tiếng của dì làm vườn, "Vương Gia thôn, cô hỏi để làm gì vậy?"
"Vương Gia thôn à, chúng tôi Long Loan chơi, đi lộn chỗ." Rất nhanh cô gái lại nói, "Em đã nói là đi nhầm mà anh không tin, có lối ra ở trên cầu Từ Gia đó, qua cầu là Long Loan, chúng ta đi qua mất rồi!"
Một giọng nam truyền tới, "Anh đi theo bản đồ mà, ai biết bản đồ cũng sai đâu?"
"Tín hiệu không tốt, bản đồ đi chậm, em thấy bảng hướng dẫn rồi mà anh không tin..."
Hình như là đôi tình nhân nhỏ, hai người tranh chấp một lát, người nữ lại hỏi dì làm vườn, "Đại tỷ, từ bên này có thể đi đường vòng qua Long Loan không? Chạy về quốc lộ nữa phiền lắm."
"Có thể, hai người đi từ phía Tây của con đường này, qua thôn quẹo phải ra đại lộ, đi thẳng là đến cầu Từ Gia rồi."
"Quá tốt rồi, không cần quay về nữa, cám ơn đại tỷ nha."
"Không sao không sao." Dì làm vườn vui tươi hớn hở nói.
Âm thanh nổ máy xe truyền tới, sau đó xe hơi nhanh chóng rời đi. Dì làm vườn nhìn bên ngoài gió êm sóng lặng, đẩy cửa ra, khẩn trương nói với mọi người bên trong, "Cặp tình nhân nhỏ đi Long Loan, quẹo qua ngã ba rồi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vương ca nhân đạo với Trương Vĩ, "Tụi bây mau đi đi, bọn tao cũng rút lui đây!"
"Dạ."
*****
Đôi "tình nhân nhỏ" đi qua cầu, nam lái xe, nữ ngồi phía sau nhìn một con mèo hỏi, "A Hổ, em thấy bên trong có gì?"
"Rất nhiều con nít đang ngủ, còn có rất nhiều người lớn đứng nhìn bọn họ. Tụi em đi theo ba người đó, bọn họ giao đám con nít cho mấy người trong đó, cãi lộn một hồi sau đó cho mấy người kia một chồng tiền, lúc em đi ra bọn họ vẫn còn đang đếm tiền..."
"Bọn họ có mấy người? Mấy đứa bé?"
"Meo đếm không hết, meo bây giờ chỉ biết đếm đến năm thôi."
"Vậy em tách ra đếm, đếm tới năm sau đó đếm lại."
Đây là một giải pháp tốt, A Hổ cố gắng nhớ lại tình cảnh nó thấy khi nãy, "Người là một hai ba bốn năm, một hai ba, con nít là một hai ba bốn năm, một hai."
Sơ Ngữ vội vàng nói cho Giản Diệc Thừa biết, "Tám người bảy đứa con nít, ba người mà chúng ta đuổi theo kia là bọn họ giao hàng, lúc A Hổ đi ra bọn họ đang đếm tiền."
"Nhiều đứa trẻ như vậy, sau lưng khẳng định bọn họ không chỉ có mấy người này," anh nhanh chóng phán đoán, sau đó lập tức hồi báo tình huống về cục.
Đồn cảnh sát đang đợi lệnh, Giản Diệc Thừa truyền tin tức, bọn họ lập tức bắt đầu hành động.
Anh lái xe vòng một vòng, từ cầu Từ Gia trở về lại quốc lộ, gia nhập với đội đang chờ lệnh, để Sơ Ngữ lái xe đi về trước.
Sơ Ngữ gật đầu đồng ý, chuyện cô có thể làm đã làm rồi, tiếp theo là nhìn cảnh sát ra tay. Cho tới bây giờ bọn họ chưa bao giờ khiến cô thất vọng, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Sơ Ngữ lái xe đến chỗ tiểu Hắc, đi cùng với tiểu Hắc là mấy con bị mất sức nghiêm trọng đã về tiệm trước, còn dư lại ngồi xe cảnh sát trở về.
Một đám động vật cực kỳ hưng phấn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có ý một ngày uy phong lẫm liệt ngồi xe cảnh sát về. Ai da má ơi, sau này có thể nổ rồi!
Vì lấy được tin tức kịp thời nên bót cảnh sát Giang Thành lần hành động hết sức thuận lợi, nửa đường chặn xe của ba người Cường Tử chuẩn bị bỏ đi, sau đó bất ngờ bao vây sân nhỏ, nhanh chóng bắt gông cổ đám bắt cóc, giải cứu bảy đứa nhỏ.
Tất cả mọi người đều hết sức kích động, đại án không tới nửa ngày đã giải quyết xong. Bọn trẻ được giải cứu thành công, những tên bắt cóc nằm mơ cũng không nghĩ ra mình bị bại lộ từ đâu.
Trên đường trở về được nghe kể chuyện, nhìn thấy những con chó con mèo kia, cảnh sát ai cũng cảm thấy kính nể. Giờ khắc này, bọn họ không còn là động vật hoang ven đường, mà là...
Anh hùng!
Sơ Ngữ nhờ Giản Diệc Thừa dẫn đám chó mèo về, anh xin chỉ thị của đội phó Giang xong cũng tự nhiên đồng ý, "Dĩ nhiên là phải làm vậy rồi, đây là những anh hùng lập công lớn đó!"
Trước khi đi thì cảm thấy hơi chật vật, trên trăm con lận, xe cũng chen không lọt rồi...
Lưu Tiểu Minh từ nơi khác trở về, lái xe từ vành đai phía nam qua. Đã là đường vành đai mà buổi trưa cao điểm vẫn hơi kẹt. Lưu Tiểu Minh vui mừng vì mình về nhà đúng giờ, lúc này đã là hai giờ rưỡi chiều, không phải giờ cao điểm sẽ không kẹt xe nữa. Nhưng mà chờ anh ta lên đường mới phát hiện hôm nay xe cộ hình như chạy rất chậm?
Là có cảnh sát giao thông hả? Phía trước mơ hồ có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát, xe cộ đều chạy phía sau, không có ai qua mặt, không có ai tăng tốc, không khí hài hòa có hơi kì lạ.
Anh ta không nhịn được chuyển làn, vượt qua, sau đó liền thấy một cảnh hết sức rung động.
Mấy chục chiếc xe bề ngoài giống y đúc xe cảnh sát, xếp thành hai hàng chia ra đi ở làn ngoài cùng bên trái và ngoài cùng bên phải, ánh đèn lóe lên, còi báo động ré dài, tốc độ đều đặn.
Ở làn giữa có hơn trăm con chó con mèo đang chạy. Trên người bọn chúng da lông nhăn nhíu bẩn thỉu, nhưng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, sãi bước tiến về trước. Lưu Tiểu Minh thậm chí có thể nhìn ra thần thái tự hào từ bọn chúng...
Gặp quỷ rồi!
Không chỉ là anh ta, tất cả chủ xe cũng thần kỳ nhìn một màn này, thậm chí không ít người lấy điện thoại ra quay lại nữa.
Rất nhiều người không biết cho nên nghĩ là cảnh sát tốt bụng trợ giúp động vật lưu lạc, hộ tống bọn chúng rời khỏi quốc lộ. Nếu không bọn nó chạy loạn trên quốc lộ, một là không an toàn, hai là ảnh hưởng giao thông, nhất là một nhóm lớn động vật thế này quả thật cũng nên điều động xe cảnh sát.
Bởi vì chủ xe quay lại cảnh này rất nhiều nên nó đã được truyền lên mạng với tốc độ chóng mặt. Thậm chí có trang web đã biên tập tin tức, tựa đề là ——
Ấm lòng! Xe cảnh sát mở đường, hộ tống động vật hoang rời khỏi quốc lộ.
Không ít người bình luận khen cảnh sát thật có tình.
Thấy vậy, cảnh sát Giang Thành cũng dở khóc dở cười, nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm nên giải thích, bởi vì khi phát hiện án bắt cóc, sau lưng Vương ca còn có những người khác, đây là một đường dây lừa bán con nít. Bọn họ định tìm hiểu nguồn gốc rồi chuẩn bị bắt hết cả thảy. Nếu như lúc này họ lên tiếng thanh minh, nhờ những động vật này giúp bắt được bọn bắt cóc, sợ là sẽ bứt dây động rừng, vì vậy chỉ đành phải tạm thời lừa gạt, thậm chí ngay cả tin tức trên mạng cũng lặng lẽ đè xuống.
Sơ Ngữ giải thích với đám chó mèo, bọn nó bày tỏ mình hiểu, dù sao cũng đủ vẻ vang rồi, lần đầu tiên trong đời bọn chúng được xe cảnh sát mở đường cho đi, còn oai phong hơn ngồi xe cảnh sát! Ngồi trong xe người khác không thấy được, để cảnh sát mở đường cho mình uy vũ hơn nhiều!
Những con chó con mèo tham gia giúp ích cho cảnh sát vừa hưởng thụ bữa tiệc lớn của Sơ Ngữ, vừa khoái trá khoe khoang chuyện oai phong của mình, mấy con về chung với Sơ Ngữ hối tiếc vô cùng, chỉ hận mình sao không kiên trì thêm chút nữa, để cảnh sát hộ tống bọn chúng luôn.
Địa vị Sơ Ngữ giảm xuống: "..."
Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, qua nửa tháng đã truy xét ra, một lưới bắt hết đường dây bắt cóc.
"Cảnh sát Giang Thành phá được vụ án bắt cóc trẻ em lớn! Bọn bắt cóc có 37 người bị bắt hết, giải cứu được 22 đứa trẻ!"
Đây được coi là vụ bắt cóc bán trẻ em lớn nhất trong mấy năm qua, vụ án vừa phá được lập tức thu hút người dân, dân mạng rối rít khen.
"Tốt quá! Các tiểu ca ca cảnh sát thật giỏi!"
"Giỏi! Đám bắt cóc trực tiếp bắn chết đi! Còn sống là còn gieo họa!"
"Cảnh sát nước ta thật lợi hại, vì các anh mà vỗ tay! Các anh là siêu cấp anh hùng!"
...
Được mọi người tung hô, Weibo của cảnh sát Giang Thành cũng đăng tin mới.
# Bọn họ mới thật sự là anh hùng! #
Ở phía dưới kèm thêm video tiểu Hắc dẫn đám chó mèo điên cuồng truy đuổi, cộng với cảnh quay xe cảnh sát mở đường hộ tống bọn họ trở về.
Video được dựng lại, phía trên có ký hiệu xe của bọn bắt cóc, cho thấy toàn quá trình tụi nó đuổi theo xe bắt cóc. Cũng đăng thêm đoạn ghi chú giải thích chuyện đã xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...