Đã mười phút đồng hồ.
Thạch Dự Thạc ngẩng đầu trộm nhìn Phó Thần Cương đang ở trước bàn máy vi tính, tay phải của anh giống như được gắn với đồ trân châu bảo thạch gì đó. Mười phút trôi qua, cũng sắp đến mười một phút rồi, vẫn thấy Phó Thần Cương coi như không có ai ở bên cạnh, dienndannleequyydonn cứ nhìn mình chằm chằm vào tay của mình.
Trên đó có bản đồ chôn giấu thứ gì đó chăng?
Thạch Dự Thạc tò mò ghé đầu vào nhìn - chẳng có cái gì hết, tay của cậu ta vẫn chính là tay của cậu ta, một bàn tay vẫn đủ cả năm ngón, không thiếu ngón nào, cũng không bị sắp xếp sai vị trí.
Rõ ràng là chẳng có cái gì cả, nhưng sao cậu ta lại phải nhìn lâu như vậy... Cậu ta vẫn chỉ nhìn con chuột trong tay thôi sao?
Lật lòng bàn tay của bạn tốt lên, ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Thạch Dự Thạc nhận thấy phần mỏm phía trên con chuột trong tay Phó Thần Cương và phần lưng con chuột cũng trơn bóng như nhau, không có chút khác biệt nào hết.
"Cậu đang làm gì vậy?" Phó Thần Cương phục hồi lại tinh thần vẻ chỉ trích.
"Những lời này phải là tớ hỏi cậu mới đúng chứ?"
"Tớ làm sao?"
"Vừa mới rồi vì sao mà cậu thất thần vậy?" Thạch Dự Thạc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: "Lại còn suốt mười phút đồng hồ liền. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
"Chỉ là tớ đang nghĩ... con tớ." và cả bảo mẫu của con trai nữa chứ.
"Có nghĩ ra được cái gì hay ho không ?"
"Không biết... sau này khi lớn lên nó sẽ thành hạng người gì?"
Thạch Dự Thạc cau mày nhìn bạn tốt. Từ bao giờ Phó Thần Cương có cái kiểu như bà già thế này nhỉ... Ặc, còn cả cái vẻ mặt đa sầu đa cảm kia nữa chứ? Cậu ta phát rồ rồi hay sao vậy?
"Thằng bé hiện giờ cũng gian nan giống như cậu, diễn-đàn-lê-quý-đôn sau này lớn lên chắc cũng không kém bao nhiêu đâu."
"Nó sẽ giống tớ sao?" Sắc mặt lạnh đi, Phó Thần Cương đột nhiên có chút mất hứng."Tớ không muốn nó giống như tớ."
Sống trong một hoàn cảnh bất bình đẳng, lại lớn lên trong sự thiếu hụt của tình yêu thương đã nuôi dưỡng anh thành một người có cá tính không được như bình thường. Đương nhiên anh không hi vọng con trai của mình cũng phải chịu đựng cũng như trải qua cuộc sống thực lạnh lẽo đầy vật lộn, cuối cùng lại giống như anh.
"Cậu là cha của nó, nó không giống cậu thì muốn giống ai?"
Giống ai? Bỗng dưng, Phó Thần Cương nhớ đến Khang Hoa Hiên.
Anh thích cô, thích cảm giác cô làm cho người khác được ấm áp, cũng như luôn mang đến sự ấm áp. Anh nghĩ, nếu như lúc đầu anh cũng từng được nhận sự ấm áp này, có phải cuộc đời của anh sẽ có sự đổi khác rất lớn hay không?
Nếu như có thể, anh hi vọng Khang Hoa Hiên vẫn có thể luôn ở bên cạnh con trai anh... Thậm chí là ở bên cạnh anh! Anh hi vọng con trai mình sẽ giống như cô, tương lai trở thành một người thiện lương, biết quan tâm chăm sóc người khác. Anh hi vọng, Huân Triết có thể giống như cô.
"Tớ hi vọng, nó có thể giống như Hoa Hiên."
"Hoa Hiên?" Thạch Dự Thạc sửng sốt, người kia là ai vậy? "Khang Hoa Hiên? Cậu muốn nói là cô bảo mẫu đó sao?"
Thấy Phó Thần Cương không đáp lại, Thạch Dự Thạc với tư cách là một người bạn đã đưa ra một câu khuyến nghị: "Người anh em, đừng có nói với tớ, cậu đã thích cái cô bảo mẫu nhỏ kia rồi đấy nhé!"
Có lẽ Thạch Dự Thạc không có ác ý, nhưng Phó Thần Cương vừa nghe thấy cụm từ “bảo mẫu nhỏ” kia từ miệng bạn mình để chỉ Khang Hoa Hiên, trong lòng đột nhiên thấy có cảm giác không vui.
"Người ta có tên tuổi hẳn hoi, đừng gọi cô ấy là “bảo mẫu nhỏ.”
Thực ghê tởm! Quả nhiên anh đã đoán trúng."Cô ta đã dùng phương pháp gì để mê hoặc khiến cậu phải xoay quanh cô ta vậy? Bình thường cậu đâu phải là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy?"
"Cô ấy không mê hoặc khiến tớ phải xoay quanh, tớ cũng không hề bị cô ấy lừa."
"Còn nói không có!" Thạch Dự Thạc bắt đầu khẩn trương. Hóa ra suốt mấy ngày nay, Phó Thần Cương khác thường cũng chính là do cô gái nhỏ kia sao?
Không giống như anh, Phó Thần Cương không phải là một người dễ dàng tín nhiệm một ai đó. Nhưng chỉ cần đột phá được trái tim phòng ngự của cậu ta, với Phó Thần Cương sẽ chính là chuyện cả đời. Cậu ta sẽ tín nhiệm đối phương vô điều kiện, coi như giao cả mạng sống vào tay đối phương cũng được... Cũng bởi vì như vậy, nên Thạch Dự Thạc mới càng lo lắng hơn.
"Cô ta cũng chỉ là bảo mẫu mà thôi! Sao tự nhiên cậu lại hi vọng con trai của mình giống như cô ta? Điều này nói lên ý gì đây? Cậu định giữ người ta cả đời bên cạnh để làm bảo mẫu ư? Hay là định làm bà xã cả đời vậy?"
Làm bà xã cả đời ư?
Thạch Dự Thạc nói một câu rất đơn giản đã làm cho Phó Thần Cương tỉnh ra. Đúng vậy, sao anh không nghĩ tới nhỉ, nếu như Khang Hoa Hiên gả cho anh, vậy thì anh sẽ có thể danh chính ngôn thuận giao Huân Triết cho cô dạy dỗ, hơn nữa anh cũng có thể danh chính ngôn thuận dựa vào trong ngực cô, hoặc không cần bất kỳ cớ gì, khi cần anh có thể được ôm cô một cái thật sâu, thậm chí nhiều hơn nữa...
Ba mươi lăm năm qua, chưa bao giờ anh từng giống như bây giờ, anh mơ tưởng có một người phụ nữ như vậy, mơ tưởng có thể cùng cô tay trong tay cả đời.
Anh đã bị cô mê hoặc đến mức phải xoay quanh sao? Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng cứ cho là như vậy đi, vậy thì đã làm sao? Bây giờ anh không cách nào tưởng tượng được, nếu như trong cuộc đời anh thiếu Khang Hoa Hiên, ngày tháng kế tiếp cuộc sống của anh sẽ trải qua như thế nào...
"Tớ có tính toán của tớ." Anh chỉ có thể nói với bạn tốt như vậy.
Thạch Dự Thạc vỗ trán thở dài, thảm rồi, quả nhiên là rất thảm.
"Vậy còn Tâm Lôi thì sao? Cậu và cái cô bảo mẫu nhỏ đó mới biết nhau mấy tháng, trong đó quen biết Tâm Lôi đã hơn hai năm, cậu cảm thấy Tưởng đại tiểu thư có thể chấp nhận sao?"
"Cô ấy không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Dù sao tớ đây cũng không phải là người duy nhất mà cô ấy qua lại, đúng không? Ngoại trừ không chịu được việc bị mất thể diện, cô ấy cũng không có gì bị tổn thất."
Ặc, nếu đã nói như thế thì không sai chút nào. "Nhưng cô ấy lại luôn là một người rất cố chấp, cậu chủ động nói chia tay, không khác gì không cho cô ấy bậc thang để đi xuống dưới, cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu đâu."
"Tớ biết."
Nhìn bạn tốt trở thành người có bộ dạng như vậy, Thạch Dự Thạc lo lắng nhìn bạn mình.
Hi vọng cậu ta thật sự biết mình nên như thế nào mới phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...