Translator: Nguyetmai
Bạch Đào làm nghề trộm cắp vặt đến nay đã được năm sáu năm kinh nghiệm.
Từ nhỏ hắn ta đã tham ăn biếng làm, chưa ngày nào làm được việc gì đứng đắn, sau đó được một người "có tâm" dẫn vào nghề, vị "sư phụ" trên danh nghĩa kia dạy cho hắn một thân tài nghệ, vì thế hắn ta thực sự yêu cái nghề này.
Dù gì thì nhìn từ góc độ nào đó, không cần lao động vẫn được hưởng thụ thực sự rất sướng. Cũng không cần làm gì nhiều, cứ lượn một vòng trung tâm mua sắm là có tiền đầy tay rồi, sướng quá chứ gì nữa?
Cho nên cậu ta thường nói một câu với đám đầu trâu mặt ngựa trong ngành của mình, "làm thuê là chuyện không thể rồi, cả đời này không thể nào làm thuê được, chỉ có thể theo nghề mà thôi."
Vốn dĩ tất cả mọi thứ khá thuận lợi, thủ đoạn của hắn ta rất tốt, chuyện bị tóm ngay tại hiện trường gần như không có. Hơn nữa kể cả có, hắn cũng nhờ vào tốc độ chạy ngang với vận động viên của mình mà có thể nhanh chóng thoát thân.
Nhưng không ngờ hôm nay đạp phải vỏ mít thế này!
Bị bắt ngay tại hiện trường cũng thôi đi, nhưng ai ngờ lại có nhiều người đuổi theo hắn ta như thế!
Trước kia thỉnh thoảng có người đuổi theo chỉ chạy một loáng là xong chuyện rồi, tình huống như hôm nay đúng là liều mạng mà!
Lần đầu tiên hắn ta chạy năm trăm mét trong vòng chưa đầy nửa phút!
Đây đã là tốc độ cỡ vận động viên rồi đó, biết chưa hả?
Nhất là khi nhạc nền trong trung tâm thương mại vang lên, Bạch Đào thực sự cho rằng đây chính là đỉnh cao trong sự nghiệp đi ăn trộm của mình!
Bị gần một trăm người đuổi theo!
"A a a a a a a a!" Lá gan đáng thương của Bạch Đào sắp hỏng vì quá sợ rồi, nhất là khi phía sau còn có người ném cầu lửa, đó là người thức tỉnh đấy! Tuy rằng quả cầu lửa không thể bắn xa như vậy nhưng trông thật sự rất đáng sợ!
Hắn ta cảm thấy hôm nay mà bị bắt rất có khả năng sẽ bị người ta đánh chết!
Vì thế nên dù mệt lắm cũng không thể dừng lại được...
Ế? Phía trước, phía trước là...
Thánh thần thiên địa ơi, phía trước là đồn cảnh sát! Cuối cùng cũng tìm thấy nơi an toàn rồi!
Khoảnh khắc đó, Bạch Đào rơi nước mắt như mưa, quả nhiên kiến thức học được lúc nhỏ có chỗ dụng võ rồi, gặp phải nguy hiểm chỉ cần tìm cảnh sát là được!
"Á á á á á!"
Bạch Đào vừa thét vừa xông thẳng vào cửa đồn cảnh sát, bụp một tiếng quỳ ngay xuống, trượt dài trên nền đất chừng mười mét, ôm ngay lấy chân của một vị cảnh sát, gào khóc thảm thiết, "Chú cảnh sát ơi, cứu mạng với!"
Sảnh lớn của đồn cảnh sát bỗng chốc im lặng như tờ!
Tình huống quái gở gì đây?
Người này vừa trốn thoát khỏi ổ bán hàng đa cấp à?
"Cậu đây..." Viên cảnh sát kia nhìn người trước mặt lòng đầy hoang mang, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Sau đó ông nhìn thấy một đoàn người ào ào ào xông vào, trong đó dẫn đầu là hai thanh niên, một người trông chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, người còn lại khoảng hai tư, hai lăm, ông bỗng tò mò hỏi, "Chuyện này là thế nào vậy?"
Hồng Tiểu Phúc chạy theo Bạch Đào vào đồn cảnh sát, chỉ ví tiền trên tay hắn ta, "Hắn là ăn trộm, chú nhìn ví tiền vẫn còn trên tay hắn ta kìa."
Khoảnh khắc ấy, Bạch Đào chỉ muốn chết quách cho xong.
Chạy mệt quá quên mình, quên cả vứt tang vật!
"Ồ", viên cảnh sát kia nhìn mà thấy vui, "Cho nên anh trộm này sợ bị các cậu đánh chết nên chạy tới chỗ chúng tôi cầu cứu à?"
Ông nhìn tên trộm, không sao kìm nén được, "Sao thế, lúc này mới nhớ tới chú cảnh sát à?"
Bạch Đào: "..."
Phải trả lời câu này thế nào cho ngầu?
Dù sao hắn cũng mất công chạy vào đây, tất nhiên cảnh sát sẽ không khách sáo, họ lập tức còng tay Bạch Đào. Bấy giờ Bạch Đào mới thở hắt ra, cuối cùng cũng được an toàn! Hiện giờ đây chính là nơi an toàn nhất đối với mình…
"Được rồi, cảm ơn các vị nhiều", tự dưng có một tên trộm từ trên trời rơi xuống, tâm trạng của vị cảnh sát này cũng không tệ, ông nói với Hồng Tiểu Phúc và Lý Hạc, "Tôi họ Vương, mọi người cứ gọi tôi cảnh sát Vương là được. Bây giờ mời hai vị theo tôi đi lấy lời khai?'
Thực ra giúp người ta bắt trộm thì không sao, nhưng lấy lời khai thì hơi tốn thời gian, Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc có vẻ khó xử, "À ừm... cảnh sát Vương, em gái tôi vẫn đang ở trung tâm thương mại, tôi phải nhanh chóng quay về..."
"Ồ, chuyện này..." Cảnh sát Vương cũng có vẻ khó xử.
Thực ra lấy lời khai là quy trình rất bình thường, cảnh sát Vương chỉ làm việc theo quy định thôi. Nhưng người ta đã nói như vậy cũng không tiện giữ lại...
Cũng may lúc này Lý Hạc lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra, trên đó in đậm mấy chữ "giấy chứng nhận người thức tỉnh", anh ta đắc ý bảo, "Cảnh sát Vương, là thế này, cháu là một người thức tỉnh, chuyện này chú xem thế nào..."
Vừa nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kia, ban đầu cảnh sát Vương rất kinh ngạc, vội vàng cầm lên xem.
Những thay đổi gần đây trong xã hội, tất nhiên cảnh sát Vương đều biết. Bây giờ người thức tỉnh là danh xưng vô cùng quyền lực, được quốc gia coi trọng, người ta đã lấy thứ này ra thì kiểu gì cũng phải nể mặt rồi.
"Hóa ra là như vậy, chào cậu chào cậu." Cảnh sát Vương vội vàng chìa tay ra, "Không ngờ cậu lại là người thức tỉnh, hơn nữa còn dám làm việc nghĩa, rất tốt, rất tốt. Như thế thì tôi dễ làm việc rồi, vậy được, các cậu cứ về trước đi, chuyện lấy lời khai để tôi tìm người khác cũng được."
Dù sao cả người cả giấy chứng nhận đều ở đây, chuyện này cũng dễ thôi, cảnh sát Vương lập tức cho qua.
Khi Lý Hạc và Hồng Tiểu Phúc ra khỏi đồn cảnh sát, một đám người không ngừng chào hỏi hai người.
Trước đó Lý Hạc vừa đuổi theo vừa ném cầu lửa, mọi người đều nhìn thấy hết, biết anh ta là một người thức tỉnh, lại còn là hệ nguyên tố rất hiếm gặp, ánh mắt họ nhìn anh ta cũng khác hẳn.
Lý Hạc và Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng tiến ra đường lớn, Hồng Tiểu Phúc tò mò hỏi, "Anh Hạc, giấy chứng nhận của anh... lĩnh ở đâu vậy? Sao tôi không có?"
"Cái này hả?" Lý Hạc lấy "giấy chứng nhận người thức tỉnh" ra, đắc ý vung vẩy trong tay, "Người thức tỉnh sau khi tốt nghiệp đại học đều có thứ này, tìm công việc hay giải quyết chuyện gì cũng rất tiện lợi, rất nhiều đặc quyền. Tất nhiên, đi cùng với đó là không được làm chuyện gì vi phạm kỷ cương phép tắc, không được làm hại dân thường, gặp sự cố gì gắng sức đứng ra giúp đỡ. Dù sao thì thời thế thay đổi rồi, rất nhiều chuyện chưa chắc cảnh sát có thể làm được."
Anh ta nói như vậy, Hồng Tiểu Phúc lập tức hiểu ngay.
Thực ra đây có thể coi là một chính sách vỗ về của quốc gia. Giải thích một cách đơn giản có nghĩa là tôi cho anh chút quyền lợi, anh phải an phận thủ thường cho tôi. Tiện thể nếu gặp được người thức tỉnh nào làm chuyện gì quái gở thì các anh xông lên thay tôi...
Một chính sách vô cùng đứng đắn, rất có tác dụng trong việc thúc đẩy trật tự xã hội.
Sau đó Lý Hạc tiếp tục nói, "Theo thông tin mà tôi nhận được, phía học sinh các cậu chắc cũng sắp có rồi. Nghe nói đợt này cấp trên đang định mở một lớp dự bị cho các học sinh để tiến hành giáo dục về mặt tư tưởng và đạo đức, tránh cho các cậu vừa mới có tí sức mạnh đã không kiềm chế được. Đợi khi lớp học này kết thúc, chắc các cậu cũng sẽ có được chứng nhận này."
Vừa nghe thấy vậy, Hồng Tiểu Phúc bỗng vui mừng hẳn, "Thật hả? Quá tốt rồi!"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, qua đó, mối quan hệ cũng gần gũi hơn nhiều. Đây chủ yếu là cảm nhận từ phía Lý Hạc.
Đừng tưởng bây giờ anh ta nói cười vui vẻ như vậy, ban nãy anh ta sợ chết khiếp đấy!
Tên trộm kia quỳ xuống quá thảm thương, bị cả trăm người dí theo cơ mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...