Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Phòng làm việc của Triệu Khởi Dân, tòa nhà Ủy ban Nhân dân thành phố Thẩm Thành.

"Ông Lưu, cuối cùng ông cũng thức tỉnh rồi", Triệu Khởi Dân bưng tách trà, phấn khởi nói, "Đúng là quá tốt ấy chứ, có ông xuống núi, cháu bỗng thấy an toàn hơn nhiều lắm."

Triệu Khởi Dân chắc chắn nói rất thật lòng.

Từ sau khi thức tỉnh, Lưu Hoa Quân đã bày tỏ rõ ràng, muốn chuẩn bị về quân đội đảm nhận nhiệm vụ.

Tuổi tác của ông chắc chắn không phù hợp để lên tiền tuyến nữa, nhưng giữ một vị trí chỉ đạo thì không thành vấn đề. Tính trong quân đội này thôi đã có bao nhiêu người là học sinh của ông, có bao nhiêu người chỉ mong được nghe ông giảng bài lần nữa chứ?

"Đúng vậy đó thầy Lưu", thủ trưởng Phương còn phấn khởi hơn cả Triệu Khởi Dân, "Thầy về rồi, con cảm thấy vững dạ hơn nhiều. Dù gì thời đại khác trước rồi, nếu có chuyện rắc rối gì xảy ra thì bi kịch lắm."

"Xảy ra rắc rối gì được chứ, ngày thường chỉ cần chú ý một chút là ổn thôi." Lưu Hoa Quân nhấp một ngụm trà, cảm thán rằng, "Tôi cũng làm chút việc cho cháu trai cháu gái thôi. Hai đứa trẻ ấy hả, đáng yêu lắm đấy."

Triệu Khởi Dân và thủ trưởng Phương vô cùng đồng tình với câu nói này.

Hai đứa trẻ kia thực sự quá tốt đẹp, nhất là sau khi Triệu Khởi Dân được nghe chuyện trả thuốc, ông cứ kinh ngạc mãi không thôi!

Ba người đang trò chuyện thì thư ký Tiểu Lý của Triệu Khởi Dân vội vã chạy vào, ghé bên tai Triệu Khởi Dân nói vài câu.

Cùng lúc ấy, điện thoại của thủ trưởng Phương cũng đổ chuông...

"Xuất hiện cảnh tượng khác lạ à?!" Thủ trưởng Phương lập tức hô lên, "Ở ngay kilomet thứ mười hai phẩy năm về phía Đông Nam Thẩm Thành?! Được rồi, tôi sẽ tới ngay!"


Đặt điện thoại xuống, thủ trưởng Phương vội vàng nói, "Thầy Lưu, xuất hiện cảnh tượng khác thường, con phải tới chỗ đó ngay!"

Lưu Hoa Quân gật đầu: "Tôi sẽ đi cùng cậu xem sao."

Triệu Khởi Dân lên tiếng: "Tôi cũng nhận được tin tức rồi, có cần tôi làm gì không?"

"Chấp hành văn kiện chỉ thị số 135", thủ trưởng Phương lấy áo khoác ngoài rồi chạy ngay, "Nhất định phải đảm bảo an toàn cho quần chúng nhân dân."

Triệu Khởi Dân trịnh trọng gật đầu: "Đã rõ!"

...

Khu vực Đông Nam thành phố Thẩm Thành.

"Mẹ ơi, mau nhìn kìa!" Một bé gái chỉ về phía Đông Nam, "Bong bóng to quá đi!"

Người mẹ ngoảnh đầu nhìn qua, nhìn thấy cảnh ấy cũng kinh ngạc đến sững sờ: "Ôi thật này! Đây là cái gì thế?!"

Đường kính của quả bóng tròn này lên tới hơn năm trăm mét, cho dù chỉ lộ một nửa ra khỏi mặt đất cũng đã cao gần hai trăm năm mươi mét, gần như cao bằng ngọn tháp Eiffel của nước Pháp rồi.

Trên mặt đất đột nhiên nở ra một thứ kỳ lạ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhân dân Thẩm Thành.

"Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, đó là thứ gì vậy?!"

"Không biết nữa, chưa từng thấy bao giờ! Kỳ lạ quá, có liên quan gì tới năng lực kỳ diệu thức tỉnh không?"


"Ai biết được chứ, cứ chụp lại đăng lên trên Wechat đã!"

"Sợ chết khiếp đi được, còn chụp choẹt cái gì, mau nấp đi quan sát tình hình đã!"

"Sao mà nhát như thỏ đế vậy? Thứ này trông qua có vấn đề gì đâu."

Đám đông ồn ào bàn tán, không ít nhân viên làm việc trong các tòa nhà văn phòng cũng chạy ra khỏi tòa nhà để xem xét. Xe cộ lưu thông trên đường ấn còi inh ỏi, khung cảnh lộn xộn vô cùng.

Người to gan lớn mật thì chụp ảnh tanh tách, người nhát gan hơn thì lái xe chạy thẳng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, khu vực Đông Nam Thẩm Thành hoàn toàn rối loạn.

May mà đúng lúc này có nhân viên của chính phủ xuất hiện, tiếng loa phát thanh bắt đầu vang lên trên đường.

"Xin bà con chớ hoảng loạn, duy trì trật tự để quân đội đi qua! Xin bà con chớ hoảng loạn, duy trì trật tự để quân đội đi qua! Xin bà con chớ hoảng loạn, duy trì trật tự để quân đội đi qua!"

Không thể không thừa nhận rằng, quân đội của Hoa Hạ khiến người dân rất yên tâm.

Đám đông đang hóng chuyện lập tức tự động nhường qua hai bên đường, xe cộ cũng dần dần nhường chỗ cho xe qua.

Sau đó, người dân khu vực xung quanh ấy nhìn thấy vô số xe quân nhân tiến về phía quả bóng tròn kia. Những quân nhân này ngồi trên xe vận tải màu xanh, hết chiếc này đến chiếc khác, trong vòng mười mấy phút mà có tới năm trăm chiếc xe vận tải màu xanh đi qua.

Sau đó là xe thiết giáp với súng đạn lên nòng, sau xe thiết giáp còn có hai mươi chiếc xe tăng theo cùng!


Không ít người kinh ngạc!

Trời đất ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Chỉ một loáng đã điều động được nhiều quân nhân và trang bị như vậy sao?!

...

Trong nhóm chat dành cho người thức tỉnh mà Hồng Tiểu Phúc góp mặt.

Về việc bong bóng thần kỳ xuất hiện ở phía Đông Nam Thẩm Thành, cư dân mạng đồn đoán ầm trời, các học sinh trong nhóm chat của người thức tỉnh cũng tới nghe ngóng.

Không thể không thừa nhận, từ sau khi trở thành người thức tỉnh, gặp phải thứ gì kỳ lạ, mọi người đều sẽ hướng suy nghĩ về phía năng lực thần kỳ, cho nên học sinh vẫn rất bình tĩnh, vấn đề mà họ hỏi cũng rất then chốt.

Trung học Thực nghiệm - Tô Oánh: "Chủ nhiệm Hàn, quả bong bóng đó là gì vậy?"

Trung học Dục Tài - Khương Bác Đồ: "Chủ nhiệm Hàn, bong bóng ấy có nguy hiểm không? Thầy có biết nó là gì không?"

Các học sinh khác trong nhóm chat cũng đồng loạt đặt câu hỏi.

Chủ nhiệm Hàn nhanh chóng trả lời: "Mức độ nguy hiểm của quả bong bóng kia vẫn cần xác định lại. Tình hình cụ thể thế nào, đợi ngày mai lên lớp tôi sẽ giảng giải với mọi người, không cần nóng vội."

Trung học mười sáu - Hứa Dật Hinh: "Sẽ không có chuyện gì lớn chứ?"

Hàn Phong: "Các bạn có thể yên tâm, có bất kỳ việc gì, quân nhân của chúng ta cũng có cách xử lý thích hợp nhất, mà họ cũng sẽ là người đi trước đón đầu. Quân nhân có thể chống trụ được, mọi người tất nhiên không cần lo. Nếu như quân nhân không chống trụ nổi, mọi người lo lắng cũng không có tác dụng gì."

Phải thừa nhận rằng, Hàn Phong nói rất có lý.

Quân đội nhân dân của Hoa Hạ mãi mãi là bức tường kiên cố nhất chắn trước mặt nhân dân!


Trung học số Mười hai - Trình Diệc Ngưng: "Chủ nhiệm Hàn nói vậy là em yên tâm rồi, ngày mai vẫn lên lớp lúc một giờ chiều đúng không ạ?"

Hàn Phong: "Đúng vậy."

Nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm chat, Hồng Tiểu Phúc cười khà khà.

Đúng vậy, chính vì đã có những người lính đáng mến kia, người dân mới có thể yên lòng, dường như chuyện gì xảy ra cũng không cần lo sợ.

Chính vì có những người lính dùng sống lưng thẳng tắp và mạnh mẽ của họ tạo thành bức tường kiên cố nhất, người dân thường mới có thể an cư lạc nghiệp, ngày ngày ăn xiên nướng, lướt tiktok, chơi "Vương giả vinh diệu"...

Hôm nay về đến nhà, cậu rất bất ngờ khi Thẩm Tiểu Linh không chạy ra đón cậu.

Chuyện gì thế này?

Hồng Tiểu Phúc chui vào nhà, vừa vào tới "nhà xưởng" của Thẩm Tiểu Linh đã thấy con bé đang vô cùng chăm chú, trên chóp mũi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, mà trên tay cô bé có một giọt dung dịch kim loại đang không ngừng thay đổi hình dạng.

"Tiểu Linh?" Hồng Tiểu Phúc khẽ hỏi một câu, "Em đang làm gì thế?"

"Ôi, anh về rồi hả?" Thẩm Tiểu Linh vội vàng đặt công việc trong tay xuống, nhảy thẳng ra ngoài, "Em đang làm thí nghiệm chế tạo bảng điện tinh vi." Cô bé nói rồi kéo tay Hồng Tiểu Phúc vào nhà xưởng, "Anh, anh mau nhìn này, bây giờ em rất thành thạo trong việc khống chế nguyên tố kim loại rồi, ban nãy em đã mô phỏng thành công mạng lưới mạch điện trên bo mạch chủ của máy tính, làm ra một cái giống hệt, hi hi."

Hồng Tiểu Phúc: "!!!"

Con bé yêu nghiệt này, cứ tiếp tục như thế này chưa biết chừng nó sẽ thực sự mày mò ra được thứ gì đó đỉnh lắm...

"Hôm nay có một tin tốt đây", Hồng Tiểu Phúc cười rồi hô lên với bên ngoài, "Vào đây nào Chuột Bự."

"Xoạt"

Một bóng đen nhanh thoăn thoắt từ ngoài cửa xông vào, vừa nhìn thấy Thẩm Tiểu Linh đã nước mắt lưng tròng, "bụp" một tiếng, ôm ngay lấy chân Thẩm Tiểu Linh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui