"Này, các cậu có nghe nói không, cái người Lâm Dĩ Mạt đạt điểm tuyệt đối của lớp thực nghiệm kia, hình như là gian lận mới thi được điểm đó đấy."
"Nghe nói, giáo viên chấm thi là họ hàng với nhà cậu ấy, đề thi là do thầy ấy tiết lộ trước, thảo nào mà thi được trọn điểm luôn."
"Thật không vậy? Nếu điều đó là thật, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi, thi tuyển sinh mà cũng gian lận cho được?"
"Tớ nghĩ là thật đấy, mọi người đều nói như vậy, không có lửa làm sao mà có khói chứ."
...
Mấy nữ sinh to nhỏ một hồi, chợt thấy cửa phòng trong cùng mở ra, người mà các cô đang nói đến tự mình đi ra, lập tức đồng loạt ngậm miệng, hai mặt nhìn nhau với biểu tình ngượng ngùng.
Đều là học sinh mới, nếu như có một cô bạn xinh đẹp xuất hiện giữa dàn tân sinh, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm bàn luận của những người khác, bất kể là tốt xấu hay nam nữ.
Cho đến khi người đó lại thi được số điểm tối đa, nhan sắc cùng thành tích tỉ lệ thuận, lập tức kéo ra một khoảng cách lớn với bọn họ.
Trong lòng mỗi người đều sẽ có suy nghĩ khác nhau: hâm mộ, ghen tị, bình thường, không liên quan đến mình, v..v...
Khi chuyện cô đạt được điểm tối đa nhờ gian lận bắt đầu lan truyền, loại cảm giác xa cách đó lập tức biến mất.
Ngoại trừ ngoại hình đẹp thì nhân phẩm còn không tốt bằng bọn họ, ỷ có gia cảnh, gian lận để lấy được điểm cao thì có ích lợi gì?
Đạo đức giả.
Coi thường.
Khinh bỉ.
Nhưng mọi người đều là mang tâm lý âm thầm hóng chuyện, dù sao cũng chỉ là nghe nói, bàn tán kín đáo cũng không sao, cuối cùng trong lúc bàn luận lại còn bị chính chủ bắt quả tang, cũng thật là lúng túng xấu hổ đi.
"Ừm thì...!Tụi tớ cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, cậu đừng để ý nhé." Một nữ sinh không nhịn được mở miệng, vì cô ấy và Lâm Dĩ Mạt cùng học chung ở lớp thực nghiệm, mấy bạn nữ khác đều là ngoài lớp.
Lâm Dĩ Mạt trí nhớ từ trước đến giờ không hề kém, về sau lại được tăng thêm trí nhớ, càng không phí nhiều sức là có thể nhớ được tên với mặt của người cùng lớp kia.
"Dư Tuyết Liên." cô gọi chính xác tên của người đối diện, nhàn nhạt mỉm cười, hoàn toàn không nghe được sự không vui khi mọi người bàn tán về mình: "Các cậu nghe được từ đâu ra giáo viên chấm thi là người nhà của tớ?"
Lần này lại càng thêm lúng túng.
Nếu mà Lâm Dĩ Mạt có thái độ không tốt, bọn họ còn có thể có lý chẳng sợ một chút, nhưng người ta chị nhẹ nhàng ôn hòa mà hỏi, làm các cô sinh ra cảm giác mình chính là nữ phụ độc ác.
Mặt Dư Tuyết Liên đỏ bừng lên, lắc đầu nói: "...!Mọi người đều nói như vậy cả."
"Các cậu thì sao?" Lâm Dĩ Mạt lại đưa mắt nhìn về phía những nữ sinh khác.
Mấy nữ sinh bị khí thế mạnh mẽ của cô áp đảo, hầu như đều lắc đầu, một bạn nữ tóc ngắn chần chờ nói: "Tớ nghe Trương Văn Tư ở lớp 7 nói."
Lâm Dĩ Mạt: "Cám ơn nha."
Cô vượt qua bọn họ, đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lâm Dĩ Mạt vừa đi, các nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm một cái, trố mắt nhìn nhau.
Tại sao vừa rồi lúc đối mặt với Lâm Dĩ Mạt, lại có cảm giác sợ hãi như khi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm vậy nhỉ?!
"Mạt Mạt, ở đây này." Chu Phàm Phàm vẫy vẫy tay với cô, nhưng lại phát hiện Lâm Dĩ Mạt đang đi thẳng về phía khu học của lớp 7.
Hở?
Mạt Mạt không quen biết với những lớp khác, đi lớp 7 làm cái gì vậy ta?
Có phải là đi tìm Triệu Ngôn Đường không?
Ở khu vực lớp 7, mặc dù giáo viên đã cho giải tán để nghỉ ngơi, nhưng cả lớp hầu như đều giữ nguyên vị trí, Triệu Ngôn Đường và mấy bạn nam khác đang đùa giỡn, Uông Lỗi chọt cậu ta, nháy mắt ra hiệu nói: "Êy này, Lâm Dĩ Mạt mà cậu quen biết đang đi đến hướng lớp chúng ta kìa, có phải cô ấy tới tìm cậu không?"
Triệu Ngôn Đường lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn lại, thật sự là Lâm Dĩ Mạt.
Đến tìm mình thật sao?
Triệu Ngôn Đường đang sửa lại mũ, lúc này, một nam sinh nói: "Triệu Ngôn Đường, cậu không nghe nói sao, điểm của Lâm Dĩ Mạt là giả, cậu ta gian lận đó."
"???" Triệu Ngôn Đường cảm thấy rất buồn cười: "Đầu óc cậu có bệnh à, mấy cái tin đồn đó cũng tin."
Vẻ mặt của nam sinh kia lập tức trở nên khó coi.
Lâm Dĩ Mạt đã tới, cũng không biết tại sao, cô thu hút hết tất cả mọi ánh nhìn xung quanh, khu vực này vốn đang náo nhiệt vì những nam sinh đùa giỡn trong phút chốc trở nên an tĩnh.
"Xin hỏi, Trương Văn Tư có ở đây không?"
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao, đội mũ ngay ngắn, bộ đồ quân phục dài rộng được đai lưng thắt gọn, lộ ra sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá cây lấm tấm rơi xuống trên người cô, làn da trắng như tuyết như đang tỏa sáng dưới ánh nắng.
Giọng nói càng thêm thanh thúy, lại mang sự dịu dàng uyển chuyển đặc thù của con gái, giống như một luồng gió mát thoảng qua, làm cả nhiệt độ nóng bức xung quanh cũng được giảm xuống.
Không ít nam sinh mắt sáng lên.
"Thì ra không phải tới tìm cậu nha." Uông Lỗi tặc lưỡi một cái.
Triệu Ngôn Đường phớt lờ bọn họ, đi thẳng về phía Lâm Dĩ Mạt.
Sau khi Lâm Dĩ Mạt hỏi xong, không có ai trả lời, Triệu Ngôn Đường nói với một cô gái để tóc thắt bím: "Gọi cậu kìa, Trương Văn Tư."
"Cậu tìm Trương Văn Tư làm gì thế?" Cậu ta làm như quen biết tiến tới bên cạnh Lâm Dĩ Mạt, tò mò hỏi.
Lâm Dĩ Mạt bơ người này luôn.
Từ lúc cô qua đây, Trương Văn Tư liền gắt gao cúi đầu xuống, giả vờ như không nghe thấy Lâm Dĩ Mạt gọi tên mình, nhưng Triệu Ngôn Đường đã trực tiếp gọi tên, cô ta đành phải đứng lên, nhìn về Lâm Dĩ Mạt, nhếch môi nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
Mấy nữ sinh chung quanh Trương Văn Tư cũng đứng lên.
"Dĩ nhiên là có chứ, tôi chỉ muốn hỏi một chút." Lâm Dĩ Mạt tiến lên mấy bước: "Tôi nghe được cậu nói giáo viên chấm thi là họ hàng với nhà tôi, lộ đề ra cho tôi biết trước, vì vậy nên thi tuyển sinh tôi mới được điểm tối đa..."
Trương Văn Tư trợn to hai mắt ngắt lời cô: "Cậu đang nói gì vậy chứ!"
Nữ sinh bên cạnh cũng lên tiếng bênh vực: "Lâm Dĩ Mạt, chính cậu gian lận còn trách người khác sao? Mọi người đều đang đồn, nếu cậu không gian lận thì cậu chứng minh đi, đi bắt nạt người khác thì có ích lợi gì!"
Sau đó Trương Văn Tư bắt đầu sụt sịt khóc, giống như là đã bị tổn thương nặng nề.
"Tôi nghe người khác nói là nghe từ cậu." Lâm Dĩ Mạt tựa hồ như bị kinh ngạc vì Trương Văn Tư phản ứng lớn đến vậy: "Thế cậu có thể nói cho tôi biết, là ai nói cho cậu nghe không?"
Tiếng nói vừa dứt.
"Lâm Dĩ Mạt, cậu như vậy không tốt nha, không xác định là ai tung tin đồn, lại đến chất vấn Trương Văn Tư, như vậy khác gì cậu đang vu oan cậu ấy, cậu phải xin lỗi cậu ấy đi."
Lâm Dĩ Mạt quay đầu, nhìn thấy một nhóm người cùng lớp cũng đang bước tới, người đang nói chuyện chính là Chu Vũ Mi, cô ta nhìn cô rồi cau mày không đồng ý.
Hôm qua giáo viên đã chọn ra hai đội trưởng, một nam một nữ, chịu trách nhiệm quản lý lớp học khi giáo viên đi vắng.
Chu Vũ Mi chính là nữ đội trưởng.
Lời cô ta nói, đã biến "câu hỏi" thân thiện của Lâm Dĩ Mạt thành lời "chất vấn" hùng hổ dọa người.
"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà cậu chất vấn Trương Văn Tư!"
"Đã có gan gian lận, tại sao không dám can đảm thừa nhận."
"Ỷ vào mình có gia thế, thì có thể bắt nạt người khác sao?!"
"Nói xin lỗi đi! Cậu phải nói xin lỗi với Trương Văn Tư!"
...
"Tôi chất vấn cậu ta khi nào?" Lâm Dĩ Mạt đối mặt với những người đang bảo vệ Trương Văn Tư, rất khó hiểu nói: "Tôi chẳng qua là vừa mới tới hỏi một chút mà thôi, khi các cậu nghi ngờ điều gì đó mà hỏi người khác một câu, liền trở thành chất vấn sao?"
Những người khác sững sờ.
Nhớ lại những gì Lâm Dĩ Mạt vừa mới nói nãy giờ, lời còn chưa nói hết đã bị Trương Văn Tư cắt ngang, sau đó lại chợt hỏi Trương Văn Tư nghe được từ người nào mà thôi.
Từ đầu tới đuôi, thái độ của cô rất ôn hòa, giống như quả thật chỉ là tới hỏi một câu, không có ý tứ gì khác.
Ngược lại Trương Văn Tư lại khóc thành như vậy, không biết còn tưởng rằng Lâm Dĩ Mạt đã đánh cô ta.
Chu Vũ Mi giống như một hiệp sĩ bênh vực chính nghĩa: "Nhưng mà cậu cũng không nên hỏi Trương Văn Tư trước mặt nhiều người như vậy..."
Lâm Dĩ Mạt ngắt lời cô ta: "Tôi vốn dĩ muốn hỏi trước mặt nhiều người như vậy nha, bởi vì có người nói tin đồn là do Trương Văn Tư truyền ra, tôi qua đây hỏi một chút.
Nếu không phải cậu ta nói, thì chính là người khác, vừa vặn có thể giúp trả lại trong sạch cho cậu ta.
Nếu không đến lúc đó có thể sẽ có lời truyền ra rằng Trương Văn Tư tung tin đồn, tôi nghĩ không có người nào nguyện ý gắn cái mác tung tin vịt trên lưng cả."
"Trương Văn Tư, lần này cậu có thể nói cho tôi biết là ai đã nói cho cậu nghe chưa?"
Đối mặt với câu hỏi chân thành của Lâm Dĩ Mạt, Trương Văn Tư ngừng khóc, mặt tái nhợt, những ngón tay rúc vào ống tay áo đang run rẩy một cách bất an.
Không phải nói tin này mà truyền ra sẽ khiến hình tượng của Lâm Dĩ Mạt bị tổn hại, mọi người sẽ vì chuyện này mà chán ghét cô ấy, cũng sẽ không có ai xác minh được chân tướng sự việc sao?!
Lâm Dĩ Mạt dù là nghe được lời đồn, cũng không thể làm gì, miệng là ở trên người người khác, mọi người chỉ ngầm bàn tán mà thôi.
Nhưng Lâm Dĩ Mạt lại rất tự cao, ở ngay trước mặt của mọi người, trực tiếp đem "tin đồn gian lận" của mình nói ra, không mảy may sợ hãi chuyện ầm lên sẽ kinh động đến các giáo viên, càng không lo lắng hình tượng của chính mình sẽ bị tổn hại.
Cô ta không ngừng tự an ủi mình: Lâm Dĩ Mạt không có bằng chứng, mình chỉ cần phủ nhận mọi chuyện là được rồi.
Rồi lại bắt đầu hối hận, đáng lẽ ra không nên nghe theo người khác giật dây nói bậy.
Cô ta cũng tức giận vì tại sao Lâm Dĩ Mạt chỉ nhằm vào mỗi cô ta, rõ ràng những người khác cũng nói lung tung mà!
"Tôi cũng không biết nữa...!Tôi cũng chỉ nghe người khác nói, mọi người đều đang đồn..." Trương Văn Tư ánh mắt ngập ngừng, cuối cùng cúi đầu xuống, lắng nghe tiếng tim của mình đập cuồng loạn không dứt.
"Được rồi." Lâm Dĩ Mạt có chút bất đắc dĩ cười cười, chợt cao giọng nói: "Tôi cũng là vừa mới biết, mọi người ở sau lưng nói tôi gian lận ở kỳ thi tuyển sinh, tôi cảm thấy thật buồn cười.
Loại tin đồn này, nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.
Người tung tin tùy tiện bịa ra cái lý do rồi ụp lên đầu tôi, rồi để tôi bị nói là đứa gian lận, không giải thích không làm rõ thì mọi chuyện lại càng lan truyền lệch lạc.
Coi như bị ai đó đặt điều đi, tôi cảm thấy tôi cũng phải có nghĩa vụ đứng ra nói một chút."
Càng ngày càng có nhiều học sinh năm nhất đứng xung quanh.
"Có người nói giáo viên chấm bài thi là họ hàng với tôi, vậy cho tôi hỏi, họ tên của thầy ấy là gì?"
Không một ai lên tiếng.
Tin đồn mà bọn họ nghe thấy, chỉ nói là giáo viên chấm thi, cũng chưa nói họ tên là gì.
"Nếu các cậu không biết họ tên của thầy ấy là gì mà dám nói, tôi nghĩ các cậu nên đem chuyện này nói cho thầy giám thị trước đi, sau đó lại nhờ thầy giám thị và các thầy cô giáo khác điều tra một chút, xem trong trường học này giáo viên nào có họ hàng với tôi, coi thầy ấy có phải là giáo viên chấm thi hay là người ra đề không.
Có thể sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng đây là chuyện liên quan đến việc tôi có gian lận hay không, nên vẫn cần phải có."
Dừng một chút, nàng lại bổ sung thêm một câu: "Thuận tiện lại báo cảnh sát đi, để mấy chú cảnh sát đến điều tra luôn."
Còn báo cảnh sát???
Những học sinh mới bị cô dọa đến mất mật luôn rồi.
Đây cũng chỉ là len lén bàn tán một chút, sao lại phải báo cho cảnh sát cơ chứ?!
"Không cần đâu, tớ chẳng qua cũng chỉ nghe người khác nói lại thôi, mọi người chỉ tuỳ tiện nói mấy câu, cũng không phải cố ý, chúng tớ đều tin tưởng cậu không có gian lận mà." Nhóm người lúc trước âm thầm bàn tán rõ ràng liền trở nên luống cuống.
"Chúng tớ đều tin tưởng cậu!"
Đều là những học sinh mới tốt nghiệp từ cấp 2 tiến vào môi trường cấp 3, đa số chỉ muốn tập trung học tập, vui chơi, hóng chuyện các kiểu mà thôi.
Tranh chấp giữa các học sinh còn không muốn để cho giáo viên biết chứ nói gì là cảnh sát? Nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Thật ngại quá Lâm Dĩ Mạt, tớ không nên ở tình huống không hiểu rõ đã nói này nói nọ về cậu." Một ít bạn học có lá gan nhỏ giờ đều chạy đến trước mặt Lâm Dĩ Mạt vội vã nói xin lỗi.
Không còn người nào nghĩ rằng Lâm Dĩ Mạt gian lận mới thi được điểm tối đa nữa, dĩ nhiên, cho dù trong lòng vẫn nghi ngờ, cũng sẽ không dám nói lung tung.
Phần lớn các học sinh năm nhất càng có cái nhìn sâu hơn về Lâm Dĩ Mạt: Quả nhiên người ta mang danh ưu tú đều có lý do cả, khi gặp được tin đồn thất thiệt về mình liền quyết định xử lý nhanh gọn, đính chính cho bản thân, đẹp trai ngất trời!
...
Và đó là cách mọi chuyện được giải quyết.
Lâm Dĩ Mạt nhận được ánh mắt sùng bái của Chu Phàm Phàm: "Mạt Mạt, cậu thật dũng cảm nha, vài ba câu đã phá tan mấy lời đồn đại đó rồi.
Nếu như tớ mà gặp phải loại chuyện thế này, chắc cũng chẳng biết nên làm cái gì, chỉ có thể âm thầm bực tức thôi."
"Tớ còn đang không biết rốt cuộc người bịa đặt kia là ai, chắc chắn phải là nữ, tụi con trai sẽ không nhiều chuyện như vậy, tớ mà biết tớ sẽ chửi nhỏ đó nát mặt luôn!"
Sau khi nói xong, cô nàng lại tức giận nói tiếp: "Nếu không thì mình nói cho giáo viên chủ nhiệm đi, để thầy Lưu làm rõ mọi chuyện, nói cho những người kia biết, cậu là dùng thực lực để đạt được số điểm tuyệt đối đó."
"Thầy ấy biết rồi." Lâm Dĩ Mạt nói.
Sau khi Li Tâm nói cho cô nghe về những tin đồn đó, Lâm Dĩ Mạt lập tức đi tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp Lưu Kiện Quốc, đem chuyện này nói ra.
Là một học sinh đạt được điểm tối đa trong kỳ thi lần này, cô tin rằng thầy chủ nhiệm sẽ không ngồi nhìn cô bị vu oan.
Quả nhiên sau khi Lưu Kiện Quốc biết việc này liền rất tức giận, đầu tiên là an ủi cô trước đã, cũng nói rằng chờ đến khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, thầy ấy sẽ giải thích vấn đề này rõ ràng vào lễ khai giảng.
Bây giờ giáo viên sẽ xử lý chuyện này, Lâm Dĩ Mạt chỉ cần tìm được ai là người đã tung tin đồn này ra là được rồi.
Kết quả lại chính tai nghe được mấy nữ sinh kia nói to nói nhỏ ở trong phòng vệ sinh.
Con người đôi khi rất kỳ lạ, cùng một nội dung, chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy, lại có cảm giác rất khác so với việc nghe từ miệng người khác.
Lâm Dĩ Mạt ngồi một mình trong bóng râm, sau những thái độ lúc trưa, những bạn học cùng lớp đều không dám đến gần cô, một phần vì xấu hổ, hoặc là vì những lý do tâm lý khác.
Mà Chu Phàm Phàm lại bị mấy người ở lớp khác gọi đi rồi, vì vậy cô thoải mái ngồi hưởng thụ nơi râm mát rộng rãi này một mình.
Li Tâm nằm ngay trên ngực cô, mà người khác cũng không thấy được nó.
Chẳng qua là thời tiết quá nóng, có một con mèo ở trong ngực, chẳng khác nào đang ôm lò sưởi cả.
Cô thực sự không chịu nổi nữa, xách Li Tâm qua một bên.
Li Tâm cọ tay Lâm Dĩ Mạt một cái, ảo não buồn bực vì nó còn chưa tìm được tên chủ mưu ở sau màn nói xấu cô chủ nhà mình, thấy cô chủ nhỏ nóng đến khó chịu, liền vội vàng ân cần hỏi: "Cô chủ, có muốn chút gió không?"
Lâm Dĩ Mạt: "?"
Li Tâm: "Ta có thể biến lớn cái đuôi này nha."
Dứt lời, nó kêu meo meo hai tiếng, đồng thời đem cái đuôi mèo nho nhỏ biến thành một cái đuôi to đùng đầy lông lá, đường kính phải gần 10cm, giống như một cái quạt lông dài rộng, sau đó nó vung vẩy "quạt lông", ra sức quạt tới quạt lui ở sau lưng Lâm Dĩ Mạt.
Đúng thật là có gió.
Bụi hay cát trên mặt đất cũng bị quét sạch luôn.
Mặt cô phủ đầy cả bụi.
Ở trong mắt người khác, dường như có cơn gió quỷ dị đang bao bọc lấy Lâm Dĩ Mạt, thật sự đúng với cụm từ "bụi tung mù mịt".
Rất may xung quanh không có ai chú ý đến cô.
Lâm Dĩ Mạt: "..."
Cô che miệng nói: "Anh tự mình chơi đi."
Ý thức được rằng chuyện tốt mình làm đang chuyển xấu, Li Tâm yên lặng biến cái đuôi về như lúc đầu, làm nũng mà cọ cọ Lâm Dĩ Mạt rồi rũ tai xuống âm thầm bỏ chạy.
Nó muốn đi theo dõi mấy đứa con gái người phàm kia để tìm ra kẻ đứng sau màn!
Như vậy mới có thể cho cô chủ biết nó cũng rất có ích.
Lâm Dĩ Mạt vỗ vỗ bụi trên người, cảm thấy hơi khát, quay lại thì phát hiện nước trong bình đã hết, đành phải đứng dậy đi siêu thị mua thêm.
Thật không may lại đụng phải Triệu Ngôn Đường.
Lâm Dĩ Mạt: "..."
"Lâm Dĩ Mạt, để tớ mời cậu." Triệu Ngôn Đường rất vui vẻ với sự tình cờ gặp gỡ này, lập tức đưa cho Lâm Dĩ Mạt một bình nước ngọt ướp lạnh còn chưa mở, suy nghĩ một chút rồi rụt lại, vặn mở nắp bình xong mới đưa qua.
Một đám nam sinh bên cạnh ồn ào la ó "Ui ui ui".
Cậu ta quay đầu lườm bọn họ một cái.
"Cám ơn, nhưng tớ không uống loại đấy." Lâm Dĩ Mạt kéo cửa tủ lạnh ra cầm lấy chai nước khoáng.
Triệu Ngôn Đường có chút thất vọng, vẫy tay với đám người Uông Lỗi, rồi từng bước không rời đi theo Lâm Dĩ Mạt, gãi gãi đầu, nói: "Chuyện kia, thật xin lỗi."
Lâm Dĩ Mạt: "???"
Cô dừng chân lại.
Có lẽ là rất ít khi nói lời xin lỗi với người khác, Triệu Ngôn Đường mặt đỏ như trái cà chua, ấp úng: "Nếu không phải hôm qua tớ để mọi người biết cậu thi được điểm cao, thì sẽ không đến nỗi có người ghen tị với cậu mà bịa đặt nói cậu gian lận."
Thiếu niên không được tự nhiên nhưng lại rất nghiêm túc nói xin lỗi, nhưng mà ấn tượng của Lâm Dĩ Mạt về cậu ta lại không thể thay đổi.
Mặc dù “cái loa họ Triệu” làm cô cảm thấy rất phiền phức, nhưng cũng không thể phủ nhận, trước mắt thì ở trường học, ngoại trừ Chu Phàm Phàm ra, người cô quen cũng chỉ có cậu ta.
Uống xong một ngụm nước, Lâm Dĩ Mạt nói: "Không sao đâu."
Cô đành tha thứ cho người này vậy.
Triệu Ngôn Đường nhoẻn miệng cười ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng bóng thẳng đều, một lúc sau mới hỏi: "Cậu có nghi ngờ người nào không?"
"Không có."
Nếu nói là nghi ngờ, chắc chắn là có chứ.
Lâm Dĩ Mạt vừa mới nhập học trường cấp 3, mọi người đều không quen biết nhau, cho dù có người ghen tỵ, cũng không thể nhanh chóng đối phó với cô như vậy được.
Trừ Chu Vũ Mi.
Có thể trở thành bạn với Thẩm Giai Giai thì chỉ có nồi nào úp vung nấy.
Nhưng mà không cần phải nói với Triệu Ngôn Đường về những nghi ngờ đó.
Triệu Ngôn Đường chần chờ nhìn Lâm Dĩ Mạt, vẻ mặt bối rối, cô nói: "Cậu có gì cứ nói thẳng đi."
"Tớ cảm thấy, chính là..." Triệu Ngôn Đường nói được một nửa liền nín lại.
Lâm Dĩ Mạt vui vẻ không thôi.
Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến —— một nam một nữ sóng vai đi cạnh nhau: Giang Tự và Chu Vũ Mi.
Chắc là vì quá nóng, Giang Tự lấy mũ quân phục xuống, lộ ra mái tóc hơi ngắn, đôi mắt cực sáng nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt một cái rồi thu về.
"Giang Tự, cậu chờ một chút đã."
Chu Vũ Mi nhẹ giọng nói, thấy Giang Tự thật sự ngừng lại, cô ta hơi hơi nhếch khóe miệng, sau đó nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt, khuôn mặt dịu dàng lộ ra vẻ áy náy: "Lâm Dĩ Mạt, lúc trước thật xin lỗi, tớ là đội trưởng mà lại không đứng về phía cậu."
Rồi chợt nghiêm mặt lại mà nói: "Nhưng mà vì tớ là đội trưởng của lớp 1, cần phải gánh vác danh dự cho lớp 1.
Tự nhiên cậu chạy đến lớp 7 nói chuyện như vậy với Trương Văn Tư, tớ nhất định phải làm người công bằng chính trực mới đúng.
Hy vọng cậu sẽ không giận tớ."
Li Tâm không biết từ đâu nhảy qua: "Cô chủ, cô chán ghét người này lắm đúng không?"
Lâm Dĩ Mạt còn chưa kịp trả lời, nó đã liếm móng vuốt: "Ta biết hết đó nha."
Cái đuôi của nó nhanh chóng dài ra, quét về phía chân của Chu Vũ Mi một cái.
Một giây sau, sự áy náy trên gương mặt của Chu Vũ Mi sau khi nói xin lỗi xong còn chưa kịp tan biến liền cảm thấy chân mình không kiểm soát được nữa, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lâm Dĩ Mạt.
Giang Tự: "...?"
Triệu Ngôn Đường: "???".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...