Translator: Nguyetmai
Một giờ chiều, một chiếc xe buýt chầm chậm tiến vào trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành.
Dưới ánh mắt tò mò của đám học sinh hóng chuyện, hơn bốn mươi học sinh từ từ bước từ trên xe buýt xuống.
Bốn mươi học sinh này mặc đồng phục kiểu dáng khác nhau, đứng ngay đầu hàng là năm học sinh mặc cùng kiểu đồng phục. Học sinh của trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành vừa nhìn thấy kiểu đồng phục này đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Mau nhìn kia, đây không phải là đồng phục của Trung học Phổ thông Dục Tài à?"
"Có cả Trung học Phổ thông số Hai nữa!"
"Trung học Phổ thông số Một, Trung học số Mười sáu, Trung học số Mười tám... trời đất ơi, tình huống gì đây?"
"Mau nhìn kìa, là người thức tỉnh! Cậu học sinh của trường Trung học Phổ thông Dục Tài hình như là người thức tỉnh hệ nguyên tố! Trong lòng bàn tay cậu ta có gió, trời ạ, chẳng lẽ là người mang năng lực điều khiển gió?"
Năm học sinh của trường Trung học Phổ thông Dục Tài đứng ngay hàng đầu nhìn ngó xung quanh. Người đứng đầu là một cậu học sinh cơ bắp, cao tới một mét chín, đồng phục mặc trên người không che lấp được cơ bắp cường tráng của cậu ta, đôi giày thể thao dưới chân ít nhất cũng phải mang cỡ 44.
Cậu ta đưa tay quệt khóe miệng, "Đây là Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành à? Trông cũng chẳng ra làm sao."
Cậu ta vừa nói xong, đám học sinh của Trung học Phổ thông Thực nghiệm đứng xung quanh đó giật mình, trong đó có một học sinh nhìn cậu ta một lúc lâu, rồi nghịch điện thoại thêm lúc nữa, bỗng chốc hô lên, "Trời ạ! Hóa ra là đội trưởng đội bóng rổ của Trung học Phổ thông Dục Tài, cũng là người thức tỉnh đầu tiên của trường họ, tư chất tổng hợp hệ cường hóa, được gọi là Khương Bác Đồ - vật không thể lay chuyển được!"
Học sinh này vừa nói xung, các học sinh xung quanh đã hít một ngụm khí lạnh!
Nói đến Khương Bác Đồ chắc không ai biết, nhưng nhắc tới vật không thể lay chuyển của Trung học Phổ thông Dục Tài, đám đông nghe như có sét đánh bên tai!
Ở Trung học Phổ thông Dục Tài, nghe nói có người được xưng là vật không thể lay chuyển, mãi mãi không thể vượt qua, bất kể là về sức mạnh hay tốc độ hay sự nhanh nhạy, quả thực vô cùng khủng bố!
Trong đám học sinh, những học sinh đã thức tỉnh không tránh được việc có một số người dũng mãnh thiện chiến thích đánh đấm, cho nên ngoài đời có không ít tình huống so bì xảy ra.
Học sinh trường khác mà nói ai mạnh ai yếu rất khó nói, dù gì cũng chẳng ai phục ai.
Nhưng nghe nói cậu học sinh được xưng vật không thể lay chuyển này là người duy nhất duy trì được phong độ thắng 62 trận liên tiếp không một lần thất bại trong các cuộc đấu ngầm!
Cho nên mới có được danh hiệu vật không thể lay chuyển!
Không ngờ hôm nay cậu ta cũng tới?
Trước khi năng lực kỳ diệu thức tỉnh, ở phương diện học văn hóa, Trung học Phổ thông Dục Tài và Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành bất phân thắng bại, không ai phục ai, cái gì cũng phải so sánh.
Điều này cũng bình thường thôi, có cạnh tranh mới có tiến bộ mà.
Bây giờ năng lực kỳ diệu thức tỉnh, trường Trung học Phổ thông Dục Tài cũng có năm học sinh thức tỉnh, vừa vặn bằng với số lượng của Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành.
Một khi chuyện này xảy ra, có vài học sinh của Trung học Phổ thông Dục Tài trước khi đến đây đã tức nghẹn họng, lần này kiểu gì cũng phải đè đầu Trung học Phổ thông Thực nghiệm Thẩm Thành xuống!
Cho nên Khương Bác Đồ nhìn quanh quất, hừ hừ bảo, "Đám người thức tỉnh của trường các cậu đâu? Đến đủ cả chưa?"
Có một học sinh trong đám người đứng hóng chuyện đáp. "Hình như họ... đang tập luyện ở sân bóng rổ, cậu... tìm họ có việc gì à?"
"Sân bóng rổ hả?" Khương Bác Đồ vốn là đội trưởng đội bóng rổ của trường Trung học Phổ thông Dục Tài, vừa nghe thấy vậy đã vui mừng, cười bảo, "Vừa vặn tôi khá hứng thú với bóng rổ, hay là chúng ta xem thử xem?"
Vừa nghe thấy vậy, giáo viên hướng dẫn dẫn dắt đội lần này vội vàng ngăn cản. Chẳng lẽ thầy còn không biết trong lòng Khương Bác Đồ đang nghĩ gì sao? Thầy vội bảo: "Được rồi, sắp đến giờ lên lớp rồi, mấy đứa muốn đấu đá gì đợi học xong rồi hẵng nói, bây giờ chúng ta đến giảng đường báo cáo đã."
Khương Bác Đồ nghe thấy vậy, bỗng chốc nhún vai: "Ồ, hơi tiếc nhỉ."
Hôm nay có giáo viên dẫn đoàn đi đầu, đám học sinh lập tức đi theo.
Thế mà mới đi được mấy bước...
Khương Bác Đồ nhìn thấy năm học sinh đang từ cửa giảng đường bước tới, bốn nam một nữ, cậu ta lập tức lấy điện thoại ra nhìn tư liệu trên đó, liếc mắt nhìn tướng mạo của năm người trước mặt, bỗng chốc cười ha hả: "Ôi chao, thế mà gặp được này!"
Năm học sinh thức tỉnh của trường họ cũng có bốn nam một nữ, đúng lúc này, cô gái kia bảo: "Trùng hợp thật. MT, cậu có muốn qua đó xem thử không?"
"Tất nhiên rồi", Khương Bác Đồ cười hề hề tiến tới phía trước, "Các cậu là năm người thức tỉnh của trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm phải không? Xin chào, tôi là Khương Bác Đồ, đội trưởng đội người thức tỉnh của Trung học Phổ thông Dục Tài. Lần đầu gặp mặt, chiếu cố nhiều nhé?"
Cậu ta nói rồi giơ bàn tay to như chiếc quạt hương bồ với Trương Dương!
Vừa nhìn thấy khí thế này, tất cả học sinh trường Trung học Phổ thông Thực nghiệm đang có mặt ở đó đều phải há hốc miệng!
MT mạnh nhất của Trung học Phổ thông Dục Tài – Khương Bác Đồ - người được xưng là vật không thể lay chuyển nổi, đang muốn bắt tay cùng Trương Dương!
Thế này là sắp xảy ra chuyện rồi đây!
Nhìn bàn tay cậu ta kìa!
Nếu bắt tay thật, chắc xương xẩu gì cũng bị bóp vụn ra mất?!
Trương Dương nhìn hình thể cũng biết thằng cha này không dễ chọc vào, còn mặc đồng phục Trung học Phổ thông Dục Tài. Người đến thì không phải người tốt, cậu ta hừ một tiếng, bơ tên kia luôn.
"Ồ", Khương Bác Đồ mỉm cười, sau đó chuyển ý định qua Lý Thiên Kỳ, "Xin chào, xưng hô thế nào đây?"
Lý Thiên Kỳ sợ hãi: "Tôi là Lý Thiên Kỳ, bắt tay thì không cần đâu, hờ hờ..."
Lại thêm một tên sợ mất mật này!
Học sinh trường thực nghiệm đen mặt, đồng loạt bĩu môi: "Xí, lôi kéo gì đây chứ?!"
Bốn người bạn cùng trường của Khương Bác Đồ đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi tươi như hoa nở - quả nhiên vật không thể lay chuyển quá đỉnh mà, vừa ra mắt đã khiến học sinh của họ hết cả oai phong!
"Bạn học này xưng hô thế nào vậy??" Khương Bác Đồ lại nhìn về phía Triệu Minh.
Triệu Minh lấy ra một viên thuốc kích thích năng lực bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "À, tôi không phải hệ sức mạnh, không bắt tay với cậu đâu."
Đây là một tên giàu nứt đố đổ vách, khóe miệng Khương Bác Đồ giật giật, sau cùng hướng về người còn lại: "Vậy anh bạn này thì sao?"
Khương Bác Đồ đang giơ tay với Hồng Tiểu Phúc!
Năng lực của Hồng Tiểu Phúc...
Một đám học sinh hóng chuyện trước đó còn tỏ vẻ khinh bỉ, lúc này đều hi hi ha ha hóng hớt từ xa xem kịch hay!
...
Chuột Bự giấu mình trong bụi rậm, chăm chú quan sát tình hình bên này.
Nó đã ở đây cả một ngày rồi, vẫn luôn đợi vị thần trong tim nó xuất hiện.
Đến cả cơm trưa còn chưa ăn...
Cuối cùng, vị thần của nó xuất hiện rồi!
Ôi, cậu ấy vẫn đẹp trai như thế, vẫn cười dịu dàng như thế, hào quang thần linh vẫn rực rỡ như thế...
Chuột Bự: (╯з╰)
Đợi đã! Tên thú hai chân kia có ý đồ gì?!
Hắn giơ tay ra với người bên cạnh thần! Hắn có ý muốn quyết đấu sao?!
Ồ? Người đầu tiên không chấp nhận thách đấu của hắn!
Người thứ hai cũng không nhận!
Người thứ ba vẫn chưa nhận!
Tên thú hai chân to lớn cường tráng trông rất dữ dằn đáng ghét đó lại vươn tay ra với thần!
Không được! Tôn nghiêm của thần linh không dễ gì khiêu chiến được!
Với tư cách là tín đồ trung thành nhất của thần linh, bất kể ra sao cũng không thể để thần chịu một chút tổn thương nào hết!
Chuột Bự: (╬ ̄ 皿  ̄)
Thần linh! Chuột Bự biết có thể mình không phải đối thủ của hắn, nhưng vì tôn nghiêm của thần linh! Chuột Bự lên đây!
Hy vọng thần có thể giữ lại một vị trí trong lòng cho Chuột Bự!
Nghĩ đến đây, cả cơ thể Chuột Bự xông ra ngoài như một tia chớp đen, mãnh liệt xông về phía đôi chân của Khương Bác Đồ!
Cú xông lên của nó có thể nói là đã dùng hết sức mạnh từ thời bú mẹ! Cả cơ thể vắt ngang qua đường cong ở bắp chân Khương Bác Đồ!
Sau đó, Khương Bác Đồ - vật thể không gì lay chuyển nổi, MT bất bại của trường Trung học Phổ thông Dục Tài "ầm" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hồng Tiểu Phúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...