Âu Thần

Translator: Nguyetmai

Thuốc nâng cao năng lực người thức tỉnh?

Nói thật lòng, thực ra mấy hôm nay Hồng Tiểu Phúc đã từng nghĩ tới thứ đó.

Dù gì cậu gần như đã thử hết tất cả cách tu luyện, nhưng đều vô dụng, bây giờ đành cân nhắc đến các phương pháp khác.

Nhưng với thứ ấy, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Hồng Tiểu Phúc thực sự không có ý định chạm vào.

Bởi vì quá đắt đỏ.

Tận 4988 tệ một viên!

Có nghĩa là gì?

Muốn dùng một viên thuốc, cậu phải nhịn ăn nhịn uống một tháng trời, mà như thế vẫn chưa đủ đâu!

Cho dù cậu có 3000 tệ tiền trợ cấp, cộng thêm tiền cày game cho Triệu Minh 1500 tệ một tháng, vẫn còn thiếu 500 tệ!

Nhưng bây giờ đối với cậu mà nói, quả thực đã cùng đường bí lối.

Tất cả phương pháp đã thử rồi, đều không được.

Bây giờ chỉ còn lại con đường này, hơn nữa cũng là con đường khó khăn nhất đối với cậu.

Con đường này, Hồng Tiểu Phúc không muốn đi.


Nhưng không đi không được!

Cậu nhất định phải nâng cao chỉ số thức tỉnh, cậu cần phải tăng tiến lên cấp bậc 2. Bởi vì nếu như năng lực của cậu nâng cao đến bậc hai, có thể sẽ có thay đổi. Nếu như thực sự xuất hiện một kỹ năng nào đó có tác dụng, cuộc đời cậu sau này ít nhất sẽ không cần sầu lo nữa.

Hơn nữa nói thật lòng, thế giới này đã thay đổi rồi.

Có trời mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như cả đời này cậu mắc kẹt ở LV1. Sau này lỡ như gặp nguy hiểm, làm sao cậu bảo vệ được Thẩm Tiểu Linh?

Năng lực của cậu bây giờ có vẻ giỏi đấy, nhưng đến hiện tại cũng chỉ là cấp thấp.

Nếu thực sự gặp phải người mạnh mẽ hơn muốn tổn thương Thẩm Tiểu Linh thì phải làm sao? LV2 chẳng hạn? Hay LV3? LV4? Cậu vẫn có thể chống đỡ được chứ? Chuyện này khó nói.

"Chuyện này..." Lần đầu tiên Hồng Tiểu Phúc thực sự nghiêm túc nghiên cứu con đường này.

Dù sao đây không phải một khoản tiền nhỏ, cậu suy xét gần năm phút đồng hồ mới cắn răng nói, "Vậy anh sẽ thử con đường này!"

"Oh yeah, tốt quá rồi!" Thấy Hồng Tiểu Phúc đồng ý, Thẩm Tiểu Linh bỗng chốc hoan hô một tiếng rồi sải chân chạy ra ngoài, "Anh, đợi em một lát, chỉ một lát thôi!"

Chưa được bao lâu, Thẩm Tiểu Linh đã khệ nệ bê bốn cái chai bằng nhựa vào phòng.

Chai đầu tiên là một chai bỏ đầy tiền xu năm hào, Thẩm Tiểu Linh vội vàng nói, "Anh, trong cái chai này có 736 tệ năm hào, trước đó là 743 tệ năm hào, mua sô cô la hết 4 tệ, mua kẹo hồ lô hết 10 tệ, hai ngày hôm nay em nhặt vỏ chai lại bỏ thêm được 7 tệ, hì hì."

Sau đó cô bé mở chai thứ hai, bên trong toàn là xu lẻ một hào, "Trong này thì ít hơn, tất cả chỉ có 102 tệ 6 hào.

Tiếp đó là chai thứ ba, toàn những đồng xu một tệ, "Chai này là 236 tệ."

Trong chai cuối cùng toàn những tờ bạc một tệ, "Chai này có 56 tệ."

Sau đó Thẩm Tiểu Linh cười hì hì bảo, "Những chai tiền này em gom góp trong hai năm nay đó, đỉnh không?" Cô bé lẩm nhẩm tính toán, sau đó đột nhiên bĩu môi với vẻ ấm ức, "Chỗ này mới chỉ có 1131 tệ một hào, hình như còn thiếu nhiều lắm... hức hức hức, anh à, có phải em vô dụng quá không..."

Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng ôm Thẩm Tiểu Linh vào lòng, dịu dàng gạt nước mắt trên mặt cô bé, mỉm cười bảo, "Không, em gái anh là người đỉnh nhất! Em đã giỏi lắm rồi, nhưng em còn nhỏ, những thứ này nằm ngoài phạm vi năng lực của em."

Cậu nói rồi đóng hết nắp chai lại, "Cứ cất đi trước đã, có thế nào thì anh trai em cũng là người thức tỉnh, để anh nghĩ cách. Chúng ta không đến nỗi bị năm nghìn tệ làm khó đâu."

"Hả? Thật ạ?" Thẩm Tiểu Linh ấm ức nhanh mà hết ấm ức cũng nhanh, vừa nghe thấy Hồng Tiểu Phúc có cách, bỗng chốc vui vẻ hẳn, "Tốt quá rồi, em biết ngay anh trai em đỉnh nhất mà!"

Sau đó cô bé phấn khích ôm hết bốn chai đựng tiền tiết kiệm về, "Hừ hừ, xem ra kho tàng nhỏ của em có thể giữ được rồi, đi ngủ thôi!"

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tiểu Linh chưa từng nghi ngờ lời của Hồng Tiểu Phúc.

Hồng Tiểu Phúc nói có cách, chắc chắn là có cách!

Thẩm Tiểu Linh yên tâm đi ngủ.

Khóe miệng còn vương nụ cười.


Bởi vì cô bé biết rằng, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn, nhất định là vậy.

Bởi vì Hồng Tiểu Phúc đã nói vậy.

Chỉ cần là điều Hồng Tiểu Phúc từng nói, vậy thì nhất định là đúng.

Bởi vì Hồng Tiểu Phúc chưa từng nói dối cô bé.

Nhìn Thẩm Tiểu Linh nhanh chóng ngủ ngon, Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng hít một hơi, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên, nghiến răng, gửi một tin nhắn cho Lý Hạc.

Hồng Tiểu Phúc, "Anh Hạc, có đó không?"

Lý Hạc gần như trả lời ngay lập tức, "Có đây, sao vậy?"

Hồng Tiểu Phúc hỏi, "Loại thuốc kích thích năng lực người thức tỉnh đó anh đã mua chưa? Dùng ổn không?"

Lý Hạc, "Mua hai viên, cảm giác khá bình thường, hiệu quả không tốt lắm, một viên chắc chỉ nâng cao được chừng 0.02 phần trăm. Sao thế, cậu định mua à?"

Hồng Tiểu Phúc, "Không phải, tôi hỏi hộ bạn cùng lớp thôi, khà khà."

Lý Hạc, "Ờm, nếu như nhà cậu ta có nhiều tiền lắm thì hẵng dùng, nếu gia cảnh bình thường thì nên thôi, thực ra dùng một viên cũng tương đương với tiến độ bình thường của một ngày, không có nhiều ý nghĩa."

Hồng Tiểu Phúc: "Vâng, tôi biết rồi."

Đặt điện thoại xuống, Hồng Tiểu Phúc ngồi trên giường đến tận khi trời sáng.

Nếu đã chắc chắn rằng loại thuốc này thực sự hữu dụng, Hồng Tiểu Phúc bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào mới kiếm được tiền.

Cậu cần kiếm thật nhanh. Mỗi ngày phải vài trăm tệ mới đủ.

Làm sao để trong vài ngày gom đủ tiền mua một viên thuốc, ít nhất cũng phải uống thử xem có tác dụng không chứ.


"Đầu tiên không thể đi tìm những công việc trả lương theo tháng, thời gian không cho phép, mình vẫn phải đi học", Hồng Tiểu Phúc nhắm mắt nghĩ, "Tốt nhất là công việc trả lương theo ngày, hơn nữa lương không thể quá thấp, nếu thời gian có thể lệch so với giờ đi học là tốt nhất."

Nói thật lòng, rất khó tìm được dạng công việc đúng với mong muốn của Hồng Tiểu Phúc.

Làm việc theo giờ ở KFC hay McDonald cũng được đấy, nhưng số tiền kiếm được quá ít, nếu như muốn kiếm đủ 5000 tệ phải làm một tháng.

Tiền trợ cấp không thể động vào, đó là tiền duy trì cuộc sống, tiền mua gạo sau này.

Tiền của Thẩm Tiểu Linh không thể động vào, con bé tích cóp như chuột đồng suốt hai năm, nếu như tiêu vào sẽ rất đau lòng.

Sau đó cậu bắt đầu thống kê những năng lực mình có.

Phương diện học lực không cần suy xét đến, nhưng phương diện tố chất sức khỏe thì cũng đáng kể.

Kể ra thì, việc thức tỉnh cũng mang lại một lợi ích lớn, đó là tố chất sức khỏe của cậu quả thực mạnh mẽ hơn người thường, hơn nữa càng ngày càng khỏe thêm.

Mấy hôm nay gần như Hồng Tiểu Phúc đã thử hết các loại hình thể dục thể thao, tuy rằng chỉ số không tăng nhưng tố chất sức khỏe rất tốt, bất kể là sức mạnh hay sức bền đều tốt hơn trước nhiều.

Ừm...

Vậy thì, Hồng Tiểu Phúc nghĩ tới đây, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận khiến cậu dở khóc dở cười.

Đó chính là, công việc phù hợp nhất với cậu bây giờ, hóa ra là đi chuyển gạch...

"Kết quả này..." Vừa nhìn thấy kết quả này, ngay Hồng Tiểu Phúc cũng phải bật cười, "Chẳng lẽ năng lực thức tỉnh của mình là một người chuyển gạch chuyên nghiệp? Luyện game thay cho anh Minh đã bị gọi là thằng chuyển gạch, lần này hay rồi, chuyển gạch từ trong trò chơi chuyển ra ngoài đời luôn..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui