Xe cứu thương rất nhanh chạy đến, hai người Hà Oản Thu và Lục Tiểu Thi cũng được đưa lên xe, mà Kiều Phương Viễn có vết đạn cần xử lý, vì vậy Giang Liên Thành cử mấy người theo tới bệnh viện.
"Lúc ấy meo đau muốn chết luôn, nhưng mà meo biết mình không thể kêu, vì vậy chỉ có thể nhịn, Ngôn Ngôn phải ôm meo một cái thì meo mới hết đau được..."
Đại Miêu nũng nịu với Sơ Ngữ, nó xung phong nhận việc đi trước dò đường, kết quả tìm được Kiều Phương Viễn ẩn thân dưới phòng ngầm, cũng coi như là lập công lớn. Chưa đợi nó đắc ý thì bị Lâm Lang đạp một cái, trong lòng nảy sinh ý muốn cào chết anh ta luôn. Nhưng vì đại cuộc, nó ráng nhịn, đau muốn chết cũng không lên tiếng.
"Đại Miêu là nhất, chuyện này mà em cũng có thể làm được!" Sơ Ngữ không keo kiệt khen nó, vì vậy Đại Miêu lập tức quên đau, nâng đầu lên, dương dương đắc ý, "Chậc, đối với anh hùng thì đây là chuyện nhỏ mà! Nhị Lang Thần làm được thì meo cũng có thể làm được, Ngôn Ngôn cũng phải thưởng cho meo nhiều cá khô nhé."
"Được, cho em ăn đã luôn!"
Ánh mắt Đại Miêu sáng lên, "Thật chứ? Chị chắc chắn?"
"Thật mà thật mà, chị còn keo kiệt với em mấy con cá làm gì?"
Lúc Giang Liên Thành đi ra đã thấy Sơ Ngữ, ông lập tức cười bước tới, "Tiểu Sơ à, hôm nay may mà có cháu hỗ trợ, nếu không chờ chúng ta tìm được nạn nhân thì thi thể cũng đã lạnh rồi."
Lấy tình huống của bọn họ hôm nay, trễ một bước nữa thì tim của Hà Oản Thu đã bị Kiều Phương Viễn lấy đi. Bởi vì Sơ Ngữ nhờ mấy động vật nhỏ giúp tìm tung tích Hà Oản Thu, rút ngắn thật nhiều thời gian, lúc này mới có thể kịp thời cứu người.
Sơ Ngữ cười nói, "Không có gì đâu ạ, đây là nghĩa vụ của công dân như cháu."
Giang Liên Thành nhìn cô khiêm tốn càng thấy thích, "Cháu giúp cảnh sát một đêm lại còn là chuyện lớn nữa, khi trở về chú nhất định sẽ xin cho cháu một lá cờ thưởng!"
Sơ Ngữ vội nói, "Không cần đâu ạ, mấy chú cảnh sát mới thật sự nên được thưởng, mọi người xông lên tuyến đầu, nguy hiểm gì cũng là mọi người chịu, cháu cũng không làm gì to lớn cả."
Giang Liên Thành cười nói, "Cháu đừng khiêm tốn, sợ là sau này chúng ta còn phải làm phiền cháu dài dài."
Sơ Ngữ sững sốt, không kịp hiểu ý ông ấy là gì thì Giang Liên Thành lại nói tiếp, "Cháu thật lợi hại, có thể trao đổi tự nhiên với động vật, còn có thể giúp cháu dò hỏi tin tức. Nhân tài hiếm thấy như vậy nếu chú không mời về thì đúng là có mắt không tròng mà!"
Không mù thì có thể nhìn ra Sơ Ngữ có thiên phú về phương diện trao đổi với động vật, mặc dù không biết tại sao cô làm được nhưng thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, trong dân gian quả thật cũng có nhiều người tinh thông việc giao tiếp với động vật, chắc hẳn cô là một trong những người hiếm thấy đó. Có năng lực này thì muốn gì được nấy. Giang Liên Thành chính mắt thấy cô nói chuyện với mấy con chó con mèo rồi được bọn chúng dẫn tới vị trí của người bị hại, năng lực cao siêu làm ông ngạc nhiên không thôi. Nếu vận dụng tốt khả năng thì sau này phá án không sợ thất bại. Động vật to nhỏ rải rác khắp thành phố, bọn họ còn sợ không phá được án sao?
Sơ Ngữ bừng tỉnh hiểu ra, không ngờ Giang Liên Thành đã có chủ ý từ trước. Cô không sợ phiền toái, ngược lại còn rất vui lòng trợ giúp bọn họ làm nên chuyện. Khi trước vì lo lắng làm sao giải thích chuyện này nên cô mới che che giấu giấu. Bây giờ đã bại lộ nhưng cũng không có ai truy hỏi gì, đoán chừng là vì họ đã tự mình tìm lý do hợp lí. Vì vậy cô cũng không còn gì cần phải e dè nữa.
"Có thể trợ giúp mọi người cháu rất vinh hạnh, sau này nếu có chuyện gì chú cứ nói, công việc của cháu tương đối tự do, lúc nào cũng có mặt." Sơ Ngữ cười nói.
Giang Liên Thành vui mừng, "Tốt quá rồi, người trẻ bây giờ tính giác ngộ thật cao! Về sở chắc chắn chú sẽ xin cho cháu cái cờ thưởng!"
Ông nhiệt tình như vậy làm Sơ Ngữ không biết nên nói thế nào. Đúng dịp gặp mấy người Giản Diệc Thừa vừa họp xong đi ra. Cuộc nói chuyện của bọn họ cũng kết thúc.
Giang Liên Thành hỏi, "Ổn thỏa chưa?"
"Được rồi ạ, có thể kết thúc công việc rồi!" Lâm Lang cười, đưa cho Giang Liên Thành một trăm đồng, "À đội phó, đây là của chú. Hai chúng ta thắng, hai người Vương Toàn thua. Hai người bọn họ mỗi người một trăm, hai ta chia đều."
Giang Liên Thành không chút khách khí nhận lấy, bỏ vào túi, "Đoán chắc bọn họ thua, không thèm suy nghĩ gì cả, tiểu tử Giản Diệc Thừa này..."
Ông còn chưa nói xong đã bị Lâm Lang vội vàng che miệng, sau đó cười với Giản Diệc Thừa đang hậm hực đứng sau lưng ông một tiếng, kéo Giang Liên Thành bỏ đi.
Xa xa còn nghe được giọng nói anh ta truyền tới, "Đội phó à, chuyện đánh cược này sao lại nói ra trước mặt người trong cuộc chứ..."
Sơ Ngữ hết sức tò mò, hỏi Giản Diệc Thừa, "Bọn họ cược gì vậy? Hình như có liên quan tới cậu."
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói, "Không có gì đâu, bọn họ nói nhảm đó, không cần quan tâm."
"Ờm."
Sơ Ngữ không hỏi nhiều, không phát hiện trong bóng tối lỗ tai Giản Diệc Thừa lặng lẽ đỏ lên.
Lúc hai người kia thua cược đưa tiền, Giản Diệc Thừa đang ở ngay bên cạnh, đương nhiên biết toàn bộ nội dung vụ cá cược.
*****
Vào sáng sớm lúc Hà Oản Thu được mang ra, Nguyên Nguyên đã đi theo cô ấy, Sơ Ngữ nhờ cảnh sát giúp trông coi nó. Còn cô thì được Giản Diệc Thừa đưa về nhà.
"Không phải trưa nay cậu muốn đi đến thôn Đào Lý cho mấy con chó con mèo kia thức ăn sao? Buổi trưa tớ tới đón cậu đi chung nhé?" Trước khi chia tay, Giản Diệc Thừa nói với cô.
"Có làm trễ nãi công việc của cậu không?"
"Không đâu, vốn chuyện này phải do chúng tớ làm mới đúng, bọn chúng trợ giúp cảnh sát phá án nhưng người móc tiền túi ra trả lại là cậu. Chờ tớ về cục hỏi đội phó xem có thể trả lại tiền cho cậu hay không."
Sơ Ngữ cười một tiếng, "Không cần đâu, tớ rất thích bọn chúng, mang thức ăn tới là do tớ hứa, chuyện nhỏ mà." Giản Diệc Thừa còn muốn nói nhưng đã bị Sơ Ngữ cắt đứt, "Cậu đừng có giành với tớ, sau này còn có nhiều động vật nhỏ nữa giúp, lúc đó tới phiên mọi người đó!"
"Cũng được." Giản Diệc Thừa không cãi lại cô, đồng ý.
Sơ Ngữ về đến nhà đã hơn bảy giờ, cô rửa mặt xong, nhìn thời gian một chút, đoán chừng tiệm cơm đã mở cửa. Sơ Ngữ gọi điện thoại tới tiệm cơm mà cô thường mua, đặt hai trăm phần thức ăn động vật, hẹn làm xong trước mười một giờ. Sau đó cô đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc.
Bên kia trong bệnh viện, Hà Oản Thu trải qua cấp cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, chờ thuốc mê hết thì sẽ tỉnh lại.
Vết thương của cô ấy nhìn rất dọa người, nhưng thực ra cũng không quá nặng, gãy một xương sườn, da thịt bên ngoài bị cắt được may lại, thay thuốc đúng lịch thì sẽ từ từ khỏi.
Cô vừa mở mắt đã thấy trước mặt mình là mặt mèo phóng đại. Thấy chủ nhân tình lại, Nguyên Nguyên vừa vui vẻ vừa kích động.
"Meo meo meo, Oản Oản rốt cuộc chị cũng tỉnh rồi, meo lo cho chị muốn chết! Lần sau ra ngoài nhất định phải mang meo theo, bên ngoài nguy hiểm quá, meo phải bảo vệ chị! Chị biết không, may mắn lần này meo gặp được một người có thể nghe meo nói chuyện, bằng không thì sẽ không còn gặp được chị nữa rồi!"
Mặc dù không hiểu Nguyên Nguyên đang nói gì, nhưng cô biết nó lo cho mình thế nào, vì vậy cô cong khóe miệng cười với nó một cái, "Cám ơn em, Nguyên Nguyên, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em, thật tốt."
"Meo meo meo, em cũng vậy, em được gặp lại chị cũng rất vui!"
Một người một mèo đang vui mừng, Lâm Lang xách đồ ăn sáng bước vào, thấy Hà Oản thu tỉnh, anh ta cười một tiếng, "Ây, cô tỉnh rồi?"
Hà Oản Thu nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lộ ra vẻ mê man, "Anh là..."
"Tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Lâm Lang, thuộc đội trinh sát thành phố, vụ án của cô do chúng tôi tiếp nhận. Đã báo cho người nhà nhưng để tới đây thì mất chút thời gian, vì vậy không thể làm gì khác hơn, tôi sẽ chăm sóc cô! À, cô ăn một chút gì đi."
Mắt Hà Oản Thu đẫm lệ, "Cám ơn, cám ơn mọi người đã cứu tôi..." Lúc hôn mê cô đã nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ còn có thể sống được, trốn ra khỏi nơi như địa ngục đó.
Lâm Lang lại cười một tiếng, lộ ra cả hàm răng, "Đừng khách khí, đây là chuyện mà chúng tôi phải làm."
Hà Oản Thu nhìn nụ cười hơi ngu của anh ta, bóng lưng cao lớn, bữa ăn sáng ngon lành ấm nóng... Nỗi thấp thỏm bất an trong lòng của cô bỗng nhiên dịu xuống.
Buổi trưa, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa đúng hẹn đi tới thôn Đào Lý, đền đáp cho đống chó mèo hôm qua một đáp bữa tiệc lớn.
Tất cả bọn chúng đều vô cùng vui vẻ, không chỉ vì bữa tiệc phong phú mà còn vì thứ mà chúng đã cống hiến, con nào cũng cảm thấy tự hào.
Dĩ nhiên, Sơ Ngữ càng thêm cảm động vì bọn chúng, những con chó con mèo này trừ một số ít là chó mèo nhà, phần lớn là chó mèo hoang bên ngoài. Nói thật, bọn chúng có lẽ cũng không có cảm tình tốt với con người, bọn chúng bị loài người đánh chửi, khi dễ, thậm chí là ngược đãi. Nhưng ở vào lúc Sơ Ngữ cần giúp đỡ, chúng không có câu oán thán gì mà sẵn sàng tới trợ giúp bọn họ. Điều này khiến cô rất cảm động.
Sơ Ngữ luôn muốn giúp bọn nó, nhưng đến giờ phút này mới hạ quyết tâm.
Kiều Phương Viễn xử lý vết thương xong, chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại, sau đó bị dẫn về cục làm biên bản.
Người thẩm vấn là Giang Liên Thành, người làm biên bản là Lâm Lang, thẩm vấn tới trưa, Lâm Lang đi ra nhanh như chạy.
"Ây u má ơi, thật không chịu nổi, đội phó hỏi gì anh ta cũng không nói, đắm chìm trong thế giới của chính mình, từ sáng tới trưa chỉ kể về tình yêu sâu thẳm của anh ta và Tiểu Thi! Tôi kể cho các cậu nghe để các cậu san sẻ nỗi tuyệt vọng của tôi nè."
Lâm Lang nói xong, hắng giọng một cái, học theo giọng của Kiều Phương Viễn ——
"Chúng tôi đã quen nhau mười tám năm, từ hồi nhị trung đã yêu nhau. Tôi không thể không có cô ấy, cô ấy cũng không thể không có tôi, nếu mất đi người còn lại hai chúng tôi ai cũng không sống nổi..."
"Tôi và cô ấy là tình yêu thuần túy, không có vật chất, không có lợi ích, thứ mà chúng tôi yêu là tâm hồn tinh khiết của đối phương..."
"Cô ấy tên là Tiểu Thi, tôi tên là Phương Viễn, chúng tôi chính là một cặp thơ ở nơi xa..."
...
Lâm Lang phun một cái, "Bọn họ yêu nhau thế nào mà phải chôn luôn một cô gái vô tội khác vào? Muốn tạo nên tình yêu vĩnh hằng thì khi cô ta chết anh chết theo luôn thì xong rồi, hai ngươi chầu trời, vĩnh viễn không chia cách, vậy là được rồi!"
Mọi người cũng nghĩ như vậy, đội phó Giang ho khan một tiếng, nói, "Chú ý lời nói, chúng ta là cảnh sát, không được khích lệ hành động tự sát."
Mặc dù ông cũng không hiểu nỗi cái tình yêu biến thái như vậy.
"Nhưng mà sao hôm nay Lâm Lang lại ra vẻ chính nghĩa quá vậy? Cậu mà còn tức giận luôn à? Có vẻ sai sai."
Lâm Lang hậm hực cười một tiếng, "Nhìn ra rồi à? Tớ nói với các cậu nè, tớ thấy hình như mình có hy vọng!"
"Là sao?"
"Tớ cảm thấy Hà Oản Thu có tình ý với tớ."
"Xì ~" Cả một tập thể cho anh ta một cái liếc mắt, Giang Liên Thành vỗ vai anh ta, an ủi, "Ảo tưởng lớn nhất của đời này chính là tôi nghĩ là người ta thích tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...