Chương 12 GẶP LẦN NÀO ĐÁNH LẦN ĐÓ
Bùi Diệp cau mày nhìn người em trai ruột của mình xông vào phòng với dáng vẻ làm quá, nói: “Bùi Hạo, chẳng phải anh đã nói với em trước khi vào phòng làm việc của anh phải gõ cửa sao?”
Trên đỉnh đầu như thể có trận gió lạnh từ Siberia thổi đến, khiến mặt mày Bùi Hạo cứng đờ.
“Khụ, em sai rồi.
Lần sau trước khi vào phòng, em nhất định sẽ gõ cửa trước.”
Bùi Hạo đưa mắt nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy người mà mình muốn thấy đâu cả.
“Anh, người đâu?”
“Đi rồi!”
Bùi Hạo hớn hở chạy đến trước mặt Bùi Diệp: “Anh, là ai thế? Rốt cuộc là con gái rượu nhà nào mà lại có thể lọt vào mắt xanh của anh vậy? Nếu để ông nội biết anh làm con gái nhà người ta ễnh bụng, chắc chắn sẽ vui mừng đến độ bò ra khỏi quan tài đấy.”
Bùi Diệp: “…”
Không biết nói chuyện thì đừng nói lung tung.
Bùi Diệp phớt lờ Bùi Hạo, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Thấy Bùi Diệp không nói gì, Bùi Hạo tiếp tục gặng hỏi: “Anh, rốt cuộc thì chị dâu tương lai của em là thần thánh phương nào vậy? Anh không thể nói rõ được sao?”
Bốn chữ “chị dâu tương lai” đã lấy lòng được Bùi Diệp.
“Phó Thiên Thiên!”
Đôi mắt Bùi Hạo bỗng nhiên mở to.
“Phó Thiên Thiên? Không phải là anh đang nói đến cô Cả - Phó Thiên Thiên ăn hại của Tập đoàn Phó thị đấy chứ?”
“Đúng là cô ấy.”
Bùi Hạo: “Chết tiệt!”
Bùi Hạo nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp: “Anh, anh bị lừa đá vào đầu hả?”
***
Phó Thiên Thiên từ tòa nhà của Tập đoàn Bùi thị về đến nhà, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy Phó Linh Nguyệt đang ngồi trong phòng khách.
Phó Thiên Thiên chẳng buồn liếc nhìn Phó Linh Nguyệt mà đi thẳng về phía cầu thang.
Phó Linh Nguyệt vốn dĩ đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên đứng chắn trước mặt Phó Thiên Thiên, ngăn cô đi lên tầng.
Phó Thiên Thiên nheo mắt lại nhìn Phó Linh Nguyệt với vẻ nguy hiểm: “Tránh ra!”
Giọng điệu ra lệnh của Phó Thiên Thiên đã chọc giận Phó Linh Nguyệt.
Cô ta thấy xung quanh không có ai liền giơ tay định đánh vào mặt Phó Thiên Thiên.
Nhưng bàn tay của Phó Linh Nguyệt còn chưa chạm vào mặt Phó Thiên Thiên thì trên mặt cô ta đã truyền đến cảm giác đau rát.
Cô ta ôm lấy mặt, trừng mắt nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ không thể tin nổi: “Cô… cô dám đánh tôi!”
Thậm chí… cô ta còn không nhìn thấy Phó Thiên Thiên đã ra tay như thế nào.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Phó Linh Nguyệt: “Cái tát này là còn nhẹ so với việc cô đứng đằng sau sai người bắt cóc tôi đấy.”
Phó Thiên Thiên cô từ trước đến giờ sẽ không ngồi yên để bị ăn đánh.
“Em không làm việc đó, em…”
Đột nhiên, khóe mắt liếc thấy có bóng người, Phó Linh Nguyệt bèn túm lấy tay Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên hất tay cô ta ra theo phản xạ.
Phó Linh Nguyệt ngã mạnh xuống sàn nhà theo quán tính.
Cảnh tượng Phó Linh Nguyệt ngã xuống sàn đúng lúc rơi vào mắt Phó Minh Thanh vừa mới bước vào cửa.
“Linh Nguyệt!” Phó Minh Thanh vội vàng chạy tới đỡ lấy Phó Linh Nguyệt.
Phó Linh Nguyệt liền nhào vào lòng Phó Minh Thanh mà khóc.
“Ba, con xin lỗi chị chuyện ngày hôm qua, nhưng chị không bằng lòng tha thứ cho con.
Con thật sự muốn xin lỗi chị mà.” Phó Linh Nguyệt sợ hãi nhìn Phó Thiên Thiên, tay ôm lấy bên má vừa bị Phó Thiên Thiên đánh đau.
Phó Minh Thanh đau lòng ôm chặt lấy Phó Linh Nguyệt và nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt đầy tức giận.
“Thiên Thiên, tuy hôm qua Linh Nguyệt hiểu lầm con, nhưng con cũng không thể ra tay với con bé như thế được.
Dù sao, nó cũng là em gái ruột của con.
Bây giờ con xin lỗi Linh Nguyệt đi!”
Khóe môi Phó Thiên Thiên nhếch lên vẻ lạnh lùng.
Hôm qua ông ta bảo cô xin lỗi bà vợ bé của ông ta, hôm nay ông ta bảo cô xin lỗi con gái bà ta.
Thật đúng là người cha quốc dân!
Phó Thiên Thiên thất vọng nhìn Phó Minh Thanh: “Phó Thiên Thiên thật bất hạnh khi có người ba như ông!”
Truy cập fanpage https://.face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Phó Linh Nguyệt, nhìn chằm chằm vào Phó Linh Nguyệt bằng đôi mắt đen như mắt chim ưng, nhấn từng chữ: “Phó Linh Nguyệt, chẳng phải cô thích giả nai sao? Tôi sẽ cho cô giả nai đã đời.
Hôm nay, ngay tại đây, tôi nói cho cô biết, sau này có nhìn thấy tôi ở bên ngoài thì hãy đi đường vòng.
Bằng không, tôi thấy cô lần nào sẽ đánh cô lần đó.”
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Chương 12 GẶP LẦN NÀO ĐÁNH LẦN ĐÓ
Bùi Diệp cau mày nhìn người em trai ruột của mình xông vào phòng với dáng vẻ làm quá, nói: “Bùi Hạo, chẳng phải anh đã nói với em trước khi vào phòng làm việc của anh phải gõ cửa sao?”
Trên đỉnh đầu như thể có trận gió lạnh từ Siberia thổi đến, khiến mặt mày Bùi Hạo cứng đờ.
“Khụ, em sai rồi.
Lần sau trước khi vào phòng, em nhất định sẽ gõ cửa trước.”
Bùi Hạo đưa mắt nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy người mà mình muốn thấy đâu cả.
“Anh, người đâu?”
“Đi rồi!”
Bùi Hạo hớn hở chạy đến trước mặt Bùi Diệp: “Anh, là ai thế? Rốt cuộc là con gái rượu nhà nào mà lại có thể lọt vào mắt xanh của anh vậy? Nếu để ông nội biết anh làm con gái nhà người ta ễnh bụng, chắc chắn sẽ vui mừng đến độ bò ra khỏi quan tài đấy.”
Bùi Diệp: “…”
Không biết nói chuyện thì đừng nói lung tung.
Bùi Diệp phớt lờ Bùi Hạo, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Thấy Bùi Diệp không nói gì, Bùi Hạo tiếp tục gặng hỏi: “Anh, rốt cuộc thì chị dâu tương lai của em là thần thánh phương nào vậy? Anh không thể nói rõ được sao?”
Bốn chữ “chị dâu tương lai” đã lấy lòng được Bùi Diệp.
“Phó Thiên Thiên!”
Đôi mắt Bùi Hạo bỗng nhiên mở to.
“Phó Thiên Thiên? Không phải là anh đang nói đến cô Cả - Phó Thiên Thiên ăn hại của Tập đoàn Phó thị đấy chứ?”
“Đúng là cô ấy.”
Bùi Hạo: “Chết tiệt!”
Bùi Hạo nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp: “Anh, anh bị lừa đá vào đầu hả?”
***
Phó Thiên Thiên từ tòa nhà của Tập đoàn Bùi thị về đến nhà, vừa vào đến cửa liền nhìn thấy Phó Linh Nguyệt đang ngồi trong phòng khách.
Phó Thiên Thiên chẳng buồn liếc nhìn Phó Linh Nguyệt mà đi thẳng về phía cầu thang.
Phó Linh Nguyệt vốn dĩ đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên đứng chắn trước mặt Phó Thiên Thiên, ngăn cô đi lên tầng.
Phó Thiên Thiên nheo mắt lại nhìn Phó Linh Nguyệt với vẻ nguy hiểm: “Tránh ra!”
Giọng điệu ra lệnh của Phó Thiên Thiên đã chọc giận Phó Linh Nguyệt.
Cô ta thấy xung quanh không có ai liền giơ tay định đánh vào mặt Phó Thiên Thiên.
Nhưng bàn tay của Phó Linh Nguyệt còn chưa chạm vào mặt Phó Thiên Thiên thì trên mặt cô ta đã truyền đến cảm giác đau rát.
Cô ta ôm lấy mặt, trừng mắt nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ không thể tin nổi: “Cô… cô dám đánh tôi!”
Thậm chí… cô ta còn không nhìn thấy Phó Thiên Thiên đã ra tay như thế nào.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Phó Linh Nguyệt: “Cái tát này là còn nhẹ so với việc cô đứng đằng sau sai người bắt cóc tôi đấy.”
Phó Thiên Thiên cô từ trước đến giờ sẽ không ngồi yên để bị ăn đánh.
“Em không làm việc đó, em…”
Đột nhiên, khóe mắt liếc thấy có bóng người, Phó Linh Nguyệt bèn túm lấy tay Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên hất tay cô ta ra theo phản xạ.
Phó Linh Nguyệt ngã mạnh xuống sàn nhà theo quán tính.
Cảnh tượng Phó Linh Nguyệt ngã xuống sàn đúng lúc rơi vào mắt Phó Minh Thanh vừa mới bước vào cửa.
“Linh Nguyệt!” Phó Minh Thanh vội vàng chạy tới đỡ lấy Phó Linh Nguyệt.
Phó Linh Nguyệt liền nhào vào lòng Phó Minh Thanh mà khóc.
“Ba, con xin lỗi chị chuyện ngày hôm qua, nhưng chị không bằng lòng tha thứ cho con.
Con thật sự muốn xin lỗi chị mà.” Phó Linh Nguyệt sợ hãi nhìn Phó Thiên Thiên, tay ôm lấy bên má vừa bị Phó Thiên Thiên đánh đau.
Phó Minh Thanh đau lòng ôm chặt lấy Phó Linh Nguyệt và nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt đầy tức giận.
“Thiên Thiên, tuy hôm qua Linh Nguyệt hiểu lầm con, nhưng con cũng không thể ra tay với con bé như thế được.
Dù sao, nó cũng là em gái ruột của con.
Bây giờ con xin lỗi Linh Nguyệt đi!”
Khóe môi Phó Thiên Thiên nhếch lên vẻ lạnh lùng.
Hôm qua ông ta bảo cô xin lỗi bà vợ bé của ông ta, hôm nay ông ta bảo cô xin lỗi con gái bà ta.
Thật đúng là người cha quốc dân!
Phó Thiên Thiên thất vọng nhìn Phó Minh Thanh: “Phó Thiên Thiên thật bất hạnh khi có người ba như ông!”
Truy cập fanpage https://.face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Phó Linh Nguyệt, nhìn chằm chằm vào Phó Linh Nguyệt bằng đôi mắt đen như mắt chim ưng, nhấn từng chữ: “Phó Linh Nguyệt, chẳng phải cô thích giả nai sao? Tôi sẽ cho cô giả nai đã đời.
Hôm nay, ngay tại đây, tôi nói cho cô biết, sau này có nhìn thấy tôi ở bên ngoài thì hãy đi đường vòng.
Bằng không, tôi thấy cô lần nào sẽ đánh cô lần đó.”
Quyên góp ủng hộ onlinez.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...