Chủ nhật, Khang Hoa Hiên nói muốn đưa Huân Triết đi chơi ở công viên, Phó Thần Cương suy nghĩ một chút, quyết định đi cùng bọn họ.
Buổi chiều sau khi về nhà, đột nhiên anh lại “dâng trào nhiệt huyết” muốn dỗ con trai ngủ, vì vậy anh phải chơi đùa với Huân Triết một lúc lâu cu cậu mới chịu ngủ.
Khi anh xuống lầu, phát hiện quả thật trong phòng khách đã có thêm người khác ở đó. Thảo nào lúc nãy anh mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, chắc là có khách. Nhưng tại sao Khang Hoa Hiên không đến báo cho anh biết nhỉ?
Vẫn còn cảm thấy kỳ quái, định đi tới phòng khách để xem thế nào, nhưng lại nhận ra giọng nói kia không phải của ai khác mà chính là giọng nói quen thuộc của Từ Hải Sinh và Khang Hoa Hiên.
Lần thứ hai, không ngờ lại bị anh bắt gặp?
Phó Thần Cương tự nhủ là mình phải hết sức giữ bình tĩnh, nhưng ngay cả anh cũng không ngờ,khi anh định thần lại phát hiện mình lại một lần nữa chứng kiến cảnh tay của Khang Hoa Hiên đang cùng tay của Từ Hải Sinh đưa đẩy ở bên cạnh.
"Phó tiên sinh?" Hứa Hải Sinh bị anh làm cho sợ hết hồn.
Trước hết Phó Thần Cương nhìn chằm chằm vào Hứa Hải Sinh một chút, đến xác định rằng anh đã dọa cho làm cho ông ta sợ đến mức không dám thở mạnh một tiếng, mới quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ở bên cạnh.
Dường như cô không thích thú lắm với sự tham gia của anh, không nói câu nào, chỉ định rút bàn tay của mình ra nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi
Thật khiến người ta muốn nổi giận! Anh nghiêng đầu ghé mắt, lườm về phía Hứa Hải Sinh, "Hôm nay là Chủ nhật, ông đến đây làm gì?"
"Tôi, tôi..." Hứa Hải Sinh căng thẳng nhìn về phía Khang Hoa Hiên, "Tôi tới tìm Khang tiểu thư..."
"Tìm cô ấy làm cái gì?"
Khang Hoa Hiên mở miệng, "Chúng tôi pha ly trà, tâm sự một chút, không thể được sao?"
Không thể! Phó Thần Cương muốn hét to.
Cô nhóc này, anh đã từng khuyên cô không chỉ một lần vậy mà cô vẫn không thay đổi sao? "Nói chuyện phiếm hàn huyên tới mức cùng nhau ôm ấp thì không thể."
Hứa Hải Sinh nghe vậy, gương mặt già đỏ lên, cúi đầu, nói lại câu cũ: "Tôi... tôi đi trước."
Đợi đến khi ông ta rời đi, Phó Thần Cương mới dùng giọng điệu khá nặng nề, cứng rắn hỏi Khang Hoa Hiên, "Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?"
Cô thở dài, vẻ mặt nhìn anh đầy trách cứ: "Tại sao lần nào anh cũng đến quấy rầy tôi vậy?"
Anh quấy rầy cô? Cô lại còn nói anh quấy rầy cô sao?
"Bất kể là ai, cô cũng có thể cho đối phương gục sát đầu vào trong ngực của mình như thế hay sao!" Trong giọng nói khó nén nổi sự ghen tuông, bất kể là con trai của anh, hay là Hứa Hải Sinh, cô cũng đều có thể ôm vào trong ngực... Ghê tởm! Đáng chết, anh thật tức chết!
"... Về đại thể thì đúng như vậy." Cô trả lời không nhanh không chậm.
Anh thật muốn bóp chết cô gái nhỏ này ngay lập tức. Tại sao đến tận lúc này trên gương mặt của cô vẫn không hề có bất cứ chút biểu hiện mập mờ nào nhỉ?
Tiếp đó câu nói của cô lại càng làm cho anh suýt nữa hộc máu...
"Anh có muốn thử một chút không?"
Rốt cuộc vì sao anh lại có ấn tượng tốt với cô được nhỉ? Lẽ nào sự thanh thuần lúc trước đều là sự giả vờ của cô?
Vẻ mặt đầy nghiêm khắc, anh nghiêm nghị nói: "So với suy nghĩ của tôi cô còn dễ dãi hơn rất nhiều."
Đối với vẻ mặt nghiêm nghị chỉ trích của anh, Khang Hoa Hiên khẽ cau mày, nhưng giọng nói êm ái vẫn không thay đổi, "Chỉ là một cái ôm mà thôi, có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều hay không?"
"Cô luôn tùy tiện ôm người khác như vậy hay sao?"
"Cho người khác một cái ôm thật lòng, sao lại gọi là tùy tiện?" Thấy anh không nói gì, cô nói tiếp: "Khi có người nào đó cần sự ấm áp, cần được ôm thì nên cho người ta một cái ôm, giúp cho họ cảm nhận được sự quan tâm lo lắng, mặc dù thực chất cũng không giúp được bao nhiêu, nhưng ít ra có thể cho đối phương có dũng khí đứng lên."
Cô có thể hiểu được sự không vui của Phó Thần Cương. Những người khác khi mới bắt đầu quen biết với cô cũng thế này, cho đến khi bọn họ không còn chút đề phòng nào với cô nữa , họ sẽ từ từ bộc bạch bằng hết mọi nỗi khổ tâm của mình với cô, họ gần như coi cô là bác sĩ tâm lý, kể với cô rất nhiều chuyện.
Nói ví dụ: Thú cưng đã làm bạn nhiều năm bị chết, thi cuối năm bị trượt, hôn nhân bị rơi vào tình thế nguy hiểm, thậm chí ngay cả những bệnh khó nói của mình...
Sau đó, họ ôm cô khóc rống lên một hồi...
Sau này cô mới từ từ phát hiện ra, có lẽ là do dung mạo của cô làm cho người ta cảm thấy dễ gần gũi thân thiết, vì vậy trong lúc vô tình, đầu óc họ đã không chịu nổi nữa nên đã nói với cô tất cả mọi chuyện mà họ đã chôn sâu ở trong lòng.
Lại có người nói, cái ôm của cô với những người khác nhau cũng rất khác nhau. Còn cái ôm lại giống như của chị hoặc em gái, có khi lại giống như cái ôm thắm thiết giữa những người bạn thân thiết với nhau. Mặc dù họ cũng từng có những cái ôm ấm áp với nhau, nhưng không ai có được cái ôm như của cô. Từ cái ôm quý giá ấy, có một nguồn năng lượng cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể không dứt, làm cho người ta trở nên phấn chấn, khôi phục lại sự tự tin.
Thoạt đầu, cô cũng không để ý, nhưng càng ngày càng có nhiều người nói như vậy, khiến cô không thể không nhìn lại vấn đề này một cách nghiêm chỉnh.
Cái này được gọi là công năng đặc biệt gì đó sao? Cô lại không cho cái ôm này có gì đặc biệt, chỉ là một sự ấm áp mà tất cả mọi người đều có thể làm được, không có gì đáng gọi là công năng đặc biệt hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...