Bà Chị Già, Em Yêu Chị

...

Mặt trời mang theo những tia nắng ấm chiếu xuyên qua tấm kính xe đánh thức một con người. Chaeyoung nhăn nhó, từ từ mở mắt. Cả đêm qua cô tìm kiếm Lisa . Đến gần sáng vì đuối quá mà nàng Mều ngủ quên trên xe. Xoay mình ưỡn ẹo vài cái cho giãn gân giãn cốt, Jessica lôi điện thoại ra gọi hỏi thăm khắp nơi nhưng... kết quả bằng 0. Tiffany vẫn bặt vô âm tính.

'Xin cậu đấy Lisa Manobal ! Xin gọi cho tôi! Xin hãy nói với tôi là cậu an toàn! Xin đừng bóp nát trái tim mềm yếu của tôi'

Chaeyoung tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng. Khách sạn, Park gia, Trung Tâm Thương Mại,... Chaeyoung đều ghé qua. Đôi chân nhỏ nhắn của cô mỏi nhừ và dường như cổ chân có dấu hiệu sưng vì di chuyển quá nhiều.

Gần 10h trưa, khi mọi nỗ lực sắp biến thành tuyệt vọng thì một cuộc gọi quốc tế vực dậy niềm tin cho Chaeyoung.

"JooHyun! Có tung tích của Lisa Manobal đúng không? Lisa về Mỹ đúng không?"

"D... ạ... huhuhu... chị Chaeyoung... huhuhu... chị Lisa..." đầu dây bên kia ngập tràn tiếng khóc lóc thê thảm. Chaeyoung có dự cảm chẳng lành.

"JooHyun! Đã xảy ra chuyện gì? Lisa làm sao hảảả?"

"Hix... 2 tiếng trước... bệnh viện gọi báo tin chị Lisa gặp nạn trên đường về nhà. Taxi đâm vào xe người dân. Hiện tại chị Lisa rất nguy kịch. Huhu... chị Chaeyoung ... phải làm sao đây... huhuhu"

"..." Chaeyoung cảm thấy hoa mắt. Đôi chân không đủ sức chống chọi. Cô ngã quỵ xuống. Chiếc điện thoại rời khỏi tay.

"Chị ! Chị Chaeyoung ... mau về đây đi. Tụi em xin chị... huhuhu" giọng Yoona hét vào điện thoại.

"Lisa... gặp nạn. Không! Tôi không tin! Tôi không tinnnn. JooHyunnn! Yoonaaa! Có nghe không hả?" Chaeyoung nhặt điện thoại lên. Cuộc gọi đã ngắt. Chaeyoung định gọi lại nhưng một tin nhắn đến. Tin nhắn không có chữ nào mà chỉ hiện thị một tấm ảnh. Tấm ảnh hạ sát cô. Chaeyoung khóc! Nước mắt cô lăn dài khi chứng kiến hình ảnh Lisa nằm trên chiếc giường trắng. Tay, chân, đầu, cổ đều bị băng bó. Chuyện mà Chaeyoung lo lắng cuối cùng cũng đến.

"Lisa! Cậu nhất định không sao? Tôi còn chưa nói tiếng Yêu với cậu. Cậu không được phép rời bỏ tôi" Chaeyoung vùng lên. Cô lái xe với tốc độ kinh hoàng. Chaeyoung định gọi Somi ra sân bay nhưng ngặt nỗi điện thoại cô hết pin. Cô phải lái xe đến Park gia.

"Chào ba! Chào mẹ! Somi đâu rồi ạ?" Chaeyoung  gấp gáp chào hỏi.

"Nó vừa lên phòng. Bộ có chuyện gì quan trọng sao mặt con căng vậy?" ông Park lo lắng hỏi.

"Dạ đúng là có chuyện. Somi sẽ giải thích sau. Giờ con gấp lắm" Chaeyoung leo cầu thang, tông cửa phòng, lôi Somi ra khỏi nhà trước con mắt khó hiểu của ông bà.

"Yahhhh! Con lôi em đi đâu vậy hả? Chaeyoungggg..."

"Tạm biệt ba mẹ!" đó là câu nói cuối cùng mà ông bà Park nghe được trước khi chiếc xe lăn bánh.

"Chị haiiiii! Chậm chậm thôi! Aaaa... sợ quá! Chị haiiiii... Park gia không thể tuyệt tự đâu" Somi không ngừng la hét. Chiếc xe vẫn lao với tốc độ bàn thờ.


"Im lặng!" Chaeyoung phóng băng.

Somi cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt, 2 tay chấp vào nhau cầu nguyện.

Chưa đầy 20 phút, cả hai đã đến sân bay. Chaeyoung xuống xe. Somi vẫn chưa hoàn hồn nên ngồi ì trong xe.

"Somi! Xuống đây nghe chị dặn"

"Vâng... vâng" Somi  bước xuống.

"Giờ chị phải trở lại bên Mỹ gấp. Em hãy lái xe đến khách sạn... lên phòng... thu dọn hành lý đem về Jung gia. Nhớ chưa?"

*Gật gật*

"Và... còn chuyện này nữa. Chị chỉ có thể nhờ vả em thôi. Làm tốt sẽ có thưởng" Chaeyoung kề môi vào sát vành tai Somi thì thầm. Mắt nàng mở to, mở to hơn và cuối cùng là trợn trắng.

"Chị haiiii... chuyện này không..."

"Không được từ chối và nhớ... tuyệt đối làm đúng theo những gì chị dặn. Cố mà kiềm chế bản thân. Đừng tưởng chị không biết em đang toan tính điều gì trong đầu. Thôi tạm biệt! Chị đang gấp lắm" Chaeyoung quay bước.

"Khoan đã chị hai. Chị về Mỹ làm gì? Bao giờ chị trở lại Hàn?" Somi níu tay cô

"Lisa gặp nạn. Bây giờ chị không đủ hơi nói nhiều. Em cố gắng chăm sóc ba mẹ. Chị sẽ tranh thủ về thăm gia đình" Chaeyoung vụt tay rồi chạy biến vào trong.

Somi buồn xo lái xe đến khách sạn và làm y như lời dặn của chị gái.  Xong việc, Somi  lại đánh xe xuống thị trấn nhỏ...


_______________





Tiệm sửa xe Jisoo


Từ lúc xảy ra vụ gây gổ ở tiệm sửa xe, Jennie đã không còn lui tới nơi đây. Có lẽ cô bé đang sợ, không biết phải đối mặt với Jisoo thế nào. Jennie định gọi Jisoo để nói chuyện nhưng chiếc điện thoại cô để lại hôm trước Jisoo đã tắt nguồn mất tiu.

Trốn tránh hoài cũng không phải là cách. Hôm nay Jennie chỉ học buổi sáng. Tan học, cô lái xe đường dài xuống tiệm sửa xe Jisoo .

"Tạm biệt cô chủ!"

"Um! Tạm biệt"

Jisoo  tiễn một người khách. Chiếc xe của ông ta bị hỏng khá nặng. Mất rất nhiều thời gian và công sức Jisoo mới có thể sửa chữa hoàn thiện. Vừa quay vào trong rửa mặt, Jisoo lại nghe tiếng động cơ bên ngoài. Sau tiếng động cơ ấy là...

"Chén nì chén nì.... " chú vẹt cực kỳ lanh lợi. Chú ta lập tức nhận ra khi bước xuống xe. Nhờ chú mà Jisoo biết Jennie đến. Trái tim Jisoo đập rộn ràng. Dù cố gắng nhưng Jisoo không thể đè nén nổi cảm xúc thật của mình.

"Em đến rồi ah?" Jisoo bước ra với gương mặt lạnh băng.

"Vâng... ạ" Jennie sợ sệt không dám nhìn thẳng cô.

"Kim Đại Tiểu Thư! Tôi đâu ăn thịt em đâu sao em rụt rè thế kia? Trả em này" Jisoo giơ chiếc điện thoại mà hôm trước Jennie để lại. Jennie nhận lấy không chút do dự.

"Jisoo ! Cho em xin một chút thời gian giải thích được không?"

"Tôi đang rãnh nên em muốn giải thích tới tối cũng được. Có điều tôi chẳng thèm nghe đâu bởi vì... Em! Đã nói dối tôi. Tại sao em che giấu thân phận? Lúc đầu chi bằng em cứ thành thật không phải tốt hơn sao?"

"Em sợ... nói ra thân thế Jisoo sẽ mặc cảm mà... xa lánh em"

"THẾ GIỜ TÔI KHÔNG MẶC CẢM AH? EM BIẾT CẢM GIÁC BỊ NGƯỜI MÀ MÌNH TIN TƯỞNG LỪA DỐI NÓ ĐAU THẾ NÀO KHÔNG HẢ?" Jisoo bất ngờ lớn tiếng. Jennie sẽ khóc chăng?

"Em... biết chứ... nhưng vẫn muốn lừa dối Jisoo . Em định một ngày sẽ thổ lộ cho Jisoo rõ nhưng chỉ không ngờ là sự việc quá mau bại lộ. Giờ Jisoo định thế nào? Cắt đứt quan hệ với em hay gì?" Jennie hất mặt hỏi.

"Tôi..." Jisoo đớ lưỡi. Dũng khí vừa rồi bay đâu mất sau những câu nói của Jennie .

"Jisoo  thế nào? Hửm? Tưởng mình ên Jisoo đau thôi ah? Tưởng mình ên em lừa dối Jisoo thôi ah? Jisoo  không gạt em sao? Jisoo có điện thoại tại sao không cho em xin số? Em không xứng đáng làm bạn Jisoo hả? Ở Seoul, em nhớ Jisoo chết đi được nhưng không có cách nào liên lạc. Mòn mỏi chờ đến cuối tuần mới gặp được Jisoo . Tại sao nhẫn tâm không cho em số điện thoại vậy hả?" Jennie đấm mạnh vào bên ngực cô. Jisoo khá choáng trước tình huống này.

"Tôi làm vậy vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của em. Cho em số điện thoại rồi thế nào? Em sẽ gọi tôi thâu đêm để tâm sự hả? Chuyện đó hoàn toàn không tốt. Kết quả học tập chắc chắn sa sút..."

"Kết quả học tập của em vốn đã sa sút từ khi gặp Jisoo . Nếu Jisoo cho em số điện thoại để em tâm sự thì chắc có lẽ em sẽ có tinh thần học tập hơn"


"Kim Đại Tiểu..."

"THÔI! Em ghét bị Jisoo gọi như thế. Em họ Kim tên Jennie i. Gọi em là Jennie "

"À... Ờ... Jennie ... sao em biết tôi có điện thoại chứ?"

"Chuyện gì em không biết. Em còn biết tối qua YunHo đến đây gây sự. Khi đó Jisoo ở cùng một chị gái và sau cuộc ẩu đả chị ấy còn ôm Jisoo một cái thân mật trước khi ra về. Em nói có xót chi tiết nào không?"

"Em... Yahhh!Kim Jennie ! Em theo dõi tôi?"

"Thì sao?"

"Thì..."

"Cô gái trẻ? Sao cứ dồn ép người thương của tôi vậy hả?" Somi có mặt từ lúc nào chẳng ai biết. Cô lên tiếng thu hút sự chú ý của 2 người kia.

"Somi " SoYeon gằn giọng nhắc nhở.

"Là chị ấy. Tối qua chính chị ấy ôm Jisoo " Jennie không hài lòng nhìn Somi.

"Đúng! Tôi ôm chị yêu của tôi có vấn đề gì không?"

"Ai là chị yêu của chị chứ?" Jennie bắt đầu thở hắt.

"Jisoo ! Chị Jisoo " Somi khoanh 2 tay trước ngực ra vẻ ta đây, thách thức.

"Somi ! Đủ rồi" Jisoo tiếp tục nhắc nhở. Somi vẫn không dừng lại. Cô tiến đến chen ngang .

"Thật lòng thì... em bị nét đẹp của chị mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng khổ nỗi khi ấy chị và chị hai em yêu nhau. Kể từ đấy em đã không yêu một ai. Em đợi suốt hơn 20 năm và bây giờ thì cơ hội đã đến. Chị và chị em chính thức chia tay vậy thì em... em không thể bỏ lỡ một người yêu lý tưởng thế này. Jisoo ! Chị cho em một cơ hội nhé!" Somi  ép người dính sát vào Jisoo . Mức độ câu dẫn không tầm thường đâu.

"Somi!! Em đừng đùa... tôi"

"Em giống nói đùa lắm sao Jisoo ? Chị thử một lần sống trong cảm giác của em đi rồi chị sẽ hiểu"

"Errr..."

"Này! Này! Asiiiii! Chị làm ơn lịch sự chút coi. Sao đụng chạm Jisoo hoài vậy hả? Chị của chị từng là người yêu của Jisoo thì bây giờ sao chị có thể..." Jennie kéo Somi ra cách li với Jisoo .

"Sao tôi lại không? Tình yêu là phải bất chấp. Cho dù trước đây chị Jisoo có kết hôn với chị tôi thì tôi vẫn dùng thủ đoạn chia cắt 2 người họ ly dị rồi chiếm đoạt chị ấy về làm của riêng cho mình. Như thế mới thú vị đấy. Mà cô hành động kiểu gì thế? Bộ cô yêu chị Jisoo của tôi hả?"

"Tôi... tôi... không..."


"Uầy! Cô không yêu chị Jisoo thì tốt rồi. Chúng ta không cần phải làm tình địch của nhau. Không yêu chị Jisoo làm ơn tránh ra một bên cho tôi nói chuyện"

"AI NÓI TÔI KHÔNG YÊU JISOO . TÔI YÊU JISOO ĐÓ. CHỊ KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN GẦN JISOO " Jennie nhắm mắt, hét to. Màng nhĩ của Somi chắc chắn không bình thường sau khi tiếp thu tần số âm thanh khủng. Jisoo cũng không tốt hơn là bao.



Thú nhận! Jennie chịu thú nhận! Cuộc chơi bắt đầu vui đây.

"Đừng tưởng lớn tiếng thì tôi sẽ thua cô. Hớ... hóa ra cô và Jisoo không phải bạn bình thường. Này cô bé! Bạn trai của cô hôm trước... ah... mới hôm qua nè, cậu ta xuống đây quậy phá đòi đánh người. Ủa? Bộ cô định bắt cá 2 tay hả? Làm ơn buông tha cho Jisoo đi"

"Chị... chị... tôi không bắt cá 2 tay. Yoo YunHo không phải bạn trai tôi. Chị mới là người cần buông tay ấy. Chị với Jisoo ... không hợp" Jennie kích động nên dùng từ không được thông minh cho lắm.

"Không hợp? Haha! Tôi không hợp chắc cô hợp? Cô nhìn lại cô đi. Gương mặt búng ra sữa. Chị Jisoo năm nay gần 40 tuổi rồi. Không hợp với cô đâu. Tôi nè! Tôi mới hợp nè. Tôi ba mươi ngoài tuổi cực kỳ hợp với chị Jisoo . Người trẻ như cô nên tìm những bạn đồng trang lứa"

"Tôi không cần tìm ai hết. Đồng ý Jisoo lớn tuổi hơn tôi nhưng... nhưng... Trâu Già Thích Gặm Cỏ Non mà"

"À há! Bây giờ cô so sánh Jisoo giống loài trâu luôn ấy ư? Yahhh! Cẩn thận phát ngôn của cô"

(Cho Au cười một cái hahaha)

"Tôi không phải ý đó. Ý tôi... ý tôi... hazyyy... Jisoo ! Jisoo nói đi. Em với chị ấy ai hợp?" Jennie quay ngược lại làm nũng với Jisoo - người đang ở trên mây nãy giờ.

"Jisoo ..."

"Jisoo ooooooo..."

"À... gì hả?"

"Em hỏi Soo có nghe không?"

"Ừ... Ờm... thôi 2 người cứ tiếp tục đi. Tôi... có khách" Jisoo tẩu lẹ. Từ sau khi nghe Jennie hét "TÔI YÊU Jisoo ĐÓ" thì Jisoo đã không còn quan tâm tới sự đời. Miệng lúc nào cũng cười mỉm mỉm.


__________________


⭐⭐⭐⭐🙏


Mình đang bỏ thời gian làm quen... nên mới ít ra chap 😢


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận