Editor: Nguyetmai
Khi Hầu Chí Thiên nói câu này, Hồng Tiểu Phúc và mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Bác hình như nói thừa rồi? Nhện nào mà chả có mạng*?
(*) "Mạng" trong "mạng internet" và "mạng nhện" đều phát âm là 网.
Sau đó nghĩ lại, không đúng, cái viện sĩ Hầu đang nói rõ ràng không phải là mạng nhện, chẳng lẽ...
Mọi người: "Ô?"
"Chẳng lẽ…" Hồng Tiểu Phúc kích động toàn thân: "Bác Hầu, ý của bác là, trong dị cảnh có thể lắp đặt mạng internet? Kết nối wifi? 4G?"
Nghĩ đến việc sau này có thể kết nối wifi trong dị cảnh, mọi người ai cũng cảm thấy phấn khích hẳn lên!
Thời đại này, thiếu cái gì thì thiếu, chứ mạng internet thì nhất định không thể thiếu được!
Ngày nào không có mạng internet thì ngày đó buồn thiu!
"Không sai." Hầu Chí Thiên cười ha hả ngồi xuống và bắt đầu nói với đám người Hồng Tiểu Phúc nghe: "Đầu tiên chúng ta biết rằng, trong dị cảnh không có mạng internet, không thể phát được tín hiệu, đúng không?"
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Điều này mọi người đều biết, trước đó khi tham gia lớp đào tạo người thức tỉnh, thầy chủ nhiệm Hàn Phong đã từng nói qua với mọi người.
"Thế nhưng, chú ý này..." Hầu Chí Thiên chậm rãi nói: "Chúng ta nói bên trong dị cảnh không có mạng, nhưng thực ra nguyên nhân chủ yếu là do tín hiệu không gian thức tỉnh bị nhiễu, làm cho sóng từ chỉ có thể được đưa đi khoảng nửa mét là bị thiệt hại nghiêm trọng, chứ không phải hoàn toàn không có tín hiệu của sóng. Như vậy, ở trong dị cảnh, lấy ví dụ…" Hầu Chí Thiên trực tiếp cầm một đoạn dây mạng lên bắt đầu khua tay múa chân: "Chúng ta trực tiếp kết nối dây mạng từ Trái đất vào dị cảnh thì sẽ như thế nào? Rất rõ ràng là sau khi kết nối xong, cắm vào máy vi tính, máy vi tính vẫn có thể lên mạng, cái này hiểu không?"
Mọi người: "Hiểu ạ."
"Như vậy bây giờ đã đơn giản hơn hẳn rồi." Nói đến đây, viện sĩ Hầu lại hào hứng: "Kim loại này, thầy đặt tên là kim loại tinh luyện dị cảnh. Nó có rất nhiều tác dụng, như là để rèn áo giáp vũ khí các loại, thế nhưng những thứ đó cũng chưa tính là gì. Tác dụng lớn nhất của nó chính là có thể chế tạo máy phát sóng từ! Chúng ta chỉ cần dùng loại kim loại tinh luyện này để chế tạo ra máy phát sóng là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề không phát được tín hiệu này rồi."
Mọi người: "Oa! Thật vậy sao!"
"Đương nhiên là thật rồi." Hầu Chí Thiên lấy chiếc gai kim loại tinh luyện kia ra, lúc này chiếc gai kim loại chỉ còn lại một nửa, Hầu Chí Thiên hỏi Thẩm Tiểu Linh: "Tiểu Linh, cái này em còn chứ?"
Thẩm Tiểu Linh vội vàng móc từ trong chiếc ba lô ra một bó gai kim loại đưa cho Hầu Chí Thiên nói: "Có ạ, em còn rất nhiều cái này."
"Tốt, thế này là không vấn đề gì rồi." Hầu Chí Thiên liền đứng lên, nói: "Mọi người đi theo tôi, chúng ta cùng đi vào dị cảnh để chế tạo máy phát sóng nào!"
Mọi người: "Oa! Việc này cho chúng ta tự làm sao?"
Hầu Chí Thiên cười ha hả: "Đương nhiên, việc này đúng là cần sự phối hợp của mấy đứa, đi thôi."
Thế là mọi người cùng xuất phát.
Rất nhanh, Hầu Chí Thiên cùng với nhóm người Hồng Tiểu Phúc đi vào dị cảnh, tiến thẳng đến trấn Đa Phúc.
Khi đến trấn Đa Phúc, từ tượng Phúc Thần đi một đoạn theo hướng Đông khoảng ba trăm mét chính là một tòa nhà với đường nét cơ bản đã hoàn thành.
Đó là một kiến trúc bốn tầng, tầng trên cùng có sáu chữ Hán cực to: Trung tâm mạng internet dị cảnh.
Hầu Chí Thiên nói: "Đây chính là trạm phát sóng bên này của chúng ta, toàn bộ mạng internet của trấn Đa Phúc đều bắt nguồn từ đây. Đi theo bác."
Hầu Chí Thiên vừa nói vừa tiến vào phòng bảo vệ của toà nhà, lúc này có một nhân viên bảo vệ đang ở trong phòng phụ trách việc trông coi, vừa nhìn thấy Hầu Chí Thiên đi đến lập tức đứng lên tò mò hỏi: "Ông là…"
"Xin chào, tôi là Hầu Chí Thiên, người tổng phụ trách viện khoa học kỹ thuật của dị cảnh. Hôm nay chúng tôi tới đây muốn làm một thí nghiệm đơn giản." Hầu Chí Thiên mỉm cười đưa danh thiếp cho nhân viên bảo vệ: "Đây là danh thiếp của tôi."
Nhân viên bảo vệ kia chỉ là một nhân viên bảo vệ thông thường, khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh đậm. Anh ta cẩn thận nhận lấy tấm danh thiếp nhìn kỹ một chút, sau đó vội vàng nói: "Ây da, là nhân vật lớn mà! Chào ông, chào ông, xin hỏi thí nghiệm này tôi có thể giúp gì cho ông không?"
"Có thể chứ, trước tiên cảm ơn cậu nhé." Hầu Chí Thiên cười ha hả nói: "Tôi muốn cậu giúp tôi tìm một nguồn điện, sau đó tìm một sợi dây mạng."
"Có có có." Nhân viên bảo vệ vội vàng gật đầu rồi bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Nhắc đến thì hiện tại dây điện cáp quang của trấn Đa Phúc đều được nhập từ bên Thẩm Thành, tuy điện thoại di động không có tín hiệu nhưng đã có rất nhiều máy vi tính có thể bắt đầu làm việc rồi, nếu không... Làm sao những công trình kiến trúc ở trấn Đa Phúc có thể được xây dựng nhanh như vậy?
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, nhân viên bảo vệ đã lấy ra một ổ cắm đã cắm sẵn vào nguồn điện và kéo ra một dây mạng từ góc nhà.
"Cảm ơn." Nguồn điện có rồi, dây mạng cũng có luôn, sau đó Hầu Chí Thiên lấy cái modem không dây từ chiếc hộp mang theo người ra, nói: "Mọi người thử xem có thể thu được tín hiệu không nhé."
Hồng Tiểu Phúc cùng mấy người khác vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu dò sóng, sau đó ai nấy đều lắc đầu: "Không tìm thấy."
Nhân viên bảo vệ cũng lắc đầu: "Không có."
"Không tìm thấy đúng không?" Hầu Chí Thiên cười ha hả nói: "Sau đây, chính là khoảnh khắc chứng kiến lịch sử!" Ông vừa nói vừa lấy ra một cái cây lọc bằng kim loại tinh luyện, sau đó mở dây ăng-ten của bộ định tuyến trong modem, nối đầu dây kim loại bên trong với cây lọc, thao tác này được thực hiện rất nhanh. Phía dưới là bộ cảm biến của modem, cây lọc thì được gắn vào và cài ngang ở bên trên, một bộ phát wifi giống cây nấm to đã được tạo ra.
"Thành công rồi." Hầu Chí Thiên hài lòng gật đầu, sau đó cắm lại vào nguồn điện, nói: "Lần này mọi người nhìn lại xem, có tín hiệu chưa, mật khẩu là tám số 8."
Hồng Tiểu Phúc cùng mấy người lại vội vàng lấy điện thoại di động ra thử lại, lần này...
"Có! Thật sự là có tín hiệu rồi!" Mọi người ai nấy đều phấn khích vô cùng!
Cuối cùng! Cuối cùng ở dị cảnh cũng có thể lên mạng rồi! Đã thế còn full wifi nữa!
Thật tốt quá, thật sự là quá tốt rồi!
Thực ra trong dị cảnh mà không có tín hiệu cho điện thoại di động, không thể chơi game chỉ là một chuyện nhỏ, chủ yếu là không có mạng internet thì không có cách nào để liên lạc được với người thân.
Thử tưởng tượng xem, vào dị cảnh khoảng mấy ngày không có tin tức gì, có cha mẹ nào mà không lo lắng?
Lần này thì ổn rồi, lúc nào cũng có thể thông báo tình hình mới nhất, từ bây giờ người thân không cần phải quá lo lắng nữa rồi!
"Quá tốt rồi, quá hạnh phúc rồi!" Hồng Tiểu Phúc cùng mấy người mừng muốn phát khóc.
Có tín hiệu rồi, về sau không cần phải vội vàng trở về nữa!
"Ha ha, lần này tốt rồi phải không?" Hầu Chí Thiên vô cùng vui mừng, ông cười to, sau đó nói: "Nhưng hiện giờ cũng chưa phải là đã làm xong hẳn, chúng ta còn phải thử xem tín hiệu này có thể truyền được đi xa không."
"Cháu đi!" Trương Dương không nói hai lời liền đứng dậy nói: "Viện sĩ Hầu và mọi người chờ ở đây, cháu chạy ra ngoài thử nghiệm, cháu chạy nhanh lắm!"
Mấy người cùng gật đầu: "Có lý!"
Trương Dương vừa chạy ra ngoài, tay cầm điện thoại di động, vừa chạy vừa đếm.
Mười bước, Trương Dương gửi tin nhắn Wechat về: "Tín hiệu tốt."
Hai mươi bước, lại gửi một tin nhắn: "Tín hiệu tốt."
Sau đó chính là năm mươi bước, một trăm bước, cột sóng tín hiệu vẫn tốt!
Mọi người đều ngây người. Hiệu quả phát tín hiệu của kim loại tinh luyện này thực sự là đỉnh cao!
Trương Dương lại gửi tin nhắn về rất nhanh: "Bốn trăm bước, cột sóng tín hiệu tốt."
Đã là bốn trăm bước rồi! Cột sóng tín hiệu vẫn căng đét.
Sau đó khoảng một lúc, chừng năm phút sau Trương Dương lại gửi tin nhắn về: "Cỡ khoảng năm trăm bước, cột sóng tín hiệu chỉ còn ba cột, mỗi bước của cháu là khoảng một mét."
Nhận được tin nhắn này, mọi người cùng nhìn nhau, điều này có nghĩa là tín hiệu kim loại tinh luyện này có thể phát sóng gần năm trăm mét?!
Mạnh như vậy sao!
"Ừm." Hầu Chí Thiên hài lòng gật đầu, nói: "Chúng ta có thể cho bán kính phát sóng của thiết bị này là bốn trăm mét, như thế mới tương đối bảo đảm." Sau đó ông gửi cho Trương Dương tin nhắn thoại: "Trương Dương cậu thử tải một game nào đó về để xem tốc độ đường truyền như thế nào."
Trương Dương: "Vâng ạ."
Một lúc sau, Trương Dương chạy với tốc độ trăm mét trở về, cười nói: "Cháu đã thử nghiệm rồi, tốc độ đường truyền cơ bản có thể đạt đến 10MB/s."
Bán kính bốn trăm mét, mỗi giây có thể tải được 10MB! Sóng vậy là đủ mạnh rồi!
"Thật quá tốt rồi!" Mọi người liền vỗ tay hoan hô!
Với tín hiệu mạng đầu tiên này, những cái sau này có gì xa vời chứ?
Hồng Tiểu Phúc lấy điện thoại di động ra bắt đầu báo tin vui cho Lưu Hoa Quân: "Ông ơi, ông ơi, quá tốt rồi ạ, bây giờ trong dị cảnh của chúng ta có thể vào mạng được rồi ạ!"
Chưa đầy một giây Lưu Hoa Quân đã lập tức trả lời: "Thật tốt quá! Mấy đứa cứ ở bên đó đợi ông, ông lập tức gọi người của Cục Viễn thông đến lắp đặt bộ truyền sóng."
Hồng Tiểu Phúc: "Thật vậy sao? Thật tốt quá ạ!"
Đặt điện thoại di động xuống, Hồng Tiểu Phúc cười ha hả nhìn về phía Hầu Chí Thiên, nói: "Bác Hầu, ông cháu bảo chúng ta ở bên này đợi chút, ông sẽ cho người đến đây ngay ạ."
"Ừm, bác biết rồi." Viện sĩ Hầu gật đầu: "Đêm qua thủ trưởng Lưu cũng đã tìm bác nói về chuyện này, sơ đồ kế hoạch đều có đủ ở đây. Nếu thuận lợi sẽ lắp luôn camera cho động nhện kia." Nói xong, Hầu Chí Thiên thở dài thỏa mãn, sau đó châm điếu thuốc hít mạnh một hơi, nói: "Có mạng, làm việc gì cũng dễ, sau này lúc nào cũng có thể cập nhật được những tin tức trong dị cảnh!"
...
Tại trấn Đa Phúc.
Luna đang vái lạy tượng Phúc Thần.
Cô ấy đã được đặc biệt phê chuẩn có thể ở lại Hoa Hạ, có thể ra vào dị cảnh tùy ý, cô ấy vô cùng vui mừng về điều này.
"Cảm ơn Phúc Thần đã đáp ứng nguyện vọng của con." Luna cực kỳ thành tín chắp hai tay, gập sâu người khấn vái: "Xin cảm ơn, ngoài ra hy vọng Phúc Thần cũng có thể phù hộ cho ba mẹ của con luôn khỏe mạnh và vui vẻ mỗi ngày."
Thành tâm khấn vái tượng Phúc Thần xong, Luna quay lại, lấy điện thoại di động ra tạo hình, chuẩn bị chụp một tấm selfie để gửi về cho ba mẹ mình.
Kết quả khi vừa lấy điện thoại di động ra, cô vô tình phát hiện điện thoại di động hiện lên hình kết nối wifi, nhất thời cô ngẩn người ra!
"Có tín hiệu rồi?"
Cô ngạc nhiên vô cùng và kêu lên một tiếng trong vô thức, kết quả lần này thật ghê gớm, tiếng thét trực tiếp chọc thủng tổ ong vò vẽ!
Đám người ở khu tượng Phúc Thần ai nấy nháo nhào lấy điện thoại di động ra, sau đó là một hồi tiếng thét chói tai như xé họng…
"Điện thoại di động có thể tìm sóng wifi rồi! Trời ạ, thật lợi hại quá đi!"
"Sao có thể làm được điều này? Sau này ở trong dị cảnh chúng ta cũng có thể vào mạng sao?"
"Phúc Thần phù hộ, Phúc Thần phù hộ! Điện thoại di động có sóng rồi, về sau người thân không phải lo lắng nữa rồi! Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Sau khi đám người đó đã vái lạy xong tượng Phúc Thần bắt đầu nhao nhao chạy qua bên cầu dị cảnh, phải chạy ngay đi hỏi xem lúc nào thì tín hiệu di động này có thể chính thức được khai thông!
Không kịp đợi nữa!
Luna cũng theo đám người đó chạy về phía cầu dị cảnh.
Kết quả không cần chạy ra thị trấn thì đã thấy tám chiếc xe tải nhỏ chạy bằng nguồn năng lượng mới ầm ầm kéo tới.
Trong số tám chiếc xe tải nhỏ chạy bằng nguồn năng lượng mới có bốn cái phía trước kéo theo thùng giấy to, không rõ bên trong là cái gì.
Bốn cái phía sau còn dữ dội hơn, trên đó đều chở theo những con lợn sống!
Lợn còn sống!
Đám người vô cùng ngơ ngác, cái quái quỷ gì vậy? Lẽ nào tín hiệu trong dị cảnh được truyền đi là nhờ vào những con lợn này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...