Translator: Nguyetmai
Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh về đến nhà, sau khi đặt đồ đạc xuống, Hồng Tiểu Phúc nằm trên giường mà thở dài.
Tối nay uống hơi nhiều, dù không đến mức say, nhưng đầu óc có phần choáng váng.
Thẩm Tiểu Linh ngồi trước bàn nhỏ nhìn đống đồ ăn được đóng hộp mang về mà phát ra tiếng cười như mê dại, "Khửa khửa... khửa khửa khửa khửa khửa khửa... anh à, bao nhiêu đồ tốt như thế này, liệu có đủ cho chúng ta ăn mấy ngày không?" Cô bé nói rồi trèo tới bên cạnh Hồng Tiểu Phúc với vẻ mong đợi và hỏi, "Loại cua này, hôm nay lần đầu tiên em mới được ăn, ngon lắm, lát nữa em có thể... ăn thêm con nữa không?"
Có tất cả mười con cua, Hồng Tiểu Phúc và những người khác ở trên bàn mỗi người ăn một con, còn lại năm con, cho nên lúc này Thẩm Tiểu Linh thực sự không chờ được nữa – chẳng trách người có tiền thích ăn cua, quả thực quá ngon!
"Em làm bài tập trước đi, làm xong rồi ăn", Hồng Tiểu Phúc ngồi dậy, cười cười với cô bé, "Nếu không anh sợ em vui quá, không muốn làm bài tập nữa."
"Được ngay!" Thẩm Tiểu Linh đồng ý rất ngọt ngào rồi đi làm bài tập.
Lúc làm bài tập, cô bé cứ viết được vài chữ, sau đó ngẩng đầu nhìn con cua, sau đó buồn bực điên cuồng làm bài, sau đó ngẩng đầu nhìn con cua, nuốt nước miếng, rồi tiếp tục làm bài...
Thẩm Tiểu Linh ở bên đó yên phận làm bài tập, Hồng Tiểu Phúc thì gác lại tâm tư, sau đó trịnh trọng mở cuốn "Sổ tay rèn luyện người thức tỉnh".
Thứ này vừa nhìn đã biết là sản phẩm được in ấn hàng loạt. Khi giao cho cậu, Hàn Phong cũng không nói nhất định phải giữ bí mật, chắc không lâu nữa nó sẽ là sổ tay mà ai cũng có, giống như sách giáo khoa Toán hay Văn vậy.
Nếu đã có thể truyền ra ngoài với số lượng lớn, chắc hẳn nó là một phương pháp nâng cao cấp bậc thức tỉnh rất bình thường.
Tất nhiên có hiệu quả, nhưng mức độ tu luyện cao hay thấp phải dựa vào thiên phú rồi.
Hồng Tiểu Phúc mở trang đầu tiên.
Trang đầu tiên của cuốn sổ tay chi chít lời nói đầu. Người chấp bút là chủ tịch nước hiện tại, có thể nhìn ra chủ tịch nước vô cùng coi trọng vấn đề này.
Tư tưởng chủ đạo là mong mọi người cố gắng tu luyện, cố gắng làm một nhân tài có ích cho xã hội.
Điều này rất bình thường, dù gì thì chẳng nhà cầm quyền nào mong muốn trong đất nước mà mình quản lý đột nhiên nhảy ra một kẻ gây rối loạn trật tự xã hội, khiến người ta phiền lòng.
Trang thứ hai là mục lục, ngay đầu tiên là quyền lợi và nghĩa vụ của người thức tỉnh.
Hồng Tiểu Phúc đọc phần này vô cùng cẩn thận.
Dù gì bây giờ cậu đã thức tỉnh rồi, tuy rằng năng lực dở người này nghe không được hoành tráng như người khác, nhưng tóm lại vẫn là thức tỉnh rồi, vậy thì quyền lợi của người thức tỉnh rất quan trọng.
Trong phần này, trước mặt quyền lợi của người thức tỉnh được chia làm hai phần.
Đầu tiên là quyền lợi khi trở thành quân nhân.
Bất kể là quốc gia nào, quân nhân luôn tồn tại để bảo vệ sự thống trị của lãnh đạo, bảo vệ trật tự xã hội của quốc gia.
Cho nên quyền lợi của người thức tỉnh khi trở thành quân nhân phải hơn hẳn người bình thường.
Trong đó có viết, mỗi tháng, quân nhân là người thức tỉnh sẽ có một viên thuốc nâng cao cấp bậc thức tỉnh của gene do nhà nước cấp phát, ưu tiên sử dụng các thiết bị rèn luyện dành cho người thức tỉnh mới nhất để nâng cao thực lực, vân vân. Nghĩa vụ là phải có tinh thần cống hiến vì bình yên và đoàn kết của quốc gia, hòa hợp và ổn định của xã hội.
Điều này thực ra rất dễ hiểu, với bất cứ quốc gia nào, thực lực của quân đội hiển nhiên cần phải cao hơn quần chúng.
Trong thời đại mà năng lực thần kỳ thức tỉnh, để tránh cho xã hội xuất hiện biến động gì đó quá lớn, giai cấp thống trị sử dụng các thủ đoạn chính thống để áp chế lực lượng người thức tỉnh trong nhân dân là việc rất cần thiết.
Nói một cách đơn giản hơn là người thức tỉnh trong nhân dân có "tung tăng" đến mức nào cũng không được phép mạnh mẽ hơn quân đội được. Tài nguyên tập trung ở quốc gia, quân đội được ưu tiên tất cả, anh có là cao thủ dân gian, thiên phú của anh mạnh đến thế nào đi chăng nữa cũng đừng hòng tạo ra sóng gió gì cho đất nước.
Mà như vậy, trong xã hội có bất kỳ thành phần gây rối nào, quốc gia có thể điều động quân đội áp chế với tốc độ nhanh nhất, một cách làm vô cùng sáng suốt.
Sau khi giới thiệu xong quyền lợi khi trở thành quân nhân là quyền lợi dành cho người thức tỉnh bình thường trong dân gian.
Phần này được chia thành hai mục, đoàn thể xã hội và đoàn thể học sinh.
Hồng Tiểu Phúc đọc lướt qua phần đoàn thể xã hội, không có chỗ nào đặc biệt, đơn giản chỉ là sau khi báo cáo với Cục Quản lý Hồ sơ, có thể tận hưởng ưu tiên giới thiệu công việc phù hợp, lĩnh một ít trợ cấp xã hội, đồng thời nếu như mong muốn có thể ưu tiên gia nhập vào quân đội.
Bên phía học sinh về cơ bản cũng vậy, nhưng trọng điểm nằm ở chỗ các trường đại học ưu tiên tuyển thẳng, nếu như muốn tòng quân có thể được ưu tiên tuyển mộ, quan trọng nhất là mỗi tháng sẽ có ba nghìn tệ tiền trợ cấp, hơn nữa số tiền này có thể tăng thêm – đến dãy gene LV2 số tiền sẽ là sáu nghìn tệ, LV3 là mười hai nghìn tệ, sau đó là hai mươi tư nghìn tệ, bốn mươi tám nghìn tệ, chín mươi sáu nghìn tệ, một trăm chín mươi hai nghìn tệ.
Đúng là những con số trên trời.
Nghĩa vụ thì không cần nói nhiều, chỉ có cố gắng góp một phần nhỏ vào công cuộc kiến thiết xã hội gì gì đó.
Đối với những thứ trong sách viết, Hồng Tiểu Phúc hiểu rất rành mạch.
Dù sao chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm trật tự tốt đẹp của xã hội, nếu để cho sức mạnh của dân gian vượt quá quân đội... có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Ừm, quả nhiên không khác biệt lắm so với những gì mình nghĩ", Hồng Tiểu Phúc xem xong phần này mà mỉm cười, "Vì số tiền trợ cấp, cố gắng rèn luyện thôi!"
Cậu lập tức giở những trang sau sau.
Phần sau là trình tự rèn luyện cụ thể.
Thực ra nói thật thì phần liên quan đến việc rèn luyện của người thức tỉnh là phần ít nhất trong cuốn sổ tay này. Cả cuốn số chỉ có vài hình ảnh minh họa và vài đoạn văn.
Nội dung đại khái là duy trì tư thế như trên hình minh họa, sau đó thả lỏng tinh thần, làm sạch đầu óc, tập trung cảm nhận trời đất...
"Thế này cũng hơi trừu tượng quá nhỉ?" Hồng Tiểu Phúc nhìn xong mà cạn lời, cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Oánh.
Hồng Tiểu Phúc, "Tô Oánh, cậu đang tu luyện à?"
Tô Oánh, "Đang nghiên cứu này, nhưng mà trừu tượng quá, tư thế thì tớ làm được, nhưng làm sạch đầu óc cảm nhận linh khí của đất trời cứ như trong tiểu thuyết vậy..."
Hồng Tiểu Phúc, "Tớ cũng vậy, chẳng có manh mối gì..."
Tô Oánh, "Thật hết cách, bây giờ tớ nhắm mắt vào, trong đầu toàn những thứ học được ở trường, hoặc là mấy video trong điện thoại, nếu không thì là mấy bộ phim tớ đang xem, làm thế nào cũng không tĩnh tâm được."
Hồng Tiểu Phúc, "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Tô Oánh, "Đúng vậy, nghiêm trọng đến thế đó. Hầy, bình thường tiếp xúc với quá nhiều thứ, cho dù đã thức tỉnh, tớ cảm thấy tớ cũng chỉ có thể làm con cá khô* thôi. Hệ nguyên tố thì đã là gì chứ, sau này không nâng cao được thực lực cũng vô dụng thôi..."
(*) Cá khô không thể lật mình, ý chỉ người tốt, không biết lật mặt.
Khi họ đang nghiên cứu thì nhìn thấy thông báo tin nhắn trên điện thoại.
"Trương Dương, Tô Oánh, Hồng Tiểu Phúc tham gia nhóm chat đi."
Trương Dương: "Hai người luyện chưa? Tôi hoàn toàn không hiểu gì hết, không tĩnh tâm được!"
Tô Oánh, "Như nhau thôi."
Hồng Tiểu Phúc, "Mọi người đừng sốt ruột, tôi cũng không có manh mối gì. Thế này nhé, chúng ta cứ thử nhiều một chút, ai đó được điều gì tâm đắc thì liên lạc bằng Wechat."
Trương Dương: "Được, chỉ chờ mỗi câu này thôi!"
Tô Oánh: "Được, cứ quyết định như thế nhé."
Nghiên cứu xong xuôi, bắt đầu chia nhau ra mà rèn luyện.
Hồng Tiểu Phúc nhìn cuốn sổ tay, làm theo tư thế đầu tiên trong hình minh họa, sau đó nhắm mắt lại, không ngừng lẩm bẩm, "Dọn sạch tạp niệm, liên kết với linh khí trong trời đất..."
Ngủ ngay tức thì.
"Khò... khò..."
Thẩm Tiểu Linh ngoẹo đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc đang ngủ ngồi, len lén le lưỡi, sau đó rón rén đắp chăn lên cho cậu, cười hí hí, "Ngủ gì mà nhanh thế, ăn cua thôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...