AV Quay Chụp Chỉ Nam

Convert: Tâm Tít Tắp

Edit: Jin

Beta: Su

Bởi vì bị Tống Kỳ Ngôn vạch trần lời nói dối nghỉ bệnh nên những cảnh quay buổi chiều Kiều Kiều đều cố gắng hết sức, trừng mắt kéo tinh thần lên cao, gắng hết sức đạt tới cảnh giới mỗi cảnh quay đều tìm không ra một lỗi nào, cô quá rõ ràng tính cách của Tống Kỳ Ngôn, loại người này thoạt nhìn mặt ngoài càng bình thản nhưng bên trong lại càng mãnh liệt, nếu lúc này Kiều Kiều còn dám động thì Tống Kỳ Ngôn nhất định sẽ hủy hoại cô đến mức xương cốt đều không còn...

Không biết vì nguyên nhân gì mà buổi chiều, Chu Viễn Xuyên lại không hề xuất hiện, nhân viên công tác nói là sáng nay anh đã tới quay một ít cảnh đơn rồi sau đó liền vội vàng rời đi, không thể không nói, trong lòng Kiều Kiều có chút mừng thầm, cô hiện tại thật sự không có dũng khí đối mặt với Chu Viễn Xuyên. Nói đến cũng kỳ quái, cô trước kia chưa bao giờ cảm thấy việc này có cái gì quá rối ren, nhưng từ khi cùng Chu Viễn Xuyên súng thật thật đạn với nhau, sự thẹn thùng không biết mất từ bao giờ nay đã quay trở lại, chính Kiều Kiều cho rằng chắc là do đã làm bạn tốt với Chu Viễn Xuyên trước rồi sau đó mới lên giường. Trước đó, Kiều Kiều ở WAWA quen mọi người đều là vì công việc mà lên giường rồi sau đó mới trở thành bạn. Ví như Tần Thụy Thành....

"Tốt, hôm này dừng ở đây." Tống Kỳ Ngôn từ ghế trên đứng lên chỉnh lại nút áo tây trang. "Kiều Kiều, em ở lại một chút."

Quả nhiên,chuyện muốn tới không thể tránh....

Kiều Kiều căng da đầu đi qua, vừa đi vừa tiếp nhận chuyên viên trang điểm tháo trang sức, tay dùng khăn ướt qua loa lau sạch son môi, cô vẫn luôn cảm thấy cái nhan sắc này quá diễm lệ, để môi như vậy quay phim còn được, nếu dùng để nói chuyện với người khác thì cô sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên.

"Đạo diễn Tống." Kiều Kiều giống nàng dâu nhỏ đứng ở trước mặt Tống Kỳ Ngôn, thành thành thật thật mà cúi đầu, một bộ dạng chờ bị xử lí.

Tống Kỳ Ngôn nhìn mặt Kiều Kiều rồi cười nói: "Xem ra ngày hôm qua thật sự là thiếu ngủ, sáng nay còn phát sốt?"

"......" Kiều Kiều tỏ vẻ mặt như đưa đám, cúi đầu càng thêm thấp hơn, cái lí do giấu giếm mà cô dùng vào sáng nay là cái lí do tốt nhất cô nghĩ ra được, sự kiện mạo hiểm nửa năm trước so ra còn tốt hơn lần này nhiều.

"Chơi một chút cũng có thể, ngủ quên cũng có thể, nhưng tìm người khác phối hợp lừa dối anh giống như buổi sáng hôm nay thì không được ——" Tống Kỳ Ngôn dừng một chút xong cười lạnh nói. "Nếu để anh phát hiện còn có lần sau thì em liền chờ mông nở hoa đi."

"Không dám". Kiều Kiều nhìn chằm chằm xuống chân mình, đáp bằng giọng nhỏ như muỗi.


"Anh có quá nhiều việc trong tay, tới trông coi em đã là cực hạn, về sau khả năng nhiều là chỉ có phó đạo diễn ở chỗ này, em đừng có lười biếng, cái kịch bản này do anh tự mình sửa đổi, chờ tới cuối tháng sẽ tính cả lần trước phối hợp với dân quốc truyện là ngoại truyện, công ty cơ bản đã xác định tập trung vào giải thưởng năm nay của "Kim Kê".

Kiều Kiều lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tống Kỳ Ngôn: "Thật vậy ư? 《 Liên Hoàn 》 sẽ tham gia đợt trao giải "Kim Kê" năm nay?"

"Hừm..." Tống Kỳ Ngôn bất đắc dĩ ngăn chặn Kiều Kiều nói tiếp. "Anh đã từng lừa gạt em lúc nào chưa?"

Kiều Kiều lén lút chửi thầm trong lòng: Lần trước ở nhà anh, anh liền gạt tôi nói làm kiểm tra, cuối cùng còn không phải là lừa tôi lên giường hay sao?

Đương nhiên là trên mặt Kiều Kiều vẫn biểu hiện vô cùng vui vẻ, cô xác thật thực vui vẻ, kia chính là giải thưởng "Kim Kê" nổi danh trong "Oscar giới AV", danh sách 1000 bộ mỗi năm đưa đi bình thẩm đều đã bị các công ty lớn đoạt cho mình đầu tiên, cho dù không lấy được giải thưởng, chỉ cần xuất hiện tên phim của cô trong danh sách các tác phẩm phim nhựa ở lễ bế mạc giải Kim Kê thì cũng đã thật vinh dự! Việc này nếu là ở trước kia, cô căn bản không dám mơ tưởng tới, huống hồ 《 Liên Hoàn 》 vẫn là phim do chính cô làm diễn viên chính! Cái răng đau kia đến thật sự quá đáng giá!

"Được, chỉ có điều là em vẫn phải đi một chuyến tìm Tưởng Li." Tống Kỳ Ngôn móc một tờ giấy được xếp chỉnh tề từ trong túi áo ra rồi đưa cho Kiều Kiều: "《 Liên Hoàn 》muốn thay đổi nữ chính thì vẫn cần Tưởng Li đích thân kí xác nhận, đây là địa chỉ chỗ ở của cô ta, em thử đến đó một chuyến xem."

"Không có việc gì, không có việc gì!" Kiều Kiều vui vẻ tiếp nhận, cả người cô đã sớm đắm chìm ở trong sự vui sướng, về sự khó chịu trước đó với Tưởng Li đã không còn ảnh hưởng tới cô. "Em lập tức liền đi!"

Toàn bộ đoạn đường lúc xuống lầu Kiều Kiều đều ngâm nga một giai điệu mà mình yêu thích, đi đường cứ lâng lâng phiêu phiêu.

Đó chính là giải Kim Kê a! Hành nghề 2 năm, cô hoàn toàn rõ ràng giá trị lớn lao và sự quan trọng của giải thưởng này, chỉ nói riêng công ty WAWA, đứng đầu nhóm nữ vương của doanh số ai cũng đã có 1-2 tác phẩm từng góp mặt tại giải Kim Kê? Kim Kê giống như một cái suối hoàng kim, kể cả bạn đã từng là người vô danh thì chỉ cần chạm tới dòng suối, chẳng sợ chỉ dính một giọt nước cũng đều có thể lập tức làm giá trị con người của bạn tăng gấp bội, mỗi năm đều có những người mới vô danh bởi vì có một tác phẩm được dự thi Kim Kê mà bay lên đầu làm phượng hoàng. Kim Kê có sức ảnh hưởng thật sự lớn, mỗi năm ở thời điểm bắt đầu trao giải thưởng Kim Kê, hầu hết các tin tức xã hội thậm trí là các trào lưu thời thượng cũng đều chịu ảnh hưởng, nghiễm nhiên đã biến giới AV thành một buổi lễ long trọng.

Kiều Kiều ngây ngô cười suốt đường đi đến đại sảnh, kết quả là từ lúc thang máy vừa mở ra thì liền phát hiện không khí hôm nay ở đại sảnh có chút quái lạ.

Mọi hôm ở đại sảnh WAWA luôn là người đến người đi, còn có không ít các đoàn đội trong công ty chiếm giữ vị trí để học tập giao lưu, nhưng hôm nay đại sảnh của tổng bộ WAWA thế nhưng phi thường vắng vẻ, yên tĩnh, trong đại sảnh ngoại trừ một người mặc tây trang giày da thì bên ngoài cơ hồ không có người!

"Đại sảnh tạm thời phong tỏa, mời đi cửa hông." Một người mặc đồ bảo an đi tới, lễ phép bảo Kiều Kiều đi cửa bên cạnh.

Kiều Kiều rụt rụt cổ, cô nghĩ có thể là người của chính phủ gì đó đến đây, vì thế chỉ tò mò mà liếc mắt một cái ra phía xa sau đó liền tính toán thành thật theo bảo an tới cửa hông rồi đi ra ngoài.


Kết quả vừa nhìn ra thì liền đụng phải phiền toái, cái người ngồi bắt chéo chân trên sô pha kia - Giản Bạch Du cũng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện tầm mắt với Kiều Kiều.

Trình Tu ngồi bên cạnh cũng vì thế mà đứng lên, anh thì thầm một câu gì đó với người đàn ông đứng một bên rồi sau đó Kiều Kiều đang đứng ngốc liền bị bảo an đưa tới trước mặt Giản Bạch Du.

Quả nhiên, sau một niềm vui mừng to lớn thì nhất định phải đón tiếp một chuyện buồn cũng không kém thì mới có thể cân bằng sao...

"Kiều Kiều, mời ngồi." Giản Bạch Du giơ tay, lập tức có người mang thêm một cái ghế dựa tới, Kiều Kiều có chút câu nệ ngồi xuống, không biết đối mặt với những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu phóng tới kiểu gì, cũng không biết Giản Bạch Du bỗng nhiên kêu cô lại gần là có mục đích gì.

Toàn bộ người trong đại sảnh nhiều lắm cũng chỉ có 6-7 nguòi, cơ bản đều là mấy người trung niên mặc tây đi giày da, không một chút cẩu thả tùy tiện nào, trên mặt họ đều để lộ vẻ nghiêm túc, trong tay còn cầm theo chiếc vali màu đen. Nếu không có hai người biểu lộ vẻ mặt bình thường như Giản Bạch Du cùng Trình Tu ở đây thì Kiều Kiều còn sẽ hoài nghi đây có phải là đang tham gia lễ tang hay không.

"Xem ra anh Giản đã tìm được bạn gái." Một người trung niên có đỉnh đầu hơi mang phong cách "Địa Trung Hải" cười nói.

"Ý nói cô ấy sao?" Giản Bạch Du nhìn thoáng qua Kiều Kiều rồi buồn cười mà trả lời. "Cô ấy không phải bạn gái của tôi, tôi không cần bạn gái."

Vậy anh kêu tôi lại đây làm cái gì, chỉ là vừa khéo nhìn thấy tôi cho nên mới chào hỏi một chút sao... Kiều Kiều chửi thầm nói.

"Nga... Chỉ có điều là nếu hội đấu giá diễn ra mà không có người đẹp tiếp khách thì cũng sẽ có chút nhàm chán." Một người đàn ông khác cũng cười nói.

"Ân —— tôi muốn xem sản phẩm năm nay là dạng như thế nào." Giản Bạch Du nhướng mày: "Tôi muốn tặng cho Kiều tiểu thư đây một thứ, hy vọng thứ các người cung cấp có thể làm cô ấy vừa lòng."

"Cái gì?!"

Kiều Kiều nhanh tay che lại miệng mình, không nghĩ tới nhóm người mặc tây trang này lại cực kỳ có chức nghiệp, trong đó một người đã lập tức từ chính túi của mình lấy ra một quyển được in ấn đẹp đẽ, cung kính đứng lên đưa tới trước mặt Kiều Kiều, eo ước chừng gập xuống 90 độ, những người xem xung quanh đều thay đổi hoàn toàn ánh nhìn đối với Kiều Kiều.


"Xin anh Giản yên tâm, sản phẩm nào hôm nay mà chúng tôi mang đến cũng phong phú, quý hiếm, chỉ sợ Kiều tiểu thư sẽ cảm thấy khó khăn trong việc chọn và không thể đưa ra lựa chọn mà thôi."

Một người nhìn lớn hơn 20 tuổi so với mình phải cũng kính đưa đồ vật cho mình, cho dù Kiều Kiều không nghĩ nhận thì cũng thật sự là không đành lòng, đối phương vẫn luôn cong eo, Kiều Kiều đầy mặt là những dấu chấm hỏi mà tiếp nhận, nhìn nhìn Giản Bạch Du rồi lại nhìn nhìn Trình Tu, trên mặt người sau (TT) không có biểu cảm, giống như đối với chuyện này, anh hoàn toàn không có phản ứng, nhưng cơ mặt hơi hơi cử động đã bán đứng anh.

"Không biết Kiều tiểu thư đây thích cái gì?"

"Ách... Tôi cũng không biết..." Kiều Kiều lung tung giở nhanh nhanh quyển sách sản phẩm nặng trĩu trên tay ra, đồ vật rực rỡ muôn màu làm người ta hoa cả ắt, rất nhiều đồ vật đừng nói là gặp qua, nghe Kiều Kiều cũng chưa từng nghe qua.

"Chúng tôi năm nay có thu được một chiếc nhẫn hiếm thấy, Kiều tiểu thư nếu có hứng thú thì trong chốc lát có thể xem qua một chút, chỉ có điều là chúng tôi hiện tại vẫn còn đang bàn bạc giá cả với chủ nhân của nó, thế cho nên cũng không ghi rõ giá bán quy định."

"Nga, được...."

Trong khi bọn họ còn ngồi hàn huyên thì Kiều Kiều ngồi bên cạnh cái gì cũng không nhớ, nàng chỉ là ôm cái quyển sách sản phẩm ngồi ở một bên, toàn bộ đại não rơi vào trạng thái chân không....

"Chúng tôi vô cùng vui mừng khi nhìn thấy ngài, anh Giản." Nhóm người mặc tây trang sôi nổi đứng lên khom lưng chào tạm biệt, Giản Bạch Du gật gật đầu, ý bảo Trình Tu đưa bọn họ đi ra ngoài.

Đoàn người vừa đi, Kiều Kiều liền không nhịn được hỏi: "Anh Giản..."

"Ừ?" Giản Bạch Du cúi đầu thong thả ung dung mà lật xem một quyển sách khác. "Nhận lấy đi, xem như là quà kết hôn tôi tặng cho cô cùng Trình Tu."

......

Chuyện này rốt cuộc là sao!

"Anh Giản...." Kiều Kiều nỗ lực tìm kiếm từ ngữ thích hợp: "Tôi không hề muốn kết hôn với anh Trình a, có phải anh đã hiểu lầm cái gì rồi hay không?"

"Không quan hệ, từ hôm nay trở đi, cô chính là vị hôn thê của Trình Tu."

"Nhưng mà ——"


"Tôi không thích phải giải thích chuyện gì đó với người khác." Giản Bạch Du đặt quyển sách lại trên mặt bàn, trên gương mặt xinh đẹp ngoài dự đoán lại là sự lạnh lẽo: "Trình Tu đã theo tôi mười mấy năm, đây là lần đầu tiên anh ta biểu hiện ra ngoài là anh ta thích một người, thế cho nên vô luận là như thế nào thì tôi cũng nhất định muốn cô gả cho anh ta, cô có hiểu không?"

"Nhưng anh Trình chưa nói gì với tôi cả!" Kiều Kiều có chút sốt ruột: "Tôi, tôi vẫn chưa ——"

"Trình Tu đương nhiên sẽ không nói." Giản Bạch Du mỉm cười: "Về sau cô sẽ dần dần hiểu được."

Kiều Kiều còn muốn nói cái gì đó nhưng Trình Tu đã trở lại, Kiều Kiều đành phải chán nản ngồi xuống ghế dựa, giở quyển sách lung tung, trong lòng loạn thành một đoàn.

Rốt cuộc đây là ý tứ gì a? Nào có chuyện quyết định người khác gả cho ai? Tôi cứ không nghe lời anh đấy, chẳng lẽ anh còn có thể giết tôi sao —— ách, hình như là thật sự có thể.... Không được không được, cần phải nghĩ ra một biện pháp.

Cô càng suy nghĩ lại càng phiền muộn, ngón tay cũng giở càng lúc càng nhanh, quyển sách có tất cả như phỉ thúy ngọc thạch, san hô mã não, châu báu nhẫn kim cương đều bay nhanh lướt qua từ đầu ngón tay, đôi mắt cô bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn có chút quen mắt, Kiều Kiều lập tức dừng lại, đây là các sản phẩm của năm nay, kia chính là nhẫn kim cương màu hồng, không có thời điểm chụp, bán giá nặc danh.

"Anh Giản?" Kiều Kiều nghi hoặc nhìn chằm chằm sách dò hỏi. "Đây hình như là chiếc nhẫn trước kia của anh..."

Cô còn chưa nói xong thì sách đã bị Trình Tu đứng phía sau cô cầm đi rồi, Trình Tu cau mày chỉ nhìn thoáng qua xong liền xé trang giấy có chiếc nhẫn kia xuống, tiếp theo gấp thành khối nhỏ nhét vào trong túi, thấp giọng nói một câu: "Tôi đây liền đi xử lý."

"Từ từ." Giản Bạch Du mở quyển sách trên tay mình ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua số trang quyển sách của Kiều Kiều, rất nhanh tìm được số trang của tờ giấy kia. Hắn nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên cười. "Cư nhiên dám đem nó đi bán, Trình Tu, anh đưa cô ấy ra ngoài trước đi."

Vì thế Kiều Kiều chỉ có thể theo Trình Tu rời khỏi đại sảnh, thật ra cô vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi Trình Tu, nhưng nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của đối phương vẫn là thôi không hỏi, nghĩ thầm vẫn là từ từ thì tốt hơn, hiện tại Giản Bạch Du phát hiện nhẫn của chính mình bị Tưởng Lị mang đi bán, nhất định là vô cùng tức giận, cô vẫn nên chờ đợi thời điểm thích hợp rồi nói.

"Cần tôi lái xe đưa cô đi sao? Cô muốn đi đâu?" Trình Tu hỏi.

"Không cần, anh vẫn nhanh trở về đi, tôi ngồi xe buýt trong chốc lát là đến nơi." Kiều Kiều vội vàng lắc đầu.

"Được, trên đường cẩn thận." Trình Tu nói xong liếc mắt nhìn Kiều Kiều một cái thật sâu, rồi mới xoay người đi vào, Kiều Kiều nhìn ra xa xa thấy Giản Bạch Du dứng lên, Trình Tu nhấc tới đặt bên chân GBD một cái rương nhỏ, hai người biến mất ở chỗ ngoặt của thang máy.

"Biệt thự xa hoa ở Hành Thủy, phòng 243..." Kiều Kiều đọc tờ giấy Tống Kỳ Ngôn đưa cho mình rồi nhỏ giọng than thở: "Vẫn là nhanh đi tìm cô ta lấy chữ kí, hy vọng Tưởng Li hiện tại đang ở nhà."

Quay lại rồi nhen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui