⭐⭐⭐⭐
Sau bữa ăn sáng, Jisoo tiếp tục bận rộn với những chiếc xe hư. "Túp lều lý tưởng" của cô gồm một mái che và phần nhà. Mái che là nơi cô hành nghề. Xung quanh có khá nhiều cây xanh rất mát mẻ. Tiệm Jisoo không có các thiết bị hiện đại để nâng xe thành ra mỗi lần sửa ô tô là Jisoo phải chui xuống gầm.
"-Sao lấy hết xăng ra vậy?" - Jennie
"-Để đảm bảo an toàn. Nhỡ xe bốc cháy bất ngờ, tôi kẹt bên dưới thì toi mạng"
"-Oh! Trước đây Jisoo học trường nào mà tay nghề cao thế?"
"-Trường đời"
"-Xì...nói thật đi. Jisoo chưa hoàn thành trung học nữa phải không?"
"-Tiểu học còn chưa qua nổi"
"-Thật tệ mà. Cho em xin số điện thoại đi"
"-Tôi không có điện thoại vì không biết cách sử dụng"
"Hơjjjjjj...lỗi của thời đại. Jisoo sửa lâu quá. Chiếc này bị hỏng bộ phận nào vậy?"
"Hỏng trục. Em có thể thôi hỏi thêm được không? Tôi cần tập trung"
"Không hỏi thì không hỏi. Cọc cằn" Jennie lại chỗ băng ghế ngồi và suốt buổi không hỏi câu nào nữa. Quả là Jisoo hết bị phiền nhưng hình như cô thấy buồn buồn thế nào ấy.
"Sao im re vậy cô bé? Giận hả?" nhịn đến trưa cuối cùng Jisoo cũng lên tiếng
"-Soo bảo em đừng hỏi mà"
*Soo...Jennie vừa gọi mình là Sso...trước đây chỉ có Chaeyo....*
"- Đừng hỏi đâu đồng nghĩa với việc không nói chuyện. Mà...em mới gọi tôi là gì đấy?"
"-Soo...gọi thế cho ngắn gọn, cho trẻ trung"
"- Chắc tôi già?"
"- Già gấp đôi em" (• ▽ •;)
...
Jisoo lắc đầu. Cô gái ủn ỉn kia rất mồm mép, tốt nhất nghi binh đình chiến.
"-Soo có từng yêu ai chưa?" tính Jennie rất thẳng. Khỏi vòng vo tam quốc.
"- Có"
"-Thật sao?"
"-Um"
"- Khi nào?"
"- Hồi xưa"
"- Bây giờ anh ấy đâu?"
"- Không phải anh mà là cô"
"- Ohhh"
"- Giờ tôi không biết cô ấy ở đâu. Chúng tôi xa nhau năm tôi 22 tuổi. Khi đó tôi...bị bắt giam"
"Bị bắt giam?" Jennie trợn tròn mắt ngạc nhiên.
"Um! Tôi có tiền án 13 năm tù giam vì tội lái xe vượt đèn đỏ gây chết người"
"13 năm? Nói vậy...Soo chỉ mới ra tù trong vòng mấy năm nay"
"Um...mới được tự do 3 năm" mắt Jisoo cay cay đỏ đỏ. Jennie không hỏi thêm nữa.
Những ngày sau đó Jennie vẫn đều đặn sang tiệm Jisoo để làm công. Cô nàng học hỏi được khá nhiều những chuyện lặt vặt như bơm xe, vá xe,...
"Em tự nguyện nên đừng nói tôi đàn áp em nhé"
"Hihihi...xem ra ơn cứu mạng em đã trả đủ. Ngày mai em không đến đây nữa đâu"
"Thế sao?"
Không khí có vẻ trùng xuống. Jisoo rõ là đang thất vọng. Một tháng qua, có sự xuất hiện của Jennie nên cuộc đời Jisoo đã có chút sắc hồng. Nay Jennie nói không đến nữa. Trong lòng cô hiện tại trống rỗng vô cùng.
"Em phải về Seoul chuẩn bị cho năm học mới"
"Ahhh"
"Soo không buồn chứ?" nàng tò mò
"Mắc gì tôi phải buồn khi rảnh được một cục nợ" Jisoo che giấu cảm xúc rất tốt. Lời đau lòng thế mà Jisoo cũng nói được. Hay!
...
Jennie buồn thiu. Thì ra Jisoo chỉ xem nàng như cục nợ. Có lẽ nàng quá mơ mộng khi nghĩ Jisoo sẽ níu kéo mình ở lại. Suốt một ngày Jennie không làm gì cả, chỉ ngồi ngắm cô. Nàng muốn ghi khắc thật sâu hình ảnh Jisoo vào “nơi ấy”.
Jisoo cũng chỉ gầm mặt làm công việc của mình. Cả 2 biểu hiện khá lạ.
Mặt trời lặn hẳn. Jennie đứng lên vươn vai.
"Một ngày nữa trôi qua. Hơjjjj...nhanh thật"
"Thời gian là thứ vô tình, trôi không biết điểm dừng"
"Vậy mà con người vẫn ngu ngốc mơ ước cho thời gian dừng lại và em là một trong số đó"
"..." Jisoo lặng thinh. Cô không còn lời để nói.
"Lần nữa cảm ơn Soo vì đã cứu mạng em! Có lẽ rất lâu chúng ta mới gặp lại nhau hoặc...biết đâu không gặp nữa. Soo giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt nhé!" Jennie mỉm cười trước khi quay gót.
"Je....e..nn..e"
"Hmmm???" nghe cô gọi, nàng lập tức ngoảnh mặt lại.
"Về Seoul học tốt nhé! Giữ gìn sức khỏe!"
"Vâng!"
Lần này Jennie dứt khoát quay đi.
*Đến rồi lại đi...một quy luật khá tự nhiên. Cảm ơn em đã đem đến cho tôi những ngày tươi đẹp. Giờ thì em trở lại vị trí của em. Jennie ! Tôi rất nhớ em đấy*
Jisoo dọn dẹp đồ và treo bảng nghỉ. Hiện tại cô không có tâm trạng sửa xe. Nếu sửa nữa chỉ thêm hỏng nặng mà thôi. Jisoo đốt nén hương trên bàn thờ. Di ảnh ba mẹ vẫn còn lưu lại. Như bao năm qua, Jisoo tiếp tục cuộc sống cô đơn.
....
Ngày sửa xe, chiều ra đường sắt thả diều hoặc nằm dài trên bãi cỏ, tối lại về sửa xe. Cuộc sống của Jisoo tẻ như tiền lẻ, nhạt như vàng bạc (văn phong có chút bất bình thường •.•)
***********
...
3 ngày trôi qua kể từ hôm Jennie về Seoul, Jisoo cố vùi đầu vào công việc. Trước đây Jennie hỏi rất nhiều điều làm cô cảm thấy phiền phức nhưng hiện tại cô muốn được cô bé đó làm phiền. Không còn cái giọng nói trong trẻo, không còn nhìn thấy cái mặt lấm lem của nàng, không còn mỗi lúc cô chui xuống gầm xe còn nàng thì ngồi xổm nghiêng đầu hỏi chuyện. Tất cả đều không còn. Bây giờ nơi này chỉ có mấy tiếng lóc cóc leng keng của cờ-lê, tua vít.
"Xong ạ"
"Nhanh thế ư? Cảm ơn cháu nhé!"
Một vị khách có tuổi thanh toán tiền rồi khởi động chiếc xe máy của mình. Nó đã hoạt động tốt sau khi qua tay Jisoo. Cũng đã xế trưa nên Jisoo định nghỉ ngơi nhưng lại có một chiếc ô tô tấp vào. Trên xe bước xuống một đôi vợ chồng trung niên, ăn mặc lịch sự.
"Xin chào!"
"Chào! Có lẽ cô là chủ tiệm"
"Vâng! Tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Anh?...Ahhh...xe tôi ấn còi không kêu, đèn xin đường không cháy. Nhờ cô kiểm tra hộ"
"Um...chắc không quá nghiêm trọng. Mời anh chị ngồi"
Đôi vợ chồng kia ngồi ghế. Jisoo cởi mũ ra cho mái tóc xõa xuống. Ai trong tình cảnh này cũng phải choáng ngợp vì sắc đẹp mê hồn kia. Bới tóc cao rồi đội mũ lên, Jisoo hóa thân thành một lãng tử phong trần. Cặp vợ chồng không rời mắt khỏi Jisoo . Họ thì thầm với nhau to nhỏ gì đó.
Jisoo đề máy và kiểm tra. Đúng là còi không kêu, đèn xin đường không nhấp nháy. Đi vòng ra trước mở mui xe quan sát, cô trầm ngâm suy nghĩ.
"Có nghiêm trọng không?"
"Không...rất đơn giản. Anh đợi tôi chút xíu. Xong ngay thôi"
"Cô còn trẻ thế sao xưng hô anh em với chồng tôi?" người phụ nữ lên tiếng. Giọng điệu có vẻ khó chịu.
"Thế xin phép hỏi anh chị bao nhiêu tuổi?"
"Tôi...tôi 43 tuổi, chồng tôi 44 tuổi"
"Vậy tôi xưng hô rất chuẩn mực vì tôi 38 tuổi, nhỏ hơn chị 5 tuổi, nhỏ hơn anh 6 tuổi" Jisoo mò mẫm 2 tay vào trong bộ máy.
2 vợ chồng kia giờ như trời trồng.
"Tôi...xin lỗi! Tôi tưởng cô phải còn trẻ cơ. Thật không ngờ..."
"Không ngờ tôi già quá hả? Hihi...xong rồi" - Jisoo
"Xong sao?"
"Um...dường như có ai đó cắt đứt 2 sợi dây điện. Sau này anh nên khóa mui cẩn thận"
"Thế ư?"
"Anh kiểm tra xem"
Người đàn ông lên xe bật chìa khóa, ấn còi ầm ĩ, đèn xin đường cũng nhấp nháy. Ok!
"Bao nhiêu cho tôi gửi?"
"Một nghìn Won"
"Một nghìn Won? Cô cho không tôi đấy hả?"
"Tôi đâu cho không. Tôi chỉ lấy thù lao xứng với công sức mình bỏ ra"
"Thật thú vị"
Người đàn ông lục nát ví để tìm một nghìn Won. Cũng may người phụ nữ có nên bà đã trả cho Jisoo. Vợ chồng họ lên xe ra về. Người đàn ông lên tiếng...
"Cô ấy tài giỏi thật. Anh đã cắt 2 cọng dây nhỏ nhất thế mà cũng phát hiện. Thậm chí phát hiện rất nhanh"
"Em thì ngưỡng mộ gương mặt và cơ bắp của cô ấy. Em quan sát thấy cô ấy còn có nhiều cơ bắp hơn anh"
"Errrr...em đang hạ thấp anh sao?"
"Thật mà"
"Giờ anh bắt đầu có thành kiến với cô ấy"
"Anh thiệt là...hẹp hòi"
"Hahaha"
...
_______________
...
5 ngày xa nhau, hôm nay là thứ bảy. Nỗi nhớ trong lòng Jisoo đã vơi nhiều. Dù gì cũng từng trãi. Jisoo từng nhớ Chaeyoung, nhớ da diết nhưng nhớ có được gì đâu. Thêm buồn thêm khổ mà thôi. Với Jennie, cô cũng chưa lún sâu nên chẳng việc gì phải lụy. Ủa? Lún sâu cái gì? Đừng nói là Jisoo...phát sinh tình cảm với Jennie nha.
'*Không thể nào...mình và em ấy không xứng. Hoàn toàn không xứng...' *
"Không xứngggggggg"
Jisoo ở dưới gầm xe tải hét ầm lên. Cảm xúc đã vỡ òa. Anh chủ xe ngồi đợi mà giật cả mình.
"Không xứng gì hả?"
Giọng nói trong veo phát ra. Jisoo đơ người. Mới 5 ngày à, chưa quên được đâu. Liếc nhìn sang bên, đôi chân ấy, chỉ có thể là...Jennie. Nàng đến thật sao? Jisoo đang mơ đấy...tát Jisoo đi.
"Soo...ra nhìn em cái đi...nhanh lên...nhớ chết rồi nè"- Jennie .
Khiếp cô nàng Jennie của chúng ta chưa? (• ▽ •;)
Chuyện xấu hổ thế mà thản nhiên nói. Ở đây có người thứ ba mà. Anh chủ xe thiếu điều muốn nôn mửa.
Jisoo ló mặt nhìn Jennie. Nàng ngồi xuống, mặt cận mặt.
"Vừa rồi Soo hét cái gì không xứng vậy?"
"Ah...con ốc không xứng với con vít nên vặn hoài không vô" đây gọi là nói dối có cơ sở.
"Có thế thôi mà cũng hét lên"
"Hihi...đợi tôi xíu nhé! Sắp xong rồi" Jisoo thụt đầu vào giải quyết nhanh chóng chiếc xe tải.
Chủ xe lái đi, Jisoo quệt mồ hôi.
"Không phải em về Seoul học rồi ư? Sao có mặt ở đây"
"Thứ bảy, chủ nhật em được nghỉ. Nhớ cái mặt lấm lem này nên phải từ Seoul về gặp bằng được nè" Jennie dùng khăn tay lau mặt cho Jisoo.
Jisoo nhăn nhó chộp tay nàng. Bàn tay Jennie rất mềm với những ngón tay dài xinh xắn. Móng tay được cắt gọn gàng. Từ ngày làm công cho Jisoo, Jennie đã cắn răng tiếc nuối tiễn bộ móng yêu quý của mình. Bàn tay thô ráp nắm chặt tay nàng, Jisoo nhìn Jennie bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm. Có thể nghe được nhịp đập trái tim của cả 2. Tim cô đập trật nhịp còn tim nàng đập bậy nhịp. Môi Jennie vẽ thành một đường cong thật xinh đẹp.
"Em đang phải chịu đau đó"
Jisoo hốt hoảng buông tay Jennie ra. Nãy giờ xiết quá chặt.
"Tôi...xin lỗi! Em không đau nhiều chứ"
"Đau...rất đau" Jennie mỉm cười tiếp tục lau mặt cho Jisoo.
"Đây...không phải nét đẹp dành cho một người già đâu" Jennie chạm tay vào bên má Jisoo . Jisoo đẩy ra ngay lập tức.
"Già trẻ phải đánh giá bằng tuổi tác chứ không phải đáng giá bằng sắc đẹp"
"Câu nói sai bét"
"Kệ tôi. Em định đến đây phụ giúp tôi nữa ư? Cảm ơn nha!"
"Thôi đi. Ơn cứu mạng em trả xong rồi. Giờ em chỉ việc ngồi và ngắm Soo" Jennie tiến đến chỗ băng ghế.
"Chỗ đó dành cho khách sửa xe ngồi. Em không phải là khách...đứng lên"
"Mố? Soo đùa em chắc. Có cần nghiêm túc vậy không?"
"Cần. Ai muốn ngồi ghế thì phải có xe hư cho tôi sửa. Đó là ghế chờ đợi" Jisoo ghẹo Jennie đến cùng nhưng nàng không chịu thua, nàng đứng lên tiến lại chỗ Jisoo.
"Em không có xe hư nhưng em có thứ khác hư và em nghĩ Soo chắc chắn sửa được"
"Thứ gì?"
"Em! Em nè! Em bị hư nặng rồi. Sso giúp em sửa lại em đi. Làm được đúng không?" Jennie bạo gan áp người mình vào người Jisoo. 2 tay luồn ra sau câu cổ Jisoo. Chân mày nhướng lên đầy vẻ thách thức, môi vểnh cong.
Jisoo nhếch mép, một tay vòng ngang eo Jennie ghịt chặt vào người mình, một tay đặt trên mông nàng, môi kề sát vành tai nàng thì thầm...
"Tôi là thợ sửa xe nên không nhận sửa người. Xin cô Kim giữ tự trọng...va chạm thế này tôi thấy bản thân mình bị lỗ vốn"
Jisoo thoát khỏi Jennie một cách nhanh chóng, thản nhiên đi lấy chai nước suối tu một hơi. Nàng hóa đá như pho tượng, mặt đỏ bừng, miệng không thốt nên lời. Mãi một lúc cô mới lấy lại hồn. So với người dày dặn kinh nghiệm như cô thì nàng chỉ là cừu non.
"Yahhhh...ai mới là người cần giữ tự trọng hả? Dê người ta rõ ràng mà nói mình bị lỗ vốn" (ꏿ﹏ꏿ;)
"Chào quý khách!" Jisoo mặc kệ Jennie đang giậm chân uỳnh uỵch, cô đến chỗ người khách mới vào tiệm để trao đổi. Lốp xe bị thủng nên phải vá. Người chủ gửi lại chiếc xe rồi đi uống cà phê. Jisoo hẹn ông 20 phút sau trở lại.
"Nè! Em chưa bỏ qua đâu nhé...Áaa...Soo là đồ dê xồm" Jennie hét lên khi Jisoo sờ mông mình.
"Khi nãy tay tôi dính bẩn nên vô tình để lại dấu sau quần em. Giờ tôi đã xóa nó"
Nàng ngoái mặt ra sau nhìn mông mình. Một bệt dầu nhớt đen xì dính trên chiếc quần trắng tinh. Vết bẩn ngay bờ mông vĩ đại của cô nàng. Tiu chiếc quần rồi! Nàng liếc cô...
"Trên eo em còn mấy vết ngón tay tôi. Cần tôi xóa không?"
"Thôi nha! Em bắt đền bộ đồ á" Jennie thụt lùi đề phòng. Hôm nay Jisoo đã lộ cái mặt dê của mình.
Jisoo nhún vai rồi đi vá xe, Jennie rửa vết bẩn nhưng không tài nào rửa ra. Nhớ lại tình huống lúc nãy, nàng bỗng đỏ mặt.
'Va chạm với Jisoo làm mình run dễ sợ. Soo ấm áp chứ không hề lạnh lùng'
Phía bên kia mặt Jisoo cũng ửng hồng.
'Tưởng lúc nãy điện giật chết rồi chứ. Cái tay ứ chịu nghe lời mình'
"Soo luôn hành động xổ xàng với các cô gái thế sao?"
"Không hề. Tôi không phải kẻ xấu càng không phải cái thứ dê xồm, biến thái. Thề có trời! Tôi rất chính trực!"
Jennie bĩu môi, khom lưng dọn dẹp đồ nghề bừa bãi vào thùng giúp Jisoo nhưng cô nhanh chóng ngăn lại.
"Bàn tay em sinh ra là để cầm bút chứ không phải cầm những thứ thô cứng thế này"
Nàng hất tay cô ra và tiếp tục thu dọn.
"Tôi nói không cần mà"
"Nhưng em muốn làm" Jennie trừng cặp mắt hung dữ.
"Ờ...vậy...làm...đi..." Jisoo xuống màu ngay tức khắc
___________________
⭐⭐⭐⭐🙏
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...