Anh trở thành nơi trút giận của tất cả mọi người, anh chị em bọn họ cũng bởi vì sự có mặt của anh mà khéo léo giữ được sự cân bằng tuyệt vời. Còn cha của anh - phải gọi là cha nuôi mới đúng, thì lại làm như không thấy tình huống này. Dù sao đối với anh mà nói, anh chỉ là con trai của người khác, khi con trai của mình bắt nạt con trai của người khác, thì lúc đó đương nhiên là sẽ làm bộ như không nhìn thấy rồi.
Cho nên Phó Thần Cương nhẫn nhịn!
Khi người nhà họ Phó cái gì cũng có, thì anh ngay cả một miếng cơm cũng đều do bảo mẫu len lén kín đáo đưa cho... Khoảng thời gian ấy, anh nhẫn nhịn! Khi ngay cả Phó Nhã Cương là người có thành tích học kém nhất cũng xin được vào học tại một trường đại học tư nhân lớn nhất nước Mĩ, thì anh đến cơ hội được học đại học ở ngay tại Đài Loan cũng không có, lúc ấy anh nhịn! Khi ngăn kéo của anh bị lẫn vào một chiếc quần lót nữ viền tơ, Phó Shena tức giận chỉ vào anh chất vấn, mắng anh biến thái, còn anh em của anh thì cầm gậy gộc đập anh một trận tàn nhẫn thì anh cũng nhịn. . .
Anh biết, một ngày nào đó, anh sẽ không phải nhịn nữa.
Bởi vì về sau do nhà họ Phó gia không có người nối nghiệp, cuối cùng cha nuôi anh đành phải phó thác cho tương lai ở trên người anh, do đó, quyền lợi chủ yếu đã được chuyển sang anh.
Năm ấy, khi anh 30 tuổi, anh đã mang Tường Đạt Quang Điện nổi tiếng của nhà họ Phó bán rẻ cho Thiên Thụy. Ngày ấy cha nuôi đã bị anh làm cho tức giận đến chảy máu não. Nhưng dù sao cũng đã từng một thời là cha con, vì báo đáp "công ơn nuôi dưỡng" của cha nuôi, anh đưa cha nuôi đến một trung tâm dưỡng lão ở Hokkaido Nhật Bản để nghỉ ngơi, có người trông chừng ông suốt 24 giờ.
Có người nói anh máu lạnh đến mức tuyệt tình, đó là bởi vì họ không biết anh đã trải qua những gì thì mới nói như vậy.
Cho nên, khi Huân Triết xuất hiện trong cuộc sống của mình thì anh vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi. Một mặt anh mong muốn có thể yêu thương con trai thật nhiều, mang đến cho con mình tình thương và sự quan tâm của người cha mà anh chưa bao giờ được hưởng. Mặt khác anh cũng muốn bù đắp cho con sự thiếu hụt tình thương của mẹ. Nhưng, anh lại không biết làm thế nào để biểu hiện tình yêu của mình với con.
Anh hi vọng Huân Triết có thể kiên cường giống như anh, sau này lớn lên có thể trở thành “rồng giữa con người”, xông xáo một trận trong sự nghiệp. Vì thế có lúc anh cảm thấy cần phải kìm nén tình cảm với con trai... Ngược lại với suy nghĩ trong lòng, anh lại không biết nên đối mặt thế nào với cục cưng nhỏ mềm yếu này. . .
Tiếng hắt hơi nho nhỏ vang lên trong phòng trẻ đã làm cho suy nghĩ của anh dời sang hướng khác. Cô gái nhỏ kỳ lạ kia tới đây đã hơn hai tháng, chưa bao giờ đề nghị với anh được nghỉ ngơi, ngay cả hai tháng qua cũng cũng không nghỉ một ngày. Hàng ngày cô chỉ lo chăm sóc cho Huân Triết, ngay cả ngủ cũng nằm ở bên cạnh cu cậu.
Có lúc anh muốn cho cô ngồi nghỉ để thở một chút, nhưng cô lại nói không cần, nói có thể ở bên cạnh Huân Triết giúp đỡ cho bé con, chính là cách cô được nghỉ ngơi tốt nhất... Nếu như bảo mẫu mà đã nói như vậy, nguyện ý bán mạng cho anh và con trai thì anh cũng sẽ không phản đối.
Chẳng qua là, vào lúc này tâm tình của anh không khỏi bị nhiễu loạn bởi sóng điện gì gì đó! Trên ngực anh giống như có một tảng đá nặng đè lên rất khó chịu. Trong đầu anh lại hiện lên cảnh lúc nãy cô gái nhỏ kia đầy tức giận xoay người đưa lưng về phía anh.
Anh đặt cái ly xuống xoay người đi trở về phòng trẻ, đi tới phía sau cô anh lại phát hiện cô vừa lấy giấy lau mặt, lỗ mũi hít hít mấy tiếng khóc sụt sùi làm cho huyệt thái dương của anh thấy căng thẳng.
Lúc nãy anh đã nói cái gì không nên nói sao?
Thỉnh thoảng giữa tiếng khóc lóc lại có tiếng hắt hơi nho nhỏ cố giấu. Lúc này Phó Thần Cương mới chú ý tới mái tóc của cô vẫn còn ướt, phía trên còn có một chút bọt của dầu gội chưa được nước xả sạch sẽ. Anh nghĩ chắc vừa rồi nhất định là cô đã cực kỳ gấp gáp lao ra khỏi phòng tắm. . .
Giờ phút này, quần áo trên người cô đã nhanh chóng bị nước từ mái tóc nhỏ xuống làm cho ẩm ướt, chiếc áo màu trắng làm cho đường cong của vóc người cô như ẩn như hiện... Anh cũng không hề để ý rằng ngoài chiếc áo cô khoác trên người ra, bên trong cô không hề mặc thêm gì hết. . .
"Cô mau đi tắm đi." Anh thở dài một tiếng nặng nề.
"Để tôi dỗ bé con ngủ lại đã..."
"Cô đi ngay bây giờ đi, tóc của cô vẫn còn ướt."
Khang Hoa Hiên để lời nói của anh vào tai này lại chui ra khỏi tai khác: "Chờ bé con ngủ, tôi mới có thể an tâm đi tắm, ngài cũng không cần phải phí công tới chăm sóc bé con đâu."
Thì ra là cô đang tức giận.
Trong lúc nhất thời, Phó Thần Cương cũng không nghĩ thêm được gì nữa, anh nhìn chằm chằm vào dáng người thanh mảnh và cặp chân thon dài trắng noãn kia, cảm thấy sự khó thở: "Nhanh đi tắm đi, nếu bị cảm cô sẽ lây bệnh sang cho con tôi thì không tốt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...