Ban đầu anh chọn Tưởng Tâm Lôi, không có gì hơn vì cô và anh giống nhau ở chỗ... đều có cách nhìn thông minh, có lẽ cũng giống anh tính nết có chút ích kỷ nữa, nhưng anh biết cô có cách suy nghĩ riêng của mình. Khi cần cô cũng sẽ phối hợp diễn xuất với anh, hai người hợp sức với nhau lừa gạt thì rất có lợi. Nếu tính trên góc độ lâu dài mà nói, bọn họ có thể ở chung một chỗ, sẽ có lợi đối với tất cả mọi người, anh cũng đã từng cho là sẽ chỉ có cô gái này là thu hút sự chú ý của anh. . .
Nếu quả thật như vậy, vậy những chú ý từng chút một của anh với Khang Hoa Hiên thì bởi lý do gì.
Không, anh không thèm để ý đến cô, chẳng qua do anh đã từng trải qua một kinh nghiệm đáng sợ, vì vậy anh có chút để ý đối với nhân phẩm của bảo mẫu cho con trai anh mà thôi.
Đúng là chỉ có như vậy thôi.
****************
Huân Triết khóc.
Buổi tối chủ nhật, Phó Thần Cương rót một chén cà phê chuẩn bị lên lầu đọc sách. Khi qua phòng trẻ liền đặt ở cái giá cạnh đó, theo bản năng anh hướng cái nhìn vào chiếc giường trẻ con, trong đầu chợt nhớ tới chuyện đáng sợ mà bảo mẫu đã làm lúc trước. Anh vội vàng lật tung quần áo con trai, kiểm tra xem trên người cu cậu có vết thương nào không. Lúc này ngoài ý muốn, anh mới phát hiện ra, lúc này trên người con trai mặc quần áo mà anh nhìn thấy bao giờ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, anh thấy hầu hết đồ mà Huân Triết mặc trên người đều là quần áo mới. Phó Thần Cương không hiểu gần đây con trai ăn cái gì mà lớn cực kỳ nhanh. Nếu không phải mỗi lúc trời tối anh vẫn nhớ cần phải qua thăm con một chút, chắc chắn sẽ bận đến mức quên cả thấy con trai mình lớn lên.
Anh nhớ tới mấy ngày trước lần đầu tiên Khang Hoa Hiên nhìn anh giơ tay đòi đưa tiền. Nguyên nhân như cô nói là vì quần áo của Huân Triết gần như sắp không mặc được nữa rồi, cô phải mua cho cu cậu quần áo mới.
Vốn đang chơi con búp bê bằng nhung, Phó Huân Triết nhìn thấy ba ba mình, bốn mắt giao nhau liền giang hai cánh tay, lấy vẻ mặt cực kỳ vô tội và ngây thơ ngóng nhìn anh, hy vọng anh sẽ bế cu cậu lên.
Một giây, hai giây, ba giây. . . Phó Thần Cương đứng ở bên cạnh giường trẻ con vẫn không chút phản ứng, tay Huân Triết khua khua một lúc đã mỏi, mà vẫn chưa thấy người trước mắt có bất kỳ hành động nào, mặt vừa nhăn lại, miệng đã ngoác ra...
Khóc.
Phó Thần Cương mím chặt môi, vẻ mặt biểu hiện cực kỳ phức tạp, dường như có chút đau lòng lại có chút do dự. Cuối cùng, anh kiên quyết cầm lý cà phê trên tay, nhất định không chịu đưa tay ra ôm lấy con trai.
Bên trong chiếc giường nhỏ, Huân Triết càng khóc rống lên lớn hơn nữa.
"Bé con khóc đấy!" Phó Thần Cương cũng không chịu được nữa Huân Triết khóc đến khàn cả giọng, dường như nếu không ôm cu cậu sẽ tắt thở ngay, vì vậy anh nhìn vào bên trong đau đầu hét lên.
"Đây đây, đợi một chút..." Trong phòng truyền ra tiếng trả lời đầy hốt hoảng.
Anh quên mất, ở đây yên tĩnh là bởi vì cô gái nhỏ kia đang tắm, theo lý mà nói, anh cũng nên đưa tay ra giúp đỡ, ôm lấy đứa con trai mình đang hò hét gào khóc khản cổ kia , nhưng anh lại nhìn ly cà phê trong tay lần nữa, rồi lại di chuyển nhìn sang bên kia.
Cả người Phó Huân Triết giãy dụa giống như con sâu lông, cu cậu không ngừng giãy giụa muốn bò dậy, lật người một cái, gương mặt nho nhỏ úp xuống, nằm sấp bụng, chỉ còn mỗi cái đầu tròn cố gắng ngẩng cao lên tiếp tục khóc lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...