Translator: Nguyetmai
Thẩm Kiều nằm trên giường bệnh đôi của trung tâm cấp cứu Thẩm Thành, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Chuyện hôm nay đã tạo thành đả kích quá mãnh liệt đối với tâm lý và sinh lý của hắn, đến bây giờ hắn vẫn còn đang nghi ngờ cuộc đời...
Không có cách nào khác được, hắn vốn tưởng lần trốn chạy này có thể nói là hoàn hảo không tì vết, thế mà vật vã suốt thời gian lâu như vậy, kết quả cuối cùng là tung tăng chạy tới đưa đầu mình cho người ta...
Đổi lại là ai cũng không chịu nổi điều này!
Thậm chí cả lúc tiêm thuốc tê để làm phẫu thuật, hắn cũng không có cảm giác gì.
Trong đầu chỉ có một câu nói đang được lặp đi lặp lại: Chạy nghìn dặm tặng đầu cho người ta, chạy nghìn dặm tặng đầu cho người ta...
Đến cả mấy vị lão đại của quân đội lúc này đang vây quanh giường bệnh của hắn cũng kinh ngạc!
Thủ trưởng Phương len lén hỏi Đại Tráng, "Tráng Tráng, rốt cuộc tên này bị làm sao thế? Cảm giác như hắn ta sụp đổ cả về tinh thần nữa vậy?"
Mấy người kia cũng tò mò chết đi được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tên này đờ đẫn đến mức vậy?
"Lúc tôi đến đó thì hắn đã bị xiên ở đó rồi", Đại Tráng nhún vai bất đắc dĩ, "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Tất nhiên chuyện gì đã xảy ra không quan trọng, quan trọng ở kết quả, thuốc kích thích thức tỉnh mất tích rồi!
Tìm khắp người Thẩm Kiều, thậm chí chụp X quang cũng không phát hiện ra thứ thuốc kia ở đâu!
"Thẩm Kiều", thủ trưởng Phương có thể nói là người phụ trách toàn quyền cho sự việc lần này, ông nhìn Thẩm Kiều nằm trên giường bệnh mà hừ lạnh, "Thẩm Kiều, tôi có thể cho cậu một cơ hội, cậu khai báo thuốc kích thích được giấu ở đâu, có thể tôi sẽ cố gắng xin cho cậu được giảm án vài năm."
Thẩm Kiều cứ như không nghe thấy gì, chỉ đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Thủ trưởng Phương hỏi thêm một câu, thế nhưng Thẩm Kiều vẫn không có phản ứng gì.
Những người có mặt trong phòng bệnh tôi nhìn anh anh nhìn tôi, sau cùng trong đầu hiện ra một cụm từ: Giả điên giả dại?
Nhưng nhìn biểu cảm của hắn chỉ như chịu đả kích gì lớn lắm, chứ không giống người bị bệnh thần kinh...
Lưu Hoa Quân ở bên cạnh sờ cằm, đột nhiên bảo, "Thẩm Kiều đúng không, với năng lực của cậu, tôi có thể xem xét xin với cấp trên giảm nhẹ hình phạt cho cậu. Điều kiện là cậu phải ngoan ngoãn báo cáo vị trí cất giấu thuốc, đồng thời cải tạo cho tốt, tranh thủ sớm ra tù."
"Tại sao... tại sao..." Thẩm Kiều nằm trên giường bệnh lầm bầm, lầm bầm một lúc mới đột nhiên vùng vẫy, "Tại sao! Tại sao chứ!"
Đây là điên thật à?
Lưu Hoa Quân và những người khác nhíu mày, đang chuẩn bị bảo y tá tiêm thuốc an thần cho Thẩm Kiều, thế mà không ngờ, Thẩm Kiều đột nhiên ngồi bật dậy, cười ha hả, "Ha ha ha ha ha! Thuốc đó tôi không thể nói cho các người biết tôi giấu ở đâu đâu! Không thể! Cả đời này cũng không thể! Nhất định sẽ bị các người lấy đi! Nhất định là thế!"
Hắn nói đến đây rồi cười ha hả nhìn Lưu Hoa Quân, "Các người đừng mong ngóng nó nữa! Ha ha ha ha! Đó là thứ thuốc đáng giá hai mươi triệu tệ cơ! Thứ tốt như vậy, cho dù bị người khác tìm được cũng không thể để các người biết đâu! Các người chắc chắn công dã tràng rồi! Ha ha ha ha ha ha!"
...
Sau khi Thẩm Kiều bị Đại Tráng xách đi, Hồng Tiểu Phúc, Triệu Minh và Thẩm Tiểu Linh tiếp tục tập luyện trong sân.
Chuyện vừa xảy ra đã kích thích họ rất nhiều.
Không phải nói Thẩm Kiều có bản lĩnh lớn đến đâu, mà quan trọng ở chỗ thân phận của Thẩm Kiều!
Tội phạm vượt ngục đó! Tội phạm vượt ngục là người thức tỉnh đó!
Người như vậy chỉ có một mình hắn sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể!
Toàn Hoa Hạ có bao nhiêu nhà tù? Giam giữ bao nhiêu phạm nhân?
Nếu nói chỉ riêng một mình hắn là người thức tỉnh, có ai tin không?
"Chúng ta phải nghĩ cách cho thật ổn thỏa." Triệu Minh lấy thuốc tăng cường năng lực người thức tỉnh ra, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ, "Có thể tưởng tượng được, sau này chắc chắn sẽ có phạm nhân trốn ra khỏi nhà tù. Nếu như một chút bản lĩnh để tự bảo vệ bản thân cũng không có, gặp phải chuyện chắc sẽ rắc rối lắm."
Thế giới này thay đổi rồi, với trạng thái như bây giờ, có khả năng tự bảo vệ là chuyện vô cùng quan trọng.
Tô Oánh còn dễ nói, năng lực của cô đứng đầu trong số các năng lực tấn công.
Triệu Minh thực ra cũng khá ổn, một vú em, cho dù là tù nhân chắc cũng không dễ gì giết được cậu ta. Ai dám đảm bảo mình không có lúc bị thương chứ?
Nhưng Hồng Tiểu Phúc thì khác, cậu còn có một cô em gái cơ.
"Ừ, để tớ nghĩ thật kĩ", Hồng Tiểu Phúc cười, "Tớ cố gắng rèn luyện kỹ năng đánh cận chiến vậy, ít nhất gặp phải người không phải hệ cường hóa thì có thể liều một phen."
Mấy người kia cùng gật đầu: "Như thế là tốt nhất."
Hồng Tiểu Phúc lại lập tức cầm cây giáo bằng băng của Tô Oánh luyện tập một hồi. Thẩm Tiểu Linh thấy thú vị, ở bên cạnh cổ vũ cho anh trai.
Qua một lúc nữa, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, mấy người kia sững người, Tô Oánh căng thẳng hỏi, "Lại có ai đến nữa à?"
Chuyện này thật khó nói, ba người lập tức tập trung tinh thần. Thẩm Tiểu Linh lí nhí hỏi, "Ai thế?"
Bên ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng, "Tiểu Linh, là thím, thím Trương đây, thím tới thu chai lọ."
"Là thím Trương đấy ạ?" Thím Trương là người đi thu chai lọ định kỳ, khá quen thuộc với Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh. Thẩm Tiểu Linh lập tức bước ra mở cửa, "Cháu còn tưởng là ai cơ, hì hì."
"Không phải đến lúc thu chai lọ rồi à", thím Trương lấy một chiếc kẹo mút ra cho Thẩm Tiểu Linh, "Tiểu Linh, cho cháu này, trên đường thím thấy có chỗ bán nên mua một cái cho cháu."
Thẩm Tiểu Linh nhận lấy kẹo mút, ngọt ngào nói: "Cảm ơn thím Trương."
Sau đó thím đi thu dọn đống chai lọ nhựa trong góc tường.
Mấy hôm nay đã gom được gần một trăm chai nhựa, Thẩm Tiểu Linh bê từng vốc từng vốc ra ngoài.
Kết quả, khi đang ôm, cô bé đột nhiên phát hiện ra bên trong đống chai lọ có một lọ thuốc nho nhỏ màu trắng!
"Ơ? Đây là cái gì?" Thẩm Tiểu Linh không nghĩ nhiều, tùy tiện đặt lọ thuốc bằng sứ sang một bên, sau đó ôm hết chỗ chai lọ còn lại ra ngoài, "Thím Trương, thím nhìn xem tổng cộng có bao nhiêu chai?"
"Thím vừa đếm rồi, tổng cộng là một trăm hai mươi sáu chai." Thím Trương lấy ra một tờ giấy bạc mười tệ và ba tờ một tệ, cười bảo, "Cho cháu mười ba tệ nhé, không còn việc gì nữa thì thím đi đây, các cháu cứ chơi đi."
Thẩm Tiểu Linh nhận tiền, cười thật ngọt với thím Trương, "Tạm biệt thím Trương!"
Tô Oánh và Triệu Minh ở bên cạnh nhìn cảnh ấy mà chấn động.
Hai người biết Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh trước kia sống không tốt, không ngờ lại không tốt đến mức này.
Hơi một trăm hai mươi chiếc chai nhựa, mới bán được mười ba tệ.
Tô Oánh thở dài, sau đó kéo bàn tay Thẩm Tiểu Linh, "Em gái Tiểu Linh, hai người thực sự khổ quá..."
"Đã tốt hơn nhiều rồi," Thẩm Tiểu Linh ngậm kẹo mút trong miệng, tươi cười bảo, "Bây giờ không phải những ngày tháng khổ cực đã qua rồi sao? Anh trai em đã biết năng lực của mình rồi, tiền trợ cấp hằng tháng cũng phát xuống rồi, đợi em thức tỉnh nữa, cuộc sống chắc chắn không thành vấn đề!"
Mấy người kia cùng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn thế!"
Thẩm Tiểu Linh cười một lát, đột nhiên vỗ đầu, "Ơ, đúng rồi, ban nãy em phát hiện ra thứ này trong đống chai lọ."
Cô bé nói rồi chạy đi lấy chiếc lọ sứ kia tới, "Đây là thứ gì vậy ạ? Trông có vẻ rất đáng tiền!"
Chiếc lọ sứ kia trắng như tuyết, niêm phong bên trên chưa bị mở ra, trên thân lọ viết một chữ "Long".
Sao nhìn trông quen thế nhỉ?
Triệu Minh nhìn kĩ một vòng, đột nhiên kinh ngạc hô lên, "M* kiếp! Đây... đây là thuốc kích thích thức tỉnh mà!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...