Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Lưu Hoa Quân đang kiểm tra thương thế của Đại Tráng, bị thương đến mức vậy rồi quả thực thần tiên cũng khó cứu, thấy Đại Tráng sắp không ổn, nhịp tim của anh càng lúc càng yếu, đang cuống hết cả lên, đột nhiên nghe thấy có người gọi ông nội...

Tình huống gì đây?

Lưu Hoa Quân quay đầu nhìn lại, đột nhiên sững người.

Hồng Tiểu Phúc?! Thằng bé làm gì ở đây?!

Kể ra thì, Lưu Hoa Quân dù nghĩ tới Triệu Trưởng Phát ở đây cũng không thể ngờ Hồng Tiểu Phúc sẽ ở đây...

Sao thằng bé lại đến đây chứ?

"Tiểu Phúc? Sao cháu lại đến đây?" Lưu Hoa Quân hô lên, "Đừng có quậy, chỗ này đang rất bận!"

Hồng Tiểu Phúc gào lên cách một cái máy xúc: "Ông nội ơi, bạn cùng lớp của cháu là một vú em... À, là người thức tỉnh hệ điều trị, bên phía ông có phải có ai bị thương không?"

Người thức tỉnh hệ điều trị?!

Vừa nghe thấy câu này, hai mắt Lưu Hoa Quân bỗng chốc sáng lên.

Người thức tỉnh hệ điều trị, trong quân đội chẳng được mấy người, nghe Mạnh Đình Huy nói, bây giờ chỉ quân khu Đông Nam và quân khu Nam Hải mới có người thức tỉnh hệ điều trị, nếu không họ cũng không đến mức cuống cuồng thế này.

Thế mà bây giờ từ trên trời rớt xuống một người thức tỉnh hệ điều trị?

"Bé ngoan, mau qua đây, anh ấy sắp không trụ được nữa rồi!"

Nghe nói bên phía Hồng Tiểu Phúc có người thức tỉnh hệ điều trị, hai người quân nhân kia vội vàng hạ súng xuống, dẫn năm người trong đội của Hồng Tiểu Phúc bước tới.

"Ôi mẹ ơi!"


Khi nhìn thấy Đại Tráng nằm trên nền đất, Tô Oánh hoảng hồn!

Đến mức độ này mà vẫn có thể đi về được?!

Rốt cuộc thứ gì đã giúp anh ấy chống đỡ vậy?!

"Tránh hết ra, để tôi!" Triệu Minh lúc này không chần chừ gì, xông tới trước mặt Đại Tráng, sau khi vươn tay, mọi người nhìn thấy trên lòng bàn tay cậu ta hiện ra một vòng sáng màu vàng, Triệu Minh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Đại Tráng.

Đám đông lập tức nhìn thấy vết thương đang chảy máu không ngừng của Đại Tráng bỗng chốc bắt đầu ngừng chảy!

Quả nhiên không hổ là người thức tỉnh hệ điều trị, năng lực này quả thực quá quan trọng!

Nhưng hiển nhiên, vết thương của Đại Tráng quá nặng.

Ở lộ trình vài nghìn mét sau cùng, anh hoàn toàn chống đỡ bằng một ý chí bền vững như sắt thép.

Lúc này đây cơ thể anh như ngọn đèn cạn dầu, cho dù Triệu Minh cố gắng hết sức, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì nhịp đập trái tim cho Đại Tráng.

Trên trán Triệu Minh bắt đầu rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Điều trị thương thế lớn như vậy quả thực tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn lấy thuốc kích thích năng lực thức tỉnh trong túi áo ra bỏ thẳng vào miệng.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, thuốc kích thích năng lực LV1 cũng không có mấy hiệu quả trong lúc này. Năng lực hồi phục của LV1 thực sự không điều trị nổi thương thế như vậy.

"Không được rồi ông nội", Triệu Minh cũng gọi Lưu Hoa Quân là ông nội, cậu ta lau mồ hôi trên trán, "Cấp bậc của cháu không đủ, bây giờ vẫn chưa chữa trị được thương thế nặng như vậy."

Chưa chữa trị được!

Vừa nghe đến câu này, trái tim của mấy người có mặt ở đó chùng hẳn xuống.


Người thức tỉnh hệ điều trị cũng không chữa nổi, lẽ nào Đại Tráng chỉ có thể hy sinh như vậy sao?

"Làm sao đây?" Lưu Hoa Quân cũng cuống đến mức mồ hôi đầy đầu. Tính mạng của chiến sĩ nào cũng quý giá, lẽ nào họ phải trơ mắt nhìn Đại Tráng chết trước mặt mình sao?

"Có cách này!" Đúng lúc ấy, Mạnh Đình Huy đột ngột lên tiếng, "Chúng ta có thuốc kích thích năng lực LV2 mà! Cho thằng bé này dùng được không?"

Thuốc kích thích năng lực LV2!

Đám đông vừa nghe thấy đã sững người, lúc này trợ lý bên cạnh nhắc nhở: "Nhưng... Nhưng quy định của bên trên..."

"Lúc này rồi còn quy định cái gì nữa?" Lưu Hoa Quân mắng xối xả phủ đầu, "Mạng người quan trọng hay quy định quan trọng?! Mau đi lấy đi, còn đợi cái gì? Xảy ra vấn đề gì cứ bảo cấp trên tìm tôi nói chuyện!"

"Vâng... Vâng!"

Trợ lý không nói hai lời đã chạy vút đi.

Chưa được bao lâu, trợ lý đã ôm một đống thuốc LV2 quay về.

Quy cách đóng gói của thuốc LV2 không khác gì nhiều thuốc LV1, chỉ có điều LV1 có hộp màu trắng, LV2 có hộp màu đỏ.

"Mau ăn đi!" Lưu Hoa Quân xé vỏ hộp xoành xoạch, nhanh chóng nhét một viên thuốc kích thích năng lực LV2 vào miệng Triệu Minh, "Cảm giác thế nào?"

Triệu Minh nhai thuốc rồi đột nhiên mỉm cười: "Vâng, có sức rồi!"

Quần chúng: "..."

Hiệu quả của thuốc nhanh đến vậy sao?


Vòng sáng màu vàng trên tay Triệu Minh sáng và to hơn, lần này duy trì được nửa tiếng đồng hồ, sau đó hỏi: "Có còn không? Cho cháu thêm viên nữa!"

Lưu Hoa Quân lập tức lấy thêm viên nữa nhét vào miệng cậu ta.

Uy lực của thuốc kích thích LV2 quả thực không cùng đẳng cấp với thuốc LV1. Hai viên thuốc vào bụng, Triệu Minh đột nhiên vã mồ hôi như tắm, đợi cậu ta hoàn hồn thì...

"Tôi lên cấp rồi sao?!"

Triệu Minh mờ mịt: "Đù má, thuốc này dùng tốt vậy sao?!"

Quần chúng xung quanh: "..."

Bây giờ Triệu Minh lên LV2 rồi, uy lực của cậu ta bỗng chốc nâng cao thêm rất nhiều. Vết thương trên người Đại Tráng bắt đầu khép miệng bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được!

Phần cơ bắp bị cắn xé mất cũng bắt đầu nhúc nhích, từ từ mọc lại.

Tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng ít nhất thương thế của Đại Tráng cuối cùng đã có chuyển biến tốt!

"Ăn thêm đi!" Lưu Hoa Quân nhét thuốc kích thích năng lực LV2 vào miệng Triệu Minh cứ như không cần tiền vậy, "Mau lên, hôm nay bắt buộc phải ổn định được thương thế!"

Ông nói không hề sai.

Chỉ cần hôm nay có thể ổn định được vết thương, ngày tháng sau này dễ dàng hơn nhiều, nếu chỉ là tĩnh dưỡng thì không đáng kể gì.

"Không thành vấn đề ạ!" Triệu Minh đáp ứng, vòng sáng trên bàn tay rực rỡ thêm!

...

Hôm nay Triệu Trưởng Phát rất buồn bực.

Vốn dĩ nhận kế hoạch vây cầu của quốc gia là một chuyện rất vui mừng.

Đây là xây dựng quan hệ với quốc gia đấy, dựa vào gốc cây to hóng gió mát đấy, sau này mình chắc chắn sẽ ngẩng đầu mà đi trong giới kinh doanh!

Có quốc gia "bảo kê", ai dám này và nọ với mình?


Nhưng ông không thể ngờ tới, con trai bảo bối nhà mình, độc đinh mấy đời trong nhà mình lại chạy đi chuyển gạch!

M* kiếp, còn chạy tới công trình thuộc dự án của ông để chuyển gạch!

Khi nhân viên cấp dưới gửi ảnh tới, hai tròng mắt của ông suýt rơi xuống đất!

Cái thằng nhóc thối tha này, trước kia ông đây dùng trăm phương nghìn kế cho mày thừa kế sự nghiệp, mày sống chết không chịu làm, thế mà bây giờ chạy đi chuyển gạch?!

Xem lúc về ông có đánh gãy chân mày không!

Thế mà khi Triệu Trưởng Phát đang buồn bực, kết quả điện thoại của ông lại đổ chuông.

Triệu Trưởng Phát tức giận hỏi: "Lại sao đây?"

Đầu dây bên kia hiển nhiên rất thấp thỏm, dè dặt nói: "Tổng Giám đốc Triệu, cậu chủ... Vào đại doanh của quân đội rồi! Theo tin tức mà tôi dùng trăm phương nghìn kế nghe ngóng được, cậu chủ đang dùng năng lực của mình để điều trị cho một sĩ quan bị trọng thương. Mấy lão đại trong quân đội đang ở bên cạnh xem xét... Hơn nữa, nghe bảo cậu chủ... Lên cấp rồi..."

Triệu Trưởng Phát: "..."

"Cái gì cơ?!" Triệu Trưởng Phát không dám tin vào tai mình, "Thằng nhóc thối kia chạy đi chuyển gạch, kết quả thuận tiện cứu được một sĩ quan quân đội?! Mấy vị lão đại của quân đội còn ở đó luôn?!"

Đầu dây bên kia trả lời chắc nịch: "Vâng, hơn nữa cậu chủ còn thăng cấp..."

Triệu Trưởng Phát: "...'

"Khụ khụ, tôi biết rồi", Triệu Trưởng Phát bắt đầu chém gió một cách nghiêm túc, "Trước kia tôi đã nói như thế nào nhỉ? Tôi đã bảo con trai tôi chắc chắn có tiền đồ! Lần này các cậu tin hết chưa? Xí, yến tước làm sao hiểu được chí hướng của thiên nga?"

Triệu Trưởng Phát đắc ý cúp máy, bắt đầu sờ sờ cằm: "Thằng nhóc thối này may mắn đến vậy à? Chuyện tốt như thế mà nó cũng gặp được? Lẽ nào là vì Hồng Tiểu Phúc kia?"

Nghĩ đây, Triệu Trưởng Phát quả thực có phần do dự, "Linh nghiệm đến thế sao? Không được không được, mình hơn bốn mươi rồi mà đi bái lạy nó thì đáng mặt gì? Không bái! Tuyệt đối không bái!"

Mười phút sau.

Triệu Trưởng Phát chắp tay trước mặt pho tượng Hồng Tiểu Phúc làm bằng ngọc thạch: "Xin Tiểu Phúc chiếu cố đến Tiểu Minh nhà chúng tôi nhiều hơn nhé, đa ta đa tạ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận