Lừa đảo cũng là một nghề nghiệp, nhưng xưa nay trong giới lừa đảo, chưa ai dám dùng mạng của mình đặt cược cho thành công của một vụ dối lừa.
Khang Lạc -11 tuổi, Thiên tài trong giới lừa đảo, là kẻ đầu tiên.
Thạch Tư Nhiên đang trong tình trạng vô cùng mâu thuẫn, vừa hận vừa không muốn mất Nhiếp Ân. Cách duy nhất anh ta nghĩ ra được chính là khống chế hai người, mang sự an toàn của Tiểu Lạc nhằm khống chế Nhiếp Ân ở lại với mình.
Nhưng….
-Em luôn muốn Nhiếp Ân được hạnh phúc, có phải không?
Hạnh phúc nhất của chị ấy là từ bỏ được tình yêu với Thạch Tư Nhiên. Bao năm rồi, dù sống bằng nghề lừa đảo, khoác lên mình bao nhiêu ngụy trang đi nữa, Nhiếp Ân vẫn là cô gái yếu đuối ngày đó. Sự yếu đuối đến từ tình cảm, sự lưu luyến, nỗi hận thù Thạch Tư Nhiên.
-Ân Ân…Em sẽ trốn ra ngoài. Em sẽ ra ngoài, tìm anh Khang đến giúp chị….Anh ấy sẽ giúp chúng ta.
Nhiếp Ân bị nhốt trong căn phòng lớn, Tiểu Lạc ở phía ngoài, chỉ có thể đưa vào trong một mẩu giấy. Cô đọc nội dung, sự lo lắng càng dâng cao. Tiểu Lạc đã gạt anh ta một lần, nếu bị Thạch Tư Nhiên phát hiện ý định bỏ trốn, chỉ sợ là….
-Cậu nhóc….Quay vào đi!
Tiểu Lạc không hề bị giọng nói lạnh lùng của Thạch Tư Nhiên làm sợ hãi. Hiện nay cậu bé đang trèo qua ban công ở tầng 3, cách mặt đất rất xa…
-Chú Thạch…
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Thạch Tư Nhiên đã xem qua hồ sơ của Thám tử. Con của anh ta bị sảy là do Bạch Mộng Hoa gây ra. Vậy mà…trong lúc đó Thạch Tư Nhiên không hề hay biết. Nhiếp Ân mất đi đứa trẻ vô cùng đau khổ. Nếu nó còn sống, có lẽ cũng cỡ tuổi Tiểu Lạc….Cũng có vóc dáng tương tự thế này chăng?
-Mẹ chú sẽ không để Ân Ân vui vẻ. Hà tất phải miễn cưỡng làm gì.
-Chuyện người lớn, có những việc….
-Người lớn đôi khi rất ngốc. Trẻ con có lợi thế, dám làm những việc mà người lớn không dám làm.
Cậu bé thình lình lao tới chỗ Thạch Tư Nhiên đang đứng. Các vệ sĩ ngăn lại. Có người còn ôm chặt lấy Tiểu Lạc. Cậu nhóc vùng vẫy kịch liệt, nếu có ai từ xa quan sát sẽ dễ dàng cho rằng- một đám người lớn hiếp đáp một đứa trẻ con.
Tiểu Lạc bị khống chế rồi đặt xuống đất. Bất thình lình cậu nhóc vùng dậy, cắn mạnh tay người gần mình nhất, chạy ra phía ban công.
Một nụ cười nhếch lên lạnh lẽo trên môi Tiểu Lạc. Thạch Tư Nhiên thoáng rùng mình, không kịp phản ứng. Đám vệ sĩ cũng cứng đơ người khi Tiểu Lạc lao nhanh khỏi ban công.
Tầng 3, rất cao.
Phía dưới là một hồ bơi. Nhưng khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể gây ra tổn thương. Tiểu Lạc còn nhỏ, thể lực có thể chịu nổi không?
-Ầm….
Từ bên ngoài một đám người vừa tràn vào biệt thự. Ai đó mới nhảy xuống hồ bơi, kéo Tiểu Lạc lên.
Cậu nhóc, mặt mày nhợt nhạt nhưng vẫn nhận ra, người vừa cứu mình là Khang Kỳ Bách. Đôi môi tím ngắt run run:
-Chị….Ân Ân bị nhốt….Cứu Ân Ân….Cứu Ân Ân….
Ngay từ đầu, Nghiêm Thành đã nhắm đến Thạch Tư Nhiên.
Nghiêm Thành muốn cắt đứt mọi đường lùi của Nghiêm thị, phải dẹp đi chướng ngại là Thạch Tư Nhiên….Tiểu Lạc chỉ đồng ý hợp tác với anh nếu Nghiêm Thành giúp cậu ta khiến Thạch Tư Nhiên phải trả giá. Chỉ có cách đưa anh ta vào tù, Nhiếp Ân mới không bị nguy hiểm và bất trắc nữa. Cô có thể đi đâu đó thật xa.
-Nếu em có thể dụ anh ta, khiêu khích anh ta bắt giữ Nhiếp Ân -chúng ta có cơ hội buộc tội Thạch tổng giam giữ người trái phép, bắt cóc – tạo thành một vụ scandal lớn. Lúc đó thì….
Chủ tịch bị bắt, giá cổ phiếu của Minh thị sẽ bị ảnh hưởng lớn. Thạch Tư Nhiên lo cho mình còn không xong, chắc chắn không thể tiếp tục hỗ trợ tài chính cho Nghiêm thị. Giá cổ phiếu Nghiêm thị lại được nâng quá cao như vậy, không có nguồn lực tài chính hùng hậu hỗ trợ, tin chắc không trụ được lâu.
Số cổ phiếu được bên thứ ba bí mật thu mua từ trước đó, nhân lúc Nghiêm thị đẩy giá lên cao sẽ được âm thầm bán ra, kiếm lời không nhỏ. Tình thế hiện tại bất lợi cho Nghiêm thị như tiếp thêm dầu vào lửa, kéo giá cổ phiếu xuống thấp, “bên thứ ba” nhân cơ hội này thu mua với giá rẻ mạt, tạo nên cú phản công ngoạn mục, lấy tiền của chính Nghiêm thị đoạt quyền lãnh đạo của tập đoàn này.
Tại ngôi làng nhỏ, Nghiêm Thành cầm điện thoại. Phía bên kia là giọng nói run rẩy, gần như van xin của Nghiêm lão phu nhân:
-Thành Thành….Nội xin con….Con mau về đi. Nhà ta….
Tim anh nhói lên một chút. “Nhà ta”….
Nơi đó có gì? Người cha luôn xem anh như kẻ lạ. Người mẹ như một cái bóng âm thầm.
Nghiêm gia nuôi anh khôn lớn, nhưng nếu Nghiêm Thành không có giá trị sử dụng, anh cũng sẽ bị đẩy vào một góc. Quan hệ gia đình nhạt nhẽo, tựa như buôn bán, tựa như hai kẻ đồng hành hợp tác để cùng tồn tại….Chỉ là….
-Còn xin lỗi….Nhưng con không có cách nào khác. Con không còn làm việc ở Nghiêm thị nữa.
Hôm qua Nghiêm Thành đã nhận được hồi đáp từ công ty ở Hong Kong, đồng ý nhận anh vào làm việc. Anh không còn là giám đốc của Nghiêm thị, cũng không có bất cứ dính dáng gì với quyền lợi -trách nhiệm của tập đoàn này.
Lương tháng của Nghiêm Thành là 60 ngàn, con số không lớn nhưng với gia đình một vợ, một con vẫn có thể đủ. Số tiền tích lũy trong tài khoản cũng có thể xem như khoản dự trữ lúc khó khăn.
Đường lùi, đường đi tới đều được dự tính hoàn hảo. Cuộc sống bình lặng cũng là một hạnh phúc mà Nghiêm Thành chờ đợi suốt thời gian không phải là ngắn, đánh đổi không ít gian nan.
Trái ngược với tâm trạng của cháu trai, Nghiêm lão phu nhân tay run lẩy bẩy, nhìn điện thoại trân trối. Thẩm Thanh Dương sau khi đánh mất quyền kiểm soát ở Nghiêm thị lại bị vạch trần không ít chuyện trong việc kê khống tài chính, gian lận thương mại, còn có cả hối lộ để giành lấy các hợp đồng lớn. Nghiêm Thành không phải trước đây không thực hiện những chuyện ấy nhưng từ sau khi anh từ chức, mọi thứ đã được “dọn dẹp” sạch sẽ. Bên ngoài còn có lời đồn, Nghiêm Thành phát hiện ra sai sót của Nghiêm thị, xảy ra bất đồng nên mới từ chức. Thẩm Thanh Dương chỉ là kẻ bất tài….
Nghiêm thị….Mỉa may thay lại không còn do họ Nghiêm làm chủ. Hiện nay đã có người nắm giữ tới 37% cổ phiếu, chính thức tiếp nhận Nghiêm thị, làm Chủ tịch tập đoàn.
Cánh cửa phòng họp của Nghiêm thị rộng mở. Những ánh mắt dồn hết vào bước chân của người mới bước vào.
-Tạ Phúc Khanh….
Trái tim Nghiêm lão phu nhân như ngừng đập. Bên trong cũng có không ít tiếng lao xao.
Trợ lý của Nghiêm Thành. Vì vậy mà mọi bí mật trong Nghiêm thị anh ta đều nắm hết. Những hợp đồng mờ ám đều được xử lý gọn ghẽ với phần trách nhiệm chẳng liên quan gì tới Nghiêm Thành và anh ta.
-Lão phu nhân….
-Khốn nạn…
Khác hẳn vẻ điềm tĩnh thường ngày, lão phu nhân thật sự giận dữ. Nuôi ong tay áo, bà thật sự không ngờ….
Tạ Phúc Khanh không để ý tới vẻ thù địch trong ánh mắt những người trong Nghiêm gia. Gương mặt anh ta bình thản, khóe môi ẩn hiện nụ cười như có, như không.
Cuối buổi họp, bất ngờ luật sư của Tạ Phúc Khanh lên tiếng. Lời nói ngắn gọn nhưng lại làm không khí trong phòng họp một lần nữa như muốn vỡ tung:
-Kính thưa các vị….Hiện tại anh Tạ đang nắm trong tay 37% cổ phần của Nghiêm thị, chính thức nắm giữ vai trò Chủ tịch hội đồng quản trị. Nhưng anh ấy cũng có nguyện vọng, trong thời gian 10 năm, đợi đến khi cậu Nghiêm Mạnh Quan tốt nghiệp đại học sẽ thừa hưởng toàn bộ số cổ phần này. Văn bản này đã được lập. Anh Tạ sẽ giữ quyền giám hộ cậu Nghiêm cho đến khi tròn 18 tuổi.
-Cái gì?
Nghiêm lão phu nhân và những người con có mặt trong phòng đều sửng sốt. Tạ Phúc Khanh muốn gì khi đột ngột trao lại toàn bộ số cổ phần, còn đòi quyền giám hộ Mạnh Quan?
-Cậu không có quyền…Mạnh Quan sao lại giao cho cậu giám hộ chứ? Cậu….
-Vì anh Tạ Phúc Khanh là cậu ruột của cậu Nghiêm Mạnh Quan. Mẹ của cậu ấy, cô Tạ Uẩn Đình là chị ruột của anh Tạ.
Một bóng dáng nhỏ nhắn hiện ra trong quá khứ…Nghiêm lão phu nhân run lên bần bật. Bà từng khinh khi cô gái đó. Đôi mắt trong trẻo như mặt nước…Rất giống Tạ Phúc Khanh, khi anh ta gỡ kính ra.
Mọi người trong phòng họp đã lui ra. Tạ Phúc Khanh lẳng lặng tiến đến. Nghiêm lão phu nhân lại lùi lại đằng sau:
-Anh rể là người tốt. Nên tôi vẫn để Mạnh Quan theo họ của anh ấy…Tôi cũng không truy cứu chuyện cũ. Còn nếu bà muốn mọi người đều biết, Nghiêm gia là một gia tộc giết người như ngóe, từ Nghiêm tiểu thư cho người bịt miệng nạn nhân bị cưỡng hiếp đến cậu Ba Nghiêm thuê người bắt cóc, muốn làm nhục chị tôi khiến anh rể vì bảo vệ vợ con mà cũng bị vạ lây…. Để xem quan tòa có dám giao Mạnh Quan cho một gia đình như vậy nuôi dưỡng hay không?
Nghiêm Thành đã hứa để cho Tạ Phúc Khanh trả thù. Anh cũng không làm gì nhà họ Nghiêm cả. Họ khinh khi chị nghèo hèn, không xứng với con họ. Vậy thì để cho họ mất đi thứ họ tự hào nhất. Tiền tài, danh vọng, buộc họ đứng ở vị trí bị khinh rẻ ngày nào. Vậy đã là một kết cuộc bi thảm lắm với những con người kiêu ngạo đó rồi.
*Phần cuối sẽ đăng khi có đủ 10 phản hồi và 80 like nhé. Cảm ơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...