Editor: Nguyetmai
Liệu hôm nay có mưa hay không?
Câu hỏi này thật hay!
Mọi người nghe được câu này, lập tức cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời.
Vạn dặm không mây...
Ánh nắng rực rỡ...
M* kiếp, đây có giống như sắp mưa không?
"Tớ cảm thấy... Có thể..." Tô Oánh có chút không chắc chắn: "Có thể hôm nay ông trời khá là vui vẻ?"
"Tớ cảm thấy Tiểu Phúc không vui cho lắm." Triệu Minh nhìn ông Mặt trời, sờ cằm suy nghĩ: "Cho nên ông trời có vui hay không thì không chắc chắn."
Mọi người nhìn nhau, cùng gật đầu: "Có thể lắm!"
Luna: "..."
Chuyện ông trời vui vẻ hay không còn có thể nhìn ra được sao?
Kết quả, suy nghĩ này của cô còn chưa kết thúc, liền cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến...
Gió nổi lên rồi!
Luna: "..."
Cái quỷ gì đây? Nói đổ mưa liền đổ mưa đó hả?
Hồng Tiểu Phúc này... Là con trai ruột của ông trời sao?
"Ôi trời ơi!" Hành động đầu tiên mà Triệu Minh làm chính là bắt đầu lục lọi ba lô lớn của cậu ta: "Các cậu nói xem, lát nữa sau khi bắt được hắn ta, tớ nên chuẩn bị cái gì đây? Kìm mũi nhọn? Bóng ngọc thạch?" Sau khi cậu ta lục lọi một lúc đột nhiên hai mắt chợt sáng ngời: "Có rồi, cái này được nè, cây đinh ba "phú bà vui vẻ". Sau sử dụng tựa thần tiên!"
Mọi người: "!!!"
Cậu là ác quỷ đấy à?
Lúc này, Bruno đang vừa nở nụ cười he he dữ tợn vừa tiến về phía trước, không hề cảm thấy ông trời không vui, vẫn vừa đi vừa khiêu khích: "Đi ra đi, các bạn nhỏ, nếu bọn mày để tao chơi vui vẻ, tao có lẽ sẽ khiến bọn mày chết một cách dứt khoát! Có điều nếu bọn mày không tự đi ra mà đợi tao bắt được bọn mày, vậy thì bọn mày xui xẻo rồi..."
"Vù vù..."
Gió bắt đầu thổi mạnh.
Trong nháy mắt trên bầu trời bắt đầu xuất hiện tầng mây.
Tầng mây kia tới cực nhanh, không tới ba phút đã che cả Mặt trời.
Không khí bắt đầu trở nên ẩm ướt.
"Trời sắp mưa à?" Bruno ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhíu chặt mày.
Nói thật, hắn không sợ nước chút nào.
Nước mưa cùng lắm có thể khiến cát của hắn ta không thể hấp thụ nước trong sinh vật được nữa, đồng thời sức mạnh giảm sút một ít mà thôi, được gọi là dòng cát lún cũng chính là do bên dưới cát đó có nước thôi...
Nhưng nói gì thì nói, chiến đấu trong mưa thì cỡ nào cũng không có lợi cho hắn lắm, cho nên hắn lập tức dừng lại, cười nói: "Ai da, xem ra vận may của bọn mày cũng không tồi đấy chứ, thời tiết hôm nay không phù hợp với chiến đấu lắm nhỉ..."
Hắn nói rồi xoay người rời đi, bởi vì hắn biết nơi này là dị cảnh số 19, dị cảnh số 19 của Hoa Hạ. Đối thủ của hắn không có dễ dàng đối phó như những người bình thường, đối mặt với một đội người thức tỉnh, an toàn vẫn là ưu tiên số một.
Kết quả không thể tưởng tượng được, bên này hắn vừa chuẩn bị rời đi, bên kia lại có đứa nhóc khoảng mười tám, mười chín tuổi nhảy ra!
"Mày đứng lại cho tao!" Đứa nhóc đó không cần hỏi, chắc chắn chính là MT Lý Thiên Kỳ rồi, cậu ta nhảy ra liền bắt đầu khiêu khích: "M* kiếp, mày đứng lại cho tao, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!"
Bruno thấy xung quanh khu rừng nhanh chóng âm u hẳn, càng ngày càng cảm thấy đây là một cái bẫy, không đáp lời nào mà chạy càng nhanh hơn.
Nhìn thấy hắn ta bắt đầu nhanh chóng chạy trốn, bọn Hồng Tiểu Phúc cũng không còn cách nào khác!
Đậu xanh rau má, ông trời cũng bị mày chọc tới không vui rồi, thật muốn mưa ngập chết mày đi, còn muốn chạy ư?
"Đuổi theo!" Hồng Tiểu Phúc không nhiều lời mà bắt đầu dẫn đầu đuổi theo, Lý Thiên Kỳ là người đuổi theo tích cực nhất: "Đừng chạy! Đứng lại cho tao!"
"M* kiếp, mày đứng lại cho tao!"
"Người cha thất lạc ở Hoa Hạ của mày bảo mày đứng lại!"
Nói thật là hai ngày qua lúc Lý Thiên Kỳ bị mấy con khỉ đột đánh, thực sự rất nhàm chán.
Vì vậy cậu ta đã học không ít câu chửi tục...
Dù sao thì MT cũng phải giễu cợt...
Cho nên quả thật là cả đoạn đường này cậu ta đi đến đâu chửi đến đó, cuối cùng thì Bruno cũng không nhịn được nữa!
Chính vào lúc Lý Thiên Kỳ vừa chửi xong một câu chửi thề kinh điển cấp quốc gia, Bruno quay đầu xuất ra một cây gai bằng cát: "Thằng nhãi chết tiệt, tao thấy mày chán sống rồi! Chịu chết đi!"
"Vút" một tiếng, tốc độ của lưỡi dao bằng cát đó nhanh vô cùng, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lý Thiên Kỳ.
Sau đó... Không đâm vào được...
Lý Thiên Kỳ bỗng nhiên bộc phát ra tiếng rên rỉ kinh người: "A… Đã quá đi…"
Mấy người Hồng Tiểu Phúc: "..."
Bruno: "..."
M* kiếp, đây là cái quỷ gì vậy? Rốt cuộc thằng nhãi này có năng lực gì thế?
Bruno nhìn thấy cây gai bằng cát của hắn ta không có tác dụng, lần này càng run sợ trong lòng, không nhiều lời nữa mà quay đầu tiếp tục chạy như điên!
"Đừng chạy! Đứng lại cho tao!"
"Mày còn chạy à!"
Đám người Hồng Tiểu Phúc điên cuồng đuổi theo!
Nhắc đến thì khu rừng U Ám này không có bản đồ, không có phương hướng, chạy loạn thì rất dễ chạy sai đường. Rất rõ ràng là Bruno đã phạm phải sai lầm này, chính hắn ta cũng không biết phương hướng trốn chạy có kẻ địch nào không. Chạy khoảng một nghìn mét, phía trước đột nhiên sáng ngời, đó là một khu quả thanh ly!
Mảnh đất toàn quả thanh ly đó trong mắt Bruno đều như thể phát ra ánh sáng vàng kim... Cả đời này hắn ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Quả thanh ly có giá năm triệu Euro một quả, thế mà ở đây chỗ nào cũng có!
"Trời ơi!" Nhìn thấy đống quả thanh ly này, lập tức Bruno không còn đi nổi nữa!
Trời mưa thì thấm vào đâu cơ chứ!
Cho dù có mưa to, có bão, bão cấp N, tao cũng phải lấy cho bằng được đống quả thanh ly này!
"Bọn mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tất cả đều chết hết cho tao!"
"Phần phật" một cái, ngay lập tức bùn đất dưới chân Bruno bắt đầu biến thành dòng cát lún, điên cuồng cuốn tới chỗ mấy người Hồng Tiểu Phúc!
"Sẹt sẹt..."
Dòng cát lún trên mặt đất này tỏa ra âm thanh giống như rắn bò, nhanh chóng bành trướng.
Chỗ chúng đi qua, tất cả sự sống đều bị cắn nuốt, cây đại thụ nhanh chóng héo rũ, bụi cỏ cũng bị cuốn vào trong dòng cát lún trong nháy mắt.
Dòng cát lún cách đám người Hồng Tiểu Phúc càng ngày càng gần.
"Mọi người cẩn thận, nhớ là không được dẫm phải." Hồng Tiểu Phúc cùng với mấy người khác bắt đầu không ngừng tránh né dòng cát lún cuộn tới.
Kết quả vào lúc đó, cơn gió mạnh nổi lên.
Trên bầu trời bỗng nhiên có một tia sét đánh xuống!
"Ầm ầm!"
Sau đó, mưa to như trút nước liền ào ào đổ xuống.
Trận mưa này không khác biệt bao nhiêu so với trận mưa đầu tiên mà mấy người Hồng Tiểu Phúc gặp phải, đều giống như nước trong bồn nước từ trên bầu trời đổ xuống.
Chỉ trong nháy mắt, khắp khu đó đều hoàn toàn ướt đẫm.
Nhìn thấy bầu trời tự nhiên lại mưa, Bruno không sợ hãi mà còn lấy làm mừng, cười ha ha: "Chết đi! Đều chết hết cho tao! Tất cả đều chết hết dưới dòng cát lún của tao, ha ha ha ha!"
"Xoàn xoạt..."
Dòng cát lún trên mặt đất càng lúc càng khuếch đại nhanh hơn, mấy cây đại thụ bị dòng cát cuốn qua đều bắt đầu chìm xuống mặt đất.
"Tô Oánh, trông cậy vào cậu rồi!" Hồng Tiểu Phúc hô to một tiếng. Đương nhiên Tô Oánh cũng ngầm hiểu, duyên dáng hô lên: "Chân. Đóng băng ba thước!"
Hai tay cô ấn mạnh xuống mặt đất, trong nháy mắt, lớp băng trắng tinh từ trong tay cô bắt đầu khuếch tán thẳng về phía Bruno!
Lớp băng ngưng tụ với tốc độ thật sự đáng sợ, chỉ trong chớp mắt tất cả dòng cát lún trên mặt đất đều bị đóng băng!
"Cái gì?" Lần này Bruno quả thật không thể ngờ được.
Đúng là hắn ta không sợ nước, thế nhưng hắn ta sợ gặp phải nước sau đó bị đóng băng!
Bởi vì hạt cát còn có thể chuyển động trong nước, nhưng thật sự không thể nhúc nhích được trong băng!
Hắn ta cố gắng hết sức rút lui, nhưng còn kịp nữa sao? Dù gì thì bây giờ Tô Oánh cũng là người thức tỉnh LV3, cấp ba đấu với cấp ba, năng lực lại vừa đúng là khắc chế, với chiêu này Bruno chẳng còn đường thoát, cả người từ cổ trở xuống đều hoàn toàn bị đông cứng!
"Bọn... Bọn mày định làm gì?" Bruno nhìn mấy người Hồng Tiểu Phúc cười lạnh he he đi tới từng bước một, bị dọa đến tóc gáy toàn thân đều dựng hết lên, Bruno sợ hãi hô: "Bọn mày đừng có đi qua đây! Đừng có đi qua đây!"
Lúc hắn ta giết người thì sảng khoái giống như tên đồ tể bán thịt lợn ở ngoài chợ, dùng dòng cát lún kéo đứt tay chân người khác.
Kết quả khi bản thân bị bắt thì lại sợ đến mức sắp nôn ra mật.
Mà cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời bắt đầu cũng tản đi.
Mặt trời lại một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Bruno: "..."
Trận mưa chết tiệt này là đổ xuống cho tao đấy à?
Triệu Minh giơ cao ngón tay cái với Hồng Tiểu Phúc: "Tiểu Phúc, đúng là Tiểu Phúc, quá đỉnh, ha ha!"
Mọi người cùng cười to.
Cứ ở bên cạnh Thần may mắn thì nhiều khi những chuyện phiền phức cũng thật sự được giảm bớt đi rất nhiều...
Nhìn Bruno đã bị đông như cây que đá, Tô Oánh cười híp mắt nói: "Tiểu Phúc, người này xử lý thế nào? Cậu mới vừa nói, hắn ta giết dân thường?"
Hồng Tiểu Phúc gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn ta đã giết dân thường, giết một trăm ba mươi sáu người dân thường ở Ý, bị quốc tế truy nã, treo thưởng năm mươi triệu Euro."
"Không cần phải nói thêm gì nữa." Triệu Minh không nhiều lời lấy ra thanh đinh ba ra: "Thanh đinh ba "phú bà vui vẻ" xin được phục vụ!"
Nhìn thấy thanh đinh ba, Bruno sợ đến mức suýt nữa tè ra quần: "Đừng... Đừng đến đây!"
Lần này hắn ta thực sự sợ rồi, nghĩ lại thì hắn ta suốt ngày sinh tồn trong chiến đấu, chỉ số tăng trưởng cực kỳ nhanh, chỉ số của hắn trước khi đến dị cảnh này đã là 5.88, vốn theo dự định của hắn ta chính là tìm kiếm linh quả LV3 trong dị cảnh này, sau đó thăng cấp lên LV4, như vậy hắn ta sẽ thực sự vô địch!
Kết quả hiện giờ hắn ta ở đây tìm linh quả thật đấy, nhưng người thì... bị bắt lại...
Chuyện bi thảm nhất trên đời chính là chuyện thế này, đang lúc bị bắt lại đột phá lên LV4...
Chỉ trong nháy mắt, trên trán Bruno nổi lên một lớp mồ hôi hột, sau đó bụng hắn bắt đầu điên cuồng kêu "ùng ục"!
"Tiểu Phúc, chắc không phải hắn ta..." Triệu Minh nhìn Bruno, lại nhìn Hồng Tiểu Phúc, sau đó bỗng nhiên kêu lên một cách kỳ lạ: "Đột phá đấy chứ?"
Mọi người: "Hả?"
Đột phá vào lúc này?
Trương Dương kinh ngạc hô: "Trời ạ, vận may của chúng ta cũng quá khủng khiếp! Đột phá vào lúc này ư?"
"Điều quan trọng nhất là…" Lý Thiên Kỳ ở một bên kêu lên: "Nơi đây tất cả đều là linh quả! Tiểu Phúc nói xem chúng ta có nên... Nuôi lợn?"
"Cái này..." Nói thật Hồng Tiểu Phúc cũng rất động lòng.
Ở đây nhiều quả thanh ly như vậy, nhìn qua ước tính ít nhất là hai nghìn quả, đủ để tên Bruno này trở thành nửa LV4!
Nếu hắn ta trở thành nửa LV4, như vậy đồng nghĩa với việc sẽ có kết tinh năng lực!
"Vấn đề là..." Hồng Tiểu Phúc chau mày, nói: "Hắn ăn nổi không? Chẳng lẽ trực tiếp nhét vào miệng?"
Mọi người cùng nhíu mày, đây đúng là vụ phiền phức, nếu trực tiếp nhét vào miệng thì phải bắt hắn ăn đến khi nào?
Kết quả lại là lúc này, Triệu Minh lại bắt đầu lục lọi cái ba lô lớn của cậu ta: "Đừng sợ! Ha ha ha ha, tớ đây chuẩn bị sẵn hết rồi! Chỉ sợ ai đột phá ở đây ăn không nổi, các cậu xem, tớ đây ngay cả máy ép trái cây cũng mang theo, bình ắc quy cũng có luôn!"
Mọi người: "!!!"
Cậu là ác quỷ đấy à? Thứ này mà cậu cũng mang theo?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...