Ba giờ chiều, trong tầm mắt Vương Bưu đột nhiên thấy xa xa chạy tới mấy chiếc xe thương vụ, trong lòng anh ta cả kinh, vội vàng đi xuống lầu báo cho Ba Tam.
"Mày không nhìn lầm chứ? Là xe thương vụ, không phải xe cảnh sát?"
"Là xe thương vụ, bốn năm chiếc đó!"
"Mẹ nó!" Ba Tam bóp dẹp lon bia trong tay, đập xuống đất, "Trần Đông Lai dám báo cảnh sát!"
Hắn đứng lên đi về phía Trần Sơ Dương. Vương Bưu vội vàng ngăn lại, "Tam ca đừng kích động, lỡ như mấy người kia chỉ đi ngang qua thôi. Nếu đại ca giết chết nó, Trần Đông Lai sẽ chịu đưa tiền cho chúng ta sao?"
Ba Tam dừng bước, đột nhiên xoay người, đổi cái sim mới gọi cho Trần Đông Lai.
"A lô?"
"Mày báo cảnh sát?"
Âm thanh lạnh băng như rắn độc qua điện thoại truyền tới tai Trần Đông Lai khiến ông không nhịn được rùng mình một cái.
"Không có không có, tôi đâu dám. Con trai tôi còn ở trong tay anh, sao tôi dám báo cảnh sát? Bây giờ tôi đang chuẩn bị ba triệu, trước khi trời tối chắc chắn sẽ có đủ."
Ba Tam nghe giọng ông không giống nói dối, hắn cười lạnh một tiếng, "Mày tốt hơn là đàng hoàng một chút, nếu không mạng con trai nhỏ nhà mày sẽ không còn đâu!"
"Tôi biết điều, tôi biết điều mà, thật sự tôi không có báo cảnh sát, năm triệu đối với tôi không là gì cả, chỉ cần có thể cứu mạng con trai, anh lấy mạng tôi thế vào cũng được nữa..."
Ba Tam biết ông không báo cảnh sát, trong nháy mắt cúp điện thoại. Lúc này Vương Bưu ở bên cửa sổ kêu lên, "Tam ca, anh nhìn kìa!"
Ba Tam đi tới nhìn xuống lầu, mấy chiếc xe thương vụ ngừng ở cửa công xưởng. Con ngươi Ba Tam co rúc lại, trong đầu nghĩ đến việc bại lộ.
Nhưng mà một giây sau, người trên xe bước xuống khiến hắn không hiểu nổi.
Từ trọng chiếc xe thương vụ sang trọng đi ra một đám người, âu phục cà vạt, giầy da sáng bóng, cầm cặp táp, còn có laptop, chắc chắn là nhân tài tinh anh. Những người này cười cười nói nói, nhìn trong công xưởng rồi nhìn đồng ruộng xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như đang bàn luận.
"Tam ca, người đó không phải Cố tổng của bất động sản Bách Phát sao?" Vương Bưu chỉ một người trong đó nói.
Bọn họ có lên kế hoạch trước, khi điều tra thu thập không ít tài liệu về những người giàu có, Cố tổng vốn cũng nằm trong kế hoạch bắt cóc nhưng vì con trai của ông ta đã trưởng thành, không tiện hành động cho nên cuối cùng mới chọn con của Trần Đông Lai.
Ánh mắt Ba Tam thâm trầm, gật đầu một cái, "Là ông ta."
"Vậy ông ta dẫn người tới đây làm gì? Không lẽ làm khảo sát mở rộng chỗ này?"
Anh ta đoán không sai, những người này tới đây để "Khảo sát".
"Cố tổng, mời ngài đi lên trên xem thử, đứng ở trên có thể thấy toàn cảnh khu này, ngài còn có thể quan sát xung quanh."
"Vậy được, đi lên xem thử."
Giọng nói càng ngày càng gần, một đám người tiến đến gần.
"Không ổn rồi, bọn họ muốn lên đây. Tam ca chúng ta phải làm thế nào?" Lưu Tân hoảng hốt nói.
"Im miệng! Mày la lớn như vậy muốn cho bọn chúng biết chúng ta ở đây sao?" Ánh mắt Ba Tam ác liệt nhìn anh ta, Lưu Tân bị dọa sợ không dám nói lời nào. Ba Tam lúc này mới phân phó, "Vương Bưu, mày ôm thằng nhỏ, Lưu Tân mày đem đồ đạc thu dọn lại, bên trái cầu thang có gian phòng chứa đồ, chúng ta vào đó khóa trái cửa lại, chờ bọn chúng đi rồi ra."
"Dạ được, Tam ca, chúng em nghe anh."
Ba người mới vừa lui vào phòng chứa đồ thì bên ngoài đã truyền tới âm thanh của đám người, tiếng ồn càng ngày càng gần, tiếng nói chuyện của bọn họ cũng càng ngày càng rõ.
"... Cố tổng thoải mái nên tôi cũng nói thật với ngài. Cái xưởng này đã bỏ hoang mấy năm, không có ai tới mua. Xây khu dân cư thì sợ chỗ này bị ô nhiễm, xây bách hóa thì vị trí quá xa, xây khu công nghiệp thì chính phủ không cho phép, chúng tôi rầu dữ lắm. Nếu bây giờ Cố tổng chịu mua, đó quả thật là giúp chúng tôi một ơn lớn!"
"Ha ha, Lý tiên sinh khách sáo quá, tôi cũng là thương nhân, làm ăn dĩ nhiên là cần lợi, nếu chỗ này không có giá trị, đương nhiên là tôi sẽ không tới đây đầu tư rồi."
"Đó cũng là nhờ Cố tổng quyết đoán, người bình thường không dám đón lấy cái cục diện rối rắm này đâu. Cảm ơn ngài tốt bụng giúp tôi, vậy lát nữa ra về chúng ta ghé qua Nhất Phẩm Lâu, coi như là một phần đền đáp của tôi."
"Được rồi được rồi."
...
Giọng nói càng ngày càng gần tựa như ở ngoài cửa, Ba Tam đã đinh ninh đám người bên ngoài này là tới khảo sát, có lẽ chỉ lên gác xem thử, không thể nào chú ý tới một căn phòng nhỏ chứa đồ, nghĩ vậy nhưng hắn vẫn khẩn trương. Tim đập rộn lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ở sau cửa một cử động cũng không dám.
Sau lưng hắn là Lưu Tân và Vương Bưu một trái một phải, so với hắn càng khẩn trương hơn, ngay cả thở cũng không dám, sợ bị đám người bên ngoài chú ý.
Trong góc, Trần Sơ Dương vẫn hôn mê bất tỉnh, gò má bụ bẩm đỏ ửng khác thường, môi biến thành màu đen, hô hấp yếu ớt, nhưng ba người kia do khẩn trương cực độ nên không phát hiện. Cho dù phát hiện bọn họ cũng sẽ không làm gì.
Trên cửa không có mắt mèo, Ba Tam chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán hướng đi của đám người. Tiếng nói chuyện dần dần xa, những người đó hình như đã đi lên gác.
Trên thực tế, ngoài cửa là một cảnh tượng khác. Mấy ngưới Cố tổng tới diễn kịch đã theo kế hoạch đi xuống lầu, đám Giản Diệc Thừa cải trang rón rén đi ở phía sau cùng.
Bọn họ cũng không dám trắng trợn tìm kiếm, lo lắng tên bắt cóc đang ở cái góc nào đó chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, từ đó mà bị phát hiện. Bọn họ chỉ cầm laptop và bút, xem chừng khắp nơi, còn không ngừng gật đầu, vừa đi vừa nhớ, giống như thật sự đang khảo sát.
Tốc độ chậm rì rì, phát huy hết khả năng tìm kiếm chỗ ẩn thân của mấy tên bắt cóc.
Ngay vào lúc này, không biết từ đâu chạy đến một con chó, là giống chó nhà nông bình thường, toàn thân ngăm đen tỏa sáng, uy phong lẫm liệt, khí thế so với chó trong đội cảnh sát chẳng kém bao nhiêu. Bọn họ trong nháy mắt nhận ra đây là con chó đã từng đến cục cảnh sát báo án hai lần. Tất cả mọi người đều vui mừng, dù sao con chó này chưa từng khiến bọn họ thất vọng.
Quả nhiên, nó đi tới bên người Giản Diệc Thừa, cắn vạt áo anh, kéo tới một hướng, cuối cùng dừng trước một cánh cửa.
Cánh cửa đóng chặt, cửa xanh chữ trắng, ba chữ phòng chứa đồ.
Giản Diệc Thừa quét mắt qua đó, cả cái cửa đầy bụi mà trên chốt cửa còn in dấu tay mới, vì vậy anh nhanh chóng đoán được, khả năng lớn tên bắt cóc đang ở trong căn phòng này. Anh ra dấu với những đội viên khác, tất cả mọi người nhanh chóng tản ra, một nửa ẩn núp, một nửa đi theo Giản Diệc Thừa lên lầu.
Trên gác, Cố tổng và mọi người đang tùy ý nói chuyện phiếm, thấy Giản Diệc Thừa đi lên cũng không vội hỏi.
Giản Diệc Thừa nhanh chóng gọi điện thoại xin phép Lý Trường Phong, "Đội trưởng, tìm được vị trí tên bắt cóc rồi, ở lầu hai cạnh cầu thang, bên trái có một phòng chứa đồ."
Trước khi đi bọn họ đã lấy được bản đồ của xưởng, Lý Trường Phong nhanh chóng tìm được vị trí kia, nói, "Căn phòng kia không có cửa sổ, chỉ có lối ra từ cửa chính! Độ khó không nhỏ nha!"
"Nhưng bọn họ ở bên trong tuyệt đối không thể nào biết tình hình bên ngoài, chỉ cần bọn họ mở cửa, chúng ta liền có cơ hội!" Giản Diệc Thừa tỉnh táo phân tích.
"Được, tất cả mọi người nghe cậu chỉ huy!"
Cúp điện thoại, Giản Diệc Thừa nói với mấy người Cố tổng, "Cố tổng, làm phiền mọi người, giữ nguyên kế hoạch rút lui, lái tất cả xe đi, trực tiếp về cục."
Anh vừa nói xong, đám đông đang ngồi chồm hổm dưới đất và những người khác cùng nhau móc từ túi đựng laptop ra súng, hơi cay các loại.
Cố tổng không hỏi gì cả, cười đáp ứng, "Được, vậy chúng tôi đi về trước."
Vì vậy mấy người lại cười cười nói nói đi xuống lầu, lúc này nội dung đàm luận đã biến thành kế hoạch của Cố tổng đối với khu công nghiệp trong tương lai, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, nếu không phải Lâm Lang biết bọn họ tới đây phối hợp phá án, có khi tới anh cũng tin.
Những người tham dự hành động lần này là người mới và một vài cảnh sát đặc nhiệm thường không lộ diện, ngay cả đội trưởng Lý cũng không tham gia. Bởi vì theo suy đoán của bọn họ, tên bắt cóc có thể có tiền án, phần lớn tội phạm đều biết đội trưởng Lý Trường Phong. Lo sợ bị "Người quen cũ" nhận ra, từ đó lộ chân tướng nên không cho ông tham dự.
Những người mới trẻ tuổi kia là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, họ lăm le, chuẩn bị làm một trận lớn. Cũng may bọn họ biết đây là chuyện liên quan đến mạng người nên cho dù hưng phấn, họ cũng không dám buông lỏng chút nào.
Giản Diệc Thừa hạ chỉ thị, đợi đến khi ba người tình nghi đi ra, tốt nhất là lúc tách khỏi con tin thì bắt đầu hành động. Trước tiên là ở đây ẩn núp.
Ba Tam ở sau cửa lóng tai lắng nghe, hắn nghe được tiếng đi lên đi xuống, nghe được đoạn thảo luận của Cố tổng, nghe được tiếng bước chân hỗn tạp dần dần đi xa. Cuối cùng lại nghe đến âm thanh xe chạy, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... Năm chiếc.
Năm chiếc xe đều rời đi, Ba Tam thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không dám xem thường, hắn quay đầu nhìn Lưu Tân, thấp giọng nói, "Mày đi ra ngoài xem bọn nó có đi rồi hay chưa?"
Lưu Tân không chút nghi ngờ kéo cửa đi ra ngoài. Ba Tam và Vương Bưu tránh ở sau cửa, khi Lưu Tân bước ra thì lập tức đóng cửa.
Lưu Tân cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện đi tới cửa sổ, nhìn xuống dưới, bên ngoài đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng không có. Vì vậy anh ta quay trở về, vừa đi vừa nói, "Tam ca đi ra đi, bên ngoài không có một bóng người."
Ba Tam nghe giọng anh ta không giống giả bộ, lúc này mới kéo cửa ra, tự mình tra xét một lần. Lưu Tân tùy tiện đứng ở chỗ trống trải trong xưởng, xung quanh không có bất kỳ thứ gì có thể ẩn náu, Ba Tam rốt cuộc yên lòng, kéo cửa đi ra ngoài. Vừa đi vừa nói, "Vương Bưu, đem tên nhóc kia ra ngoài."
"Không cần đâu Tam ca. Chúng ta cho nó uống thuốc liều mạnh như vậy, ngủ ba ngày cũng không tỉnh nữa, đợi một hồi anh đi lấy tiền, em với Lưu Tân cố thủ bên trong, nơi này nhỏ, dễ dàng nấp. Bây giờ khiêng ra tí nữa phải khiêng vào, khiêng tới khiêng lui phiền toái." Vương Bưu nói.
Ba Tam hừ lạnh một tiếng, "Tùy mày. Đêm dài lắm mộng, chúng ta phải hành động trước. Mới vừa rồi tao gọi điện cho Trần Đông Lai, nó nói đang chuẩn bị ba triệu, tao đoán khoảng năm giờ là nó gom đủ, chúng ta phải lấy tiền trước rồi chuồn."
"Dạ, tụi em nghe Tam ca."
Ba người rốt cuộc cùng đi tới, đứng ở giữa công xưởng, cách phòng chứa đồ không gần, tối thiểu bọn họ sẽ không nhanh bằng đám người Giản Diệc Thừa. Vì vậy, anh ra lệnh một tiếng, "Hành động!"
Nói xong, chính anh từ lầu ba nhảy xuống, vững vàng đáp ở lầu hai. Cả quá trình không hơn ba giây, bọn Ba Tam cũng không phản ứng kịp.
Giản Diệc Thừa rơi xuống đất trong nháy mắt, lập tức kéo cửa phòng chứa đồ ra, thấy trong góc tường là Trần Sơ Dương đang nằm mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có con tin, bọn Ba Tam căn bản không phải đối thủ của cảnh sát.
Một đám cảnh sát mặc âu phục, đeo cà vạt, giầy da sáng bóng không biết từ ngóc ngách nào nhảy ra, thay nhau chế ngự ba tên bắt cóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...