Translator: Nguyetmai
Pho tượng này quả thực mang hình dáng của Hồng Tiểu Phúc.
Dáng vẻ nghiêm trang, ngồi xếp bằng, trên mặt giữ nụ cười mỉm, hai tay chắp lại với nhau...
Triệu Minh cười tươi như bông hoa: "Ôi chao anh Phúc à, thần may mắn của tôi! Ha ha ha ha! Cậu là thần may mắn đấy nhá, sau này tôi bái lạy cậu thôi, mong cậu phù hộ!"
Cậu ta nói rồi đặt một bát hương trước pho tượng, sau đó cắm ba nén hương, chắp tay khấn vái: "Anh Phúc! Người anh em này về sau nhờ cậu bảo kê đấy! Tham kiến thần may mắn!"
Cậu ta lầm bầm cầu khấn một lúc lâu, sau đó mở máy tính ra, "Cày 'Vực thẳm' thôi, mong được Thương Khung!"
Kể ra Triệu Minh trước kia đen đủi thật, hồi được nghỉ, ngày nào cậu ta cũng cày, cày liên tục cả tuần liền mà không thấy nổi một món cấp sử thi nào.
Thế mà hôm nay, vừa vào phó bản cày sáu lần...
"Thánh thần thiên địa ơi! Rơi ra rồi! Rơi ra rồi! Thương Khung! Tôi #$phần trăm... phần trăm$#... @phần trăm&"
Triệu Minh nhìn đến đơ cả mắt!
Linh nghiệm tới mức ấy sao?!
Triệu Minh kích động sắp khóc được luôn!
Mình đen đủi cả một đời, hôm nay cuối cùng cũng đỏ một lần rồi!
Cậu ta nằm mơ cũng có thể cười đến bật dậy đấy, biết không hả?!
"Đỉnh quá anh Phúc nhà tôi!" Triệu Minh không nói năng gì, đứng dậy, bước tới trước mặt pho tượng Hồng Tiểu Phúc, hành lễ, "Anh Phúc đỉnh quá! Xin hãy phù hộ tôi nâng cấp vũ khí lên mười ba nha anh Phúc!"
Cậu ta lễ bái thêm một hồi, sau đó quay lại trước máy tính, ra khỏi phó bản, bắt đầu cường hóa vũ khí!
Kể ra thì vũ khí của cậu ta vẫn ở mức độ chữ đỏ.
Tăng nào, tăng một mạch nào!
+1 - +8! Liền một mạch luôn!
+9! Thành công rồi!
+10! Oh yeah! Lại được rồi!
Sau đây là thời khắc kiểm tra "cách ăn ở", Triệu Minh hít một hơi thật sâu, đạo cụ gì có thể dùng được đều dùng hết, bắt đầu cường hóa!
+11! Thành công!
Triệu Minh ngửa đầu cười như điên: "Ha ha ha ha ha! Đỉnh quá!"
+12! Lại được nữa rồi!
Triệu Minh: "Anh Phúc, cậu đúng là anh ruột tôi!"
Giờ đây vũ khí đã lên đến +12 rồi, Triệu Minh nhìn Thương Khung +12 mới ra lò trong tay mình, phấn khích liếm môi, "Có được +13 không đây..."
Chiến thôi!
Triệu Minh ấn vào tăng lên, sợ đến mức nhắm tịt cả hai mắt.
Anh Phúc à, mong cậu cho tôi sức mạnh! Hãy cho tôi mượn may mắn của cậu đi!
Ế? Âm thanh này, hình như không phải tiếng nứt vỡ...
Triệu Minh vốn đang dùng hai tay bịt mắt, sau đó cậu ta từ từ tách hai ngón tay ra...
+13! Thành công rồi!
Khoảnh khắc ấy, Triệu Minh cảm giác như mình có cả thế giới. Đỉnh quá! Anh Phúc à, cậu vô địch rồi!
Không cần nói nhiều, Triệu Minh quỳ thẳng xuống trước mặt pho tượng Hồng Tiểu Phúc, giơ tay bái lạy: "Anh Phúc, không cần nói gì nữa, sau này người anh em sẽ theo chân cậu! Xin đừng chê nhau nhé!"
Bái lạy pho tượng Hồng Tiểu Phúc xong, Triệu Minh quay trở lại trước máy tính. Nhìn vũ khí Thương Khung +13 trong tay mình, cậu ta phấn khích đến mức sắp uốn éo, "Tới đây nào. Vui sống đi. Dù gì cũng có rất nhiều thời gian…"
Bên ngoài cửa.
Triệu Trưởng Phát nghe tiếng hát của Triệu Minh trong phòng mà lắc đầu cười cười: "Cái thằng này dám nghĩ thật, làm một pho tượng bạn cùng lớp để trong nhà, cũng không biết lấy đâu ra ý tưởng này nữa..."
Ông thở dài rồi đi xuống tầng.
Thế mà chưa ngồi ấm chỗ trên sofa, điện thoại của ông đã đột ngột đổ chuông, Triệu Trưởng Phát vừa bắt máy đã kinh ngạc, "Gì cơ?! Thị trưởng Triệu tìm tôi á?! Được, tôi tới ngay đây!"
Thị trưởng Triệu Khởi Dân tìm mình, Triệu Trưởng Phát kích động đến mức run rẩy.
Mình trước nay ngoan ngoãn an phận thủ thường, chưa từng làm chuyện gì xấu xa, lúc này Thị trưởng Triệu tìm mình, có phải có tin tức gì tốt lành không?!
Triệu Trưởng Phát nghĩ đến đây, không nói nhiều lời, mặc quần áo vào, lái xe tới thẳng tòa thị chính.
Lúc này đã là bảy giờ tối, nhưng khi Triệu Trưởng Phát tiến vào tòa nhà thị chính, đèn đuốc trong các phòng làm việc gần như vẫn sáng trưng.
Ông lên thẳng trên tầng, chạy tới phòng làm việc của Triệu Khởi Dân.
"Ôi chao, Tổng Giám đốc Triệu!" Vừa thấy Triệu Trưởng Phát bước vào, Triệu Khởi Dân lập tức mỉm cười đứng dậy khỏi ghế ngồi, vươn bàn tay ra, "Ha ha, tôi đã sớm nghe nói Tổng Giám đốc Triệu là người đứng đắn nghĩa hiệp, trước nay không thể gặp mặt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi, quả nhiên khí chất đường đường chính chính."
"Chào thị trưởng Triệu", Triệu Trưởng Phát cười ha hả, "Kể ra thì chúng ta đều họ Triệu, chưa biết chừng năm trăm năm trước là người một nhà đấy."
"Tổng Giám đốc Triệu quả đúng là dễ nói chuyện như lời đồn mà", Triệu Khởi Dân lập tức kéo Triệu Trưởng Phát ngồi xuống sofa, cười bảo, "Hôm nay tìm Tổng Giám đốc Triệu tới đây là muốn bàn chuyện làm ăn với anh."
Bàn chuyện làm ăn!
Tối mờ tối mịt thế này, hơn nữa ban nãy còn vừa xuất hiện sự việc cầu dị cảnh, Thị trưởng Triệu tìm mình bàn chuyện làm ăn...
Bỗng chốc, trái tim Triệu Trưởng Phát đập thình thịch.
Vụ này lớn đây, vụ này chắc chắn rất lớn!
Hơn nữa rất có khả năng liên quan đến dị cảnh!
"Mời anh cứ nói", Triệu Trưởng Phát lập tức nghiêm túc hẳn.
Nếu như có liên quan đến dị cảnh, vậy thì chắc chắn là một vụ cực lớn!
Quan trọng nhất là, Thị trưởng Triệu chủ động tìm mình, cho thấy vụ này thực sự lớn!
"Là thế này, hôm nay tôi mời anh qua đây để nghiên cứu một hạng mục công trình lớn." Triệu Khởi Dân nói rồi đặt một phần tài liệu trước mặt Triệu Trưởng Phát.
Triệu Trưởng Phát cầm tài liệu lên xem thử, bỗng chốc sững sờ, "Kế hoạch vây cầu!"
"Đúng vậy, chính là kế hoạch vây cầu." Triệu Khởi Dân mỉm cười, "Quy mô của kế hoạch này rất lớn, trước mắt chúng tôi dự toán chừng năm tỷ nhân dân tệ. Tổng Giám đốc Triệu cảm thấy thế nào? Có thể nhận được không?"
"Nhận thì chắc không thành vấn đề", Triệu Trưởng Phát đọc kĩ tài liệu, "Nhưng Thị trưởng Triệu đừng trách tôi cả nghĩ nhé, tại sao anh chỉ tìm mỗi mình tôi? Theo quy trình thông thường, với công trình lớn như thế này, chắc hẳn nên gọi thầu chứ?"
Triệu Trưởng Phát nói rất thật.
Thông thường, các công trình có liên quan đến chính phủ gần như đều gọi thầu để cạnh tranh.
Vài đến vài chục công ty lớn cạnh tranh, ra giá, định giá hợp lý mới quyết định giao thầu cho công ty nào.
Nhưng trình tự lần này không đúng thế, thị trưởng nói thẳng với một mình ông, việc này không phù hợp với quy định nhỉ...
"Thời kỳ đặc biệt, công việc đặc biệt, cách làm đặc biệt", Triệu Khởi Dân lấy ra một phần tài liệu khác đặt trước mặt Triệu Trưởng Phát, "Đây là toàn bộ tư liệu về gia tộc của anh. Anh có thể xem qua. Tôi chỉ có thể nói một câu thế này, ở thời điểm hiện tại, trong số vài công ty bất động sản mà chúng tôi có thể tiếp xúc nhanh nhất, Tổng Giám đốc Triệu là ông tổng duy nhất không có người thân đang ở nước ngoài. Tôi nói như thế, chắc anh hiểu chứ?"
Triệu Trưởng Phát hít một hơi thật sâu.
Ý nghĩa trong câu nói của Triệu Khởi Dân khá lớn đấy.
Thời kỳ đặc biệt, khởi đầu của thời đại lớn.
Nếu như là lúc trước, anh có người nhà ở nước ngoài, hoặc du học, hoặc di dân, quốc gia chỉ nhắm một mắt mở một mắt, anh không gây chuyện gì lớn thì chúng tôi chẳng buồn quản lý anh.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Liên quan đến dị cảnh ấy mà, cho dù Triệu Trưởng Phát dùng hết thực lực cũng không thăm dò được một chút tin tức nào, nhưng chuyện quan trọng như thế tất nhiên phải tìm người tin tưởng được để làm.
Cho nên những gia đình nào có người thân di dân, xin lỗi nha, mời lăn khỏi cuộc chơi.
Triệu Trưởng Phát cầm tài liệu lên đọc.
Trên đó liệt kê vô cùng rõ ràng.
Tổ tiên của Triệu Trưởng Phát, rồi đến đời cha, con trai, vợ, gia đình bên vợ...
Chi chít, gần như không sót một ai.
"Cho nên sau cùng chỉ còn lại mình tôi hả?" Đọc tài liệu xong, Triệu Trưởng Phát mỉm cười, "Tôi cứ cảm thấy chuyện này huyễn hoặc quá."
"Ha ha ha, thực ra còn một nguyên nhân khác nữa, do một ông lão rất có tiếng nói trong quân đội cố tình nhắc tới." Triệu Khởi Dân cười cười, sau đó nhấp ngụm trà, "Con trai anh tên Triệu Minh đúng không?"
"Đúng vậy, sao thế?" Triệu Trưởng Phát thắc mắc. Con trai mình bình thường hơi phá của chứ cũng không mắc lỗi sai gì lớn... Ừ, cũng không giống người có thể làm được chuyện gì lớn...
"Trong thời gian đi học, Triệu Minh đã lấy danh nghĩa cày game thay, trợ cấp cho người bạn mồ côi cùng lớp là Hồng Tiểu Phúc, số tiền trợ cấp lên đến hơn hai mươi bảy nghìn tệ." Triệu Khởi Dân cười, "Tôi cảm thấy, con trai lương thiện và trượng nghĩa như vậy, chắc ba của nó cũng không tệ hại được, anh nói đúng không?"
Triệu Khởi Dân: "..."
Có chuyện này nữa à?
Nói như vậy, sở dĩ mình có thể được quốc gia khâm định thì Hồng Tiểu Phúc kia cũng có tác động rất lớn?
E hèmmmmmmm...
Hay là về nhà mình cũng bái lạy pho tượng kia nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...