Ba Ba Lạnh Lùng

Nhìn anh chôn mặt vào trong lòng bàn tay, bộ mặt đầy áo não, Khang Hoa Hiên cho là anh vẫn chưa được thoải mái, liền rót chén nước nữa đưa cho anh.

Phó Thần Cương không từ chối, thuận tay cầm lấy uống mấy hơi liền rồi đặt xuống

"Đã khá hơn chút nào chưa?" Cô đưa tay xoa nhẹ nơi đầu vai của anh, vừa xoa vừa bóp nhẹ cho anh sớm khôi phục lại tinh thần một chút.

Anh lặng lẽ kéo tay cô xuống, nhưng lại không cho cô rút tay ra. Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô ôm trọn trong bàn tay mình.

Ngay cả lòng bàn tay cô cũng rất ấm áp.

"Không cần đâu, " lúc này, đổi lại, anh cũng không bắt chước động tác của cô nữa, "Tay của cô hơi yếu."

Bàn tay thô tháp của Phó Thần Cương lật ngược lòng bàn tay trắng noãn của cô lên xoa nhè nhẹ. Điều này làm cho Khang Hoa Hiên đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, mềm yếu bất lực. Lòng bàn tay của cô trước nay không phải là lạnh, nhưng lòng bàn tay của anh, nhiệt độ cao hơn như muốn nướng chín người khác.

Bỗng dưng cô nhớ lại lý luận thiếu nợ của anh

"Lần này, coi như đời trước ngài đã thiếu nợ tôi, hiện tạic òn muốn nợ tiếp nữa sao?"

"Không, đây món nợ mà tôi đã nợ cô ở đời này."

Khang Hoa Hiên sửng sốt, sau khi đoán trước đoán sau, có chút không hiểu liền hỏi"Như vậy nếu cứ nợ qua nợ lại mãi thế này, thì không bao giờ chúng ta dứt được nợ!"

Cho dù là anh có thiếu, cô cũng thờ ơ, mà có không dứt thì cô cũng thờ ơ. Mà anh lại muốn đời này tiếp tục dông dài với cô nữa kia.

"Vậy thì cứ tiếp tục cho thiếu tiếp đi." Anh nói.

Hơn sáu giờ tối, Khang Hoa Hiên đang chuẩn bị bữa ăn tối, bởi vì mới vừa rồi Phó Thần Cương gọi điện thoại về, nói tối nay anh không có xã giao, sẽ về nhà sớm một chút để ăn cơm.

Thật là kỳ quái, so sánh với tình trạng trước đây, anh chưa bào giờ về nhà trước mười giờ, hiện tại ngược lại, gần như hàng ngày đều về nhà để ăn bữa tối.


Mà buổi tối sau khi ăn cơm no, anh sẽ thường chủ động đưa Huân Triết ra ngoài đi tản bộ.

Có một lần, anh hỏi cô có muốn đi chung hay không, bọn họ một nam một nữ lại thêm đứa nhỏ, bất kể là người đi đường hay ông chủ các nhà hàng, đều đương nhiên đối xử với bọn họ như là một cặp vợ chồng vậy. Lúc đó nhất thời cô không biết nên giải thích thế nào, nhưng Phó Thần Cương ngược lại chỉ mỉm cười chống đỡ, cũng không hề có dáng vẻ muốn giải thích...

Hiện giờ, anh còn giúp cô tắm cho cục cưng, pha sữa tươi, thay tã... Có lúc, thậm chí cô cảm thấy cô làm công việc bảo mẫu có chút thiếu trách nhiệm. Nhưng anh luôn nói, cô đã chăm sóc cục cưng cả ngày rồi, buổi tối cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó, anh còn mát xa cánh tay giúp cô. Vì thế, thỉnh thoảng cô cũng sẽ giúp anh xoa bóp bả vai, để anh ngủ được...

Giữa hai người bọn họ, liệu có phải đã hình thành chuyện gì hay không?

Leng keng! Leng keng!

Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Khang Hoa Hiên. Cô tháo chiếc tạp dề xuống, vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa vừa mới mở cô đã sợ hết hồn.

"Chị? Sao các chị lại tới đây vậy?"

"Wow!" Khang Hoa Chân lập tức đẩy cửa bước vào nhà, vẫn không quên quan sát cách trang hoàng bên trong nhà."Không ngờ chỗ làm việc của em cũng thật không tồi nhỉ! Quang cảnh nơi cửa chính cũng lớn đấy chứ hả ?"

"Đúng vậy, chị nói cho em biết, ông chủ lần này rất có tiền đấy." Khang Hoa Thi tự nhiên cũng không khách khí đi vào nhà.

Khang Hoa Hiên đi theo phía sau hai chị, giúp treo áo khoác, xách túi, cuối cùng mời hai chị đến ngồi ở phòng khách, còn cô vào bếp bưng nước trái cây ra ngoài.

"Sao các chị lại đột nhiên tới Đài Bắc thế?"

"Đương nhiên do đã lâu không gặp em, tới thăm em một chút thôi mà."

Nói thì nói như thế, nhưng chẳng qua, thực ra là bởi vì lần trước Khang Hoa Thi tìm em gái út hỏi vay tiền không được, trở về miền nam một chuyến, đi tìm em kế mình hỏi ra mới biết, hóa ra là ông chủ của Khang Hoa Hiên lần này, lại chính là ông chủ cũ mà các cô đã biết: Phó Thần Cương.

Hơn nữa, nghe từ miệng bà Lưu nói, Phó Thần Cương không biết đánh ở đâu mà ôm về một đứa trẻ. Sự tò mò cộng thêm sự khinh thường, đương nhiên nghĩ đến việc sẽ tìm tòi đến cùng.


Vốn dĩ Khang Hoa Chân đối với chuyện này rất hứng thú, nhưng vừa nghe chị Cả miêu tả, Phó Thần Cương đó là người âm dương quái khí mà lại quả thật cũng không đến nỗi nào, lại còn rất yêu thương đứa trẻ đó, mà Khang Hoa Hiên lại làm việc ở nơi đó... Vì vậy, cô liền giả vờ mượn cớ thăm em út, muốn tìm tòi đến cùng sự thực, nên mới cùng chị Cả ngược lên miền bắc.

"À, mẹ hiện giờ có được khỏe hay không?"

Khang Hoa Chân nói: "Hiện giờ buổi sáng mẹ cũng đi ra công viên đi bộ để vận động, nên cũng khỏe hơn nhiều."

"Vậy thì tốt rồi." Khang Hoa Hiên yên tâm gật đầu.

Bên trong giường trẻ con, Phó Huân Triết đã thức giấc, nghe thấy tiếng người, liền u ơ quơ tay múa chân, mở to mắt nhìn chung quanh nhìn nhìn một chút, còn thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ của trẻ con ô ô y y nói ra những lời mà chỉ có chính cu cậu mới hiểu.

"Bé cưng đói bụng rồi." Khang Hoa Hiên ôm Huân Triết, vỗ vỗ vào mông của nhóc."Chờ một chút nữa ba ba trở lại, sẽ cho bé uống sữa nhé ư...ư...ơ...ơ"

Nhìn bộ dạng của Khang Hoa Hiên, Khang Hoa Chân không nhịn được hỏi: "Hoa Hiên, sao em đối xử với đứa trẻ, con nhà người ta tốt như vậy hả? Thực sự em sẽ không coi con của người ta thành con trai của em chứ?"

Khang Hoa Hiên cứng lại, "Sống chung với đứa bé một thời gian, lâu dần tự nhiên sẽ thấy gần gũi với nó thôi..."

"Vậy thì tốt, nếu không, chị còn tưởng rằng bởi vì em quá nhớ con trai mình, mới sinh ra tình cảm đấy!"

Khang Hoa Hiên cúi đầu, không có nói nữa.

Ban đầu khi cô mang thai, chị Cả, chị Hai cô cũng biết, nhưng hai chị cô cũng không hỏi qua. Cô cũng biết sau lưng mình hai chị nói về cô như thế nào, hơn nữa, về sau mẹ cô lại cần một khoản tiền lớn để làm phấu thuật. Cô cũng biết các chị tuyệt đối không mong muốn đứa nhỏ kia ra đời. Vì thế, hai chị cô mới thuận lý thành chương, sử dụng khoản tiền tiết kiệm kia của cô để trả tiền thuốc thang cho mẹ, trong khi đó bản thân mình một sợi lông của đồng xu cũng không phải bỏ ra.

Sau đó, mặc dù cô kiên trì sinh con ra, nhưng lại không có tiền nuôi nó, nên đã vứt con vào Cô Nhi Viện... Bởi vì cũng không nghe thấy hai chị nhắc đến đứa trẻ kia nữa, nên cô biết hai chị cũng muốn như vậy.

"Nhưng mà này, nói thật đi." Khang Hoa Thi tò mò hỏi: "Căn nhà này lớn như thế, bình thường không phải là chỉ có em và cục cưng kia ở thôi chứ?"

"Có lúc lúc Quản gia cũng tới, nhưng, buổi tối Thần Cương sẽ trở lại."


"Em dám gọi thẳng tên của hắn ra như thế à?" Hai chị gái cô liếc mắt nhìn nhau. Khang Hoa Thi nói: "Xem ra tình cảm của em và Phó Thần Cương cũng không đến nỗi tệ lắm."

"Thật hay giả vậy? Trước kia chị cũng không dám nói chuyện với hắn đâu!" Vẻ mặt Khang Hoa Chân rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, chị cũng thế." Khang Hoa Thi phụ họ theo.

Khang Hoa Hiên nghe các chị mình người tung người hứng, vội vã thanh minh cho Phó Thần Cương, "Anh ta đối với người khác cũng không tệ mà!"

"Có thật không?" Khang Hoa Chân lại không cho là như vậy, "Chị còn nhớ khi hắn còn bé chẳng phải là toàn núp ở một góc, người gầy gò tong teo nhỏ tí. Tất cả mọi người đều bắt nạt hắn, nói hắn là Tiểu Tạp Chủng đấy!"

"Đúng vậy, chị cũng nhớ." Khang Hoa Thi nói tiếp: "Mặc dù so với chị, hắn có lớn hơn vài tuổi, nhưng khi đứng lên, so với chị lại thấp hơn, một bộ quần áo mặc đến mấy ngày. Khắp người toàn xông ra mùi rất kỳ dị, lại còn luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì nữa.. Hơn nữa, có một lần, còn nghe nói hắn lấy trộm đồ lót của em gái hắn, bị phát hiện nên bị anh hắn đánh cho một trận rất tàn nhẫn."

"Ừ, thật là biến thái!" Khang Hoa Chân không bỏ lỡ.

"Sao bây giờ em lại làm bảo mẫu cho loại người như vậy hả?" Khang Hoa Thi lại bổ một kiếm.

Bây giờ Khang Hoa Hiên mới biết, hai người chị của cô, tuyệt đối không phải đến thăm cô.

Những chuyện mà các chị cô kể, thành thật mà nói cô không hề nhớ gì hết. Có lẽ khi đó do cô tuổi còn nhỏ, trừ nhớ nhà họ Phó gia có một người con trai như vậy, thì ngoài ra cô không còn có những ấn tượng nào khác. nhưng bây giờ đi qua lời kể từ trong miệng của chị gái mình, nghe hắn khi còn bé chuyện, tại sao trong ngực của cô lại thấy mơ hồ co rút đau đớn?

"Đấy cũng là chuyện trước kia rồi, bất kể lúc trước anh ấy như thế nào, hiện tại anh ấy cũng không phải loại người như vậy."

"Em chưa từng nghe qua câu nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” hay sao?" Khang Hoa Chân liếc bé con một cái, "Đứa bé này cũng không biết là hắn đã sinh với ai, không biết là hắn đã ra tay với cô gái đáng thương xuất nào nữa, không cẩn thận để mang thai mới sinh ra cái loại này."

"Kết quả cũng lại là một Tiểu Tạp Chủng khác thôi." Khang Hoa Thi che miệng bật cười.

"Không phải vậy!" Khang Hoa Hiên không khỏi nổi cơn tức giận. Cô ôm lấy bé cưng, không kìm được tức giận, thở phì phò, đứng lên nhìn các chị hét lên: "Rốt cuộc hai người tới đây để làm cái gì hả? Nếu như là tới để cười nhạo anh ấy và bé cưng, vậy thì mời hai người đi ra ngoài!"

Đối mặt với cô em út bình thường tính khí rất hiền lành, rất ít tức giận, hôm nay lại đột nhiên nổi cáu vì Phó Thần Cương, hai chị gái cô nhìn nhau một cái, bật cười.

"Ái chà, không phải là em đã thích người ta rồi chứ?"


"Thật sự em không nhớ sao? Trước kia hắn thật sự rất kỳ quái đấy..."

Khang Hoa Hiên không phải là ngu ngốc, đương nhiên cô nhận ra trong giọng nói của các chị gái mình có ý khinh thường. Nhưng cô cũng không thể địch nổi khi đối phương là chị Cả và chị Hai cùng hợp sức với nhau.

Từ khi cô bắt đầu phát hiện ra cái ôm mình có thể khích lệ được người khác, cô đã thoải mái cho người khác những cái ôm. Đối tượng bao gồm cả cha mẹ, các bâc thầy, những người cùng trang lứa... Bất kể là người cùng phái hay khác phái, cô đều vô cùng phóng khoáng. Dần dần khi cô lớn lên thì sự thành đạt không chỉ có một mình chị Hai lợi hại, xinh đẹp cũng không chỉ có một mình chị Cả nữa. Trong ba chị em, cô trở thành người có nhân duyên tốt nhất, dĩ nhiên cô trở thành cái gai trong mắt hai người chị gái.

Cô không chỉ một lần muốn cho các chị mượn cái ôm, để cho các chị hiểu được, cô không giống như các chị, miệng nói rất khoa trương, điệu bộ, hoặc cố ý dùng sự tiếp xúc của tứ chi để làm cho người ta bỏ xuống sự đề phòng... Nhưng thật kỳ quái, ở trên người hai chị, sự ấm áp của cô lại không tạo được bất cứ tác dụng gì.

Có lẽ, trên thế giới này không có người nào giống như cô.

Nếu như hôm nay các chị gái tới đây chẳng qua chỉ muốn cười nhạo cô vậy thì cô cũng có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ các chị gái chẳng những nói cục cưng của cô là Tiểu Tạp Chủng, lại còn thi nhau kể lại những chuyện ngày xưa của Phó Thần Cương, đến lúc này thì cô không chịu nổi nữa...

"Chị biết rồi! Nhất định là em gái lại dùng chiêu kia thôi, ôm một cái thật thân thiết, làm cho người nhà phục sát đất."

"Nhưng này, có phải là trước kia em gái cũng cái ôm để hạ Phó Thần Cương không nhỉ?"

"Người ta có tiền thì..."

Đanh ôm Huân Triết, nước mắt của Khang Hoa Hiên gần như đã trào ra. Hiện giờ, đây lần đầu tiên cô ước mong sao hai chị gái có thể biến đi ngay lập tức khỏi ánh mắt của mình.

Các chị xúc phạm cô thì không sao, nhưng không thể xúc phạm đến cục cưng của cô, không thể xúc phạm đến anh được...

"Mời các người rời khỏi đây, tôi không muốn nghe các người nói những chuyện quá khứ ở đây."

"Cái gì vậy? Trở mặt hả?" Khang Hoa Thi hừ lạnh một tiếng, "Khi đó mày còn bé không biết gì, hôm nay chúng tao tới là muốn cho mày biết hắn là hạng người gì."

"Đúng vậy, mày và hắn kém nhau nhiều tuổi như vậy, cho dù hắn đối xử với mày có tốt đi chăng nữa, cũng chỉ là vì thấy mày trẻ tuổi dễ bắt nạt thôi. Chẳng phải đàn ông đều thích chơi đùa với các cô gái còn nhỏ tuổi đó sao!"

Có lẽ là do cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm ở xung quanh mình, Huân Triết vốn đang bình tĩnh ở trong ngực Khang Hoa Hiên nhìn ngó, nghe thấy tiếng tim đập đầy kích động, run rẩy đến bất an, đã cũng bắt đầu rối loạn, oa lên một tiếng rồi òa lên khóc.

"Các người nói đủ chưa?"

Từ ngoài cửa vọng tới một giọng nói âm u đầy phẫn nộ, ba người cũng thở dốc vì kinh ngạc, nhận ra Phó Thần Cương đã đứng ở ngoài cửa không biết từ bao giờ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui