Âu Thần

Editor: Nguyetmai

"Thật thật thật sao?" Lý Hạc run rẩy thốt lên. 

Anh ta tận mắt chứng kiến Lý Tiểu Hổ sau khi bị tơ nhện cuốn lấy liền bị kéo vào bên trong hang động. 

Chỉ trong nháy mắt thần trí anh ta dường như hoàn toàn suy sụp. Dù sao thì anh ta vẫn là đội trưởng của tiểu đội này, một khi đội viên xảy ra chuyện sẽ không tránh khỏi việc phải chịu trách nhiệm.

Sau khi trở về biết ăn nói thế nào với ba mẹ của Lý Tiểu Hổ đây? 

Bây giờ thì tốt rồi, khả năng Lý Tiểu Hổ được cứu sống là khá lớn, có phải liều mạng cũng phải cố thử một lần xem sao! 

"Lý Hạc, anh đừng nóng vội, hiện tại chúng ta có nhiều người như thế, nếu cùng nhau trở lại cứu người thì cũng không hẳn là không được." Thẩm Tiểu Linh ở bên trấn an anh ta: "Anh Tiểu Hổ nhất định sẽ được trời đất, thần tiên phù hộ!"

Nghe Thẩm Tiểu Linh nói, hai mắt Lý Hạc vốn dĩ có chút mê man bỗng khôi phục lại thần thái: "Đúng rồi, đúng đúng đúng rồi! Chí ít tôi mới chỉ nhìn thấy cậu ta bị bắt đi, còn có bị giết hay không thì hiện tại vẫn chưa thể kết luận được!" 

"Chúng ta ở đây tổng cộng có mười một người, còn có Chuột Bự và Husky." Hồng Tiểu Phúc nhìn xung quanh một lượt, mỉm cười ôm Lý Hạc một cái, nói: "Đi thôi anh Hạc, chúng ta có tank, có DPS, có vú em, dù gì cũng phải giết thử rồi hẵng nói. Tiểu Linh nói đúng, Tiểu Hổ ắt sẽ được trời đất phù hộ."

Nhìn thấy nụ cười tỏa ánh ban mai của Hồng Tiểu Phúc, Lý Hạc bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống dường như cũng không quá u ám. 

"Đúng vậy, đi thôi!" Lý Hạc hăng hái siết chặt nắm tay, lớn tiếng hô: "Lũ nhện chết tiệt kia, bố mày sẽ thiêu chết hết lũ chúng mày!"

Mọi người cùng nhau hô hào: "Đi nào! Đi cứu người thôi!" 

Động nhền nhện nơi nhóm Lý Hạc gặp nguy hiểm cách chỗ họ nghỉ ngơi không xa lắm, cũng chỉ hơn 100 mét. 

Dọc theo con đường này, càng tiến sâu vào trong, Hồng Tiểu Phúc nhận ra cảnh vật xung quanh càng trở nên u ám. 

Trên mặt đất thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cái xác động vật, lúc thì là sói rừng rậm, lúc thì là khỉ, thỏ hoặc một vài sinh vật giống hươu, nai. Thậm chí, bọn họ còn phát hiện ra mấy cái xác đã héo khô của lũ heo rừng. 

Trên mấy cái cây lớn bao xung quanh khu vực, mạng nhện xuất hiện ngày càng nhiều, mặt trên phủ đầy bụi, lất phất như tro tàn. 


Trên bề mặt những sợi tơ nhện quấn quanh cây cối kia, có không ít lá cây khô bị dính vào che khuất ánh sáng. Khi mọi người đi tới cửa động, toàn bộ khu rừng đều chìm trong bóng tối.

Đó là một hang động cực kỳ lớn ở phía chân núi. 

Cửa động cao chừng hơn ba mét, rộng tầm hơn bốn mét, bên trong tối đen như mực, chẳng thể nhìn rõ bên trong như thế nào. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trứng nhện ở ngoài cửa động. Trên mặt đất còn sót lại một ít dịch nhờn, khắp nơi đều là mạng nhện. 

Nhóm người cẩn thận tiến vào trong. 

"Mọi người cẩn thận nhé." Lý Hạc lấy tay đốt lên một ngọn lửa nhỏ, dùng làm thiết bị chiếu sáng. Vừa đi vào bên trong, anh ta vừa nhỏ giọng nói: "Ở chỗ này có cực kỳ nhiều nhện con, thực ra chúng ta vẫn chưa tiến vào quá sâu, ở bên trong rộng lớn như thế nào, có bao nhiêu nhện hiện tại chẳng thể nói trước được. Có điều kho báu được cất giữ ở đây là thật, mọi người nhìn xem." Lý Hạc nói rồi hướng ngọn lửa về phía đỉnh trần vách đá, ở giữa khối nham thạch phía trên kia thực sự có mấy cục đá màu đỏ, rực rỡ tỏa sáng dưới ánh lửa chiếu rọi. 

"Đó chẳng phải là huyết ngọc sao?" Triệu Minh tò mò hỏi: "Mọi người đến đây vì cái này à?"

Bột huyết ngọc là mặt hàng bán chạy trong app Người thức tỉnh. Nó có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục vết thương nhưng quan trọng nhất là nó có thể cầm máu, một lạng có giá tận 5.000 tệ! 

"Đúng vậy." Lý Hạc nói đến đấy thì thở dài, đáp: "Một lạng bột huyết ngọc có giá 5.000 tệ. Nếu không có lợi ích cực lớn như vậy làm động lực thì bọn tôi cũng chẳng lao đầu vào nơi nguy hiểm như thế này đâu. Cậu không biết đấy thôi, hiện tại việc tranh cướp tài nguyên ở dị cảnh cực kỳ khốc liệt, càng ngày càng có nhiều người tới. Chưa kể có rất nhiều người còn chẳng thèm tìm quân nhân mở đường cho nữa. Bởi vì nếu làm thế thì chắc chắn sẽ chậm hơn người ta một bước. Cho nên khi vừa mới nghe La Hồng Mậu nói chỗ này có huyết ngọc, tôi chẳng chần chừ liền chạy ngay tới chỗ này."

Mọi người nghe vậy liền âm thầm gật đầu. 

Một lạng huyết ngọc giá 5.000 tệ, một kilogam sẽ có giá 50.000 tệ. Lợi ích kinh tế lớn như thế đủ để khiến người ta tranh đấu tới mức đầu rơi máu chảy. 

Vậy nên cũng khó trách một kẻ vô cùng chín chắn như Lý Hạc lần này cũng không thể cưỡng lại nổi cám dỗ. 

Lúc này Triệu Minh ở bên nhỏ giọng lên tiếng: "Anh Phúc, huyết ngọc ở đây có được coi là tài nguyên tu luyện không?"

Hả?

Mọi người nghe vậy ánh mắt bỗng sáng lên, Tô Oánh tỏ vẻ kinh ngạc: "Ừ đúng rồi, nơi này chắc cũng không xa khuôn viên Đại học Thanh Hoa mấy đâu. Nếu tìm thấy huyết ngọc ở đây thì có nghĩa là… Có đủ phần tài nguyên của Đại học Thanh Hoa rồi?"

"Tớ nói rồi anh Phúc đỉnh lắm đấy nhé." Trong chớp mắt tinh thần của Triệu Minh tốt lên trông thấy, sau đó cười cười với Lý Hạc mà nói: "Anh Hạc không cần phải vội, tôi đoán rằng anh Tiểu Hổ chắc chắn sẽ không làm sao đâu, có anh Phúc trừ tai diệt ác ở đây rồi, yên tâm đi!" 


Lý Hạc: "???"

Nói như cậu thì cậu ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn* hạ phàm à?

*Nguyên Thủy Thiên Tôn hay Nguyên Thỉ Thiên Tôn (chữ Hán 元始天尊) là Thượng đế trong Đạo giáo Trung Quốc, đứng thứ nhất trong Tam Thanh với ngôi vị Ngọc Thanh. Hai vị kia là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn (đứng thứ 2) và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (tức Thái Thượng Lão Quân) (đứng thứ 3). 

Có điều, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, hiện tại Lý Hạc cũng chỉ muốn cứu người, chỉ cần người còn sống sót thì những chuyện khác đều không quan trọng.

"Đúng đó." Cậu ta nghiêm túc gật đầu: "Tôi thấy cậu ấy bình thường cứ hi hi ha ha không nghiêm túc, chẳng làm được việc gì nên hồn, người ta bảo tại họa lưu ngàn năm nên cậu ta chắc chắn không chết được đâu!" 

Mọi người: "…"

Nói cũng có lý!

Một đám người tiếp tục cẩn thận tiến vào bên trong. 

Lối đi này rất dài, khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi mét, trong lối đi chốc chốc có thể nhìn thấy ánh sáng phản quang của huyết ngọc trên vách đá màu nâu xám. Trương Dương kêu Lý Thiên Kỳ đến đào khoét mấy cục, vừa đi vừa đào, chẳng mấy chốc nhóm người bọn họ mỗi người có một cục, Trương Dương nói: "Thứ này có thể dùng để giữ mạng, lát nữa mọi người đừng có hoảng. Tôi, Thiên Kỳ cùng anh La đều là MT, có bọn họ ở phía trước chống đỡ, người khác sẽ không bị thương quá nhiều, nếu bị thương thật thì trước tiên sẽ cầm máu, Triệu Minh có thể cứu chữa." 

Lý Thiên Kỳ và La Hồng Mậu: "…"

Nếu tự nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi thì làm sao đây? Hẳn là sắp bị ăn đập sao? 

Mặc dù vậy, lời Trương Dương nói cũng khá là hợp lý. 

Hai MT ở đây, bản thân Lý Thiên Kỳ là sức mạnh và hồi phục. Mặc dù hiện tại áo giáp LV2 chưa kịp nâng cấp lên trang bị co giãn LV3 nhưng về cơ bản vẫn có thể chịu được kha khá đòn tấn công. 

Trang bị toàn thân của La Hồng Mậu cũng chẳng khác cậu là bao, chẳng qua cũng chỉ là loại hình sức mạnh cùng phòng ngự. 

Đây chính là một đôi MT tiêu chuẩn. 


Có MT rồi thì chỉ số an toàn của mọi người hẳn sẽ cao hơn. 

Tô Oánh và Lý Hạc thuộc hệ pháp sư, pháp thuật lửa băng. Trương Dương là thích khách, Vương Lập Hiên và cái cậu Tào Nguyên Tư có khả năng kéo sợi có thể hỗ trợ. Muội Tử Diệp, Tiểu Hề và Triệu Minh trong đội ngũ của Lý Hạc coi như là vú em.

Còn có thêm Chuột Bự và Husky, có thể coi toàn bộ kết cấu đội hình tương đối hoàn hảo. 

Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là hai anh em Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh. Vị Thần may mắn Hồng Tiểu Phúc này làm chỉ huy ổn thỏa mà không có vấn đề gì, Thẩm Tiểu Linh gặp phải kim loại sẽ trở thành thần, đợi đến lúc vào trong để cô bé phụ trách tìm kim loại là được rồi. 

"Rít rít…"

Mấy người đi được khoảng mười mét, bỗng nhiên một đại sảnh vô cùng lớn xuất hiện trước mắt, hang động lớn này phải cao tới bảy, tám mét, đường kính tới hơn mười mét. 

Bên trong đại sảnh của hang động, khắp nơi đều là tơ nhện cùng với những sinh vật có hình dáng y hệt xác ướp Ai Cập.

Thứ gì cũng có, ánh lửa của Triệu Minh chậm rãi quét qua, có sói, có lợn rừng, có thỏ, hươu, nai, khỉ, vân vân, mấu chốt là những sinh vật này vẫn còn sống! Vẫn còn sống!

"Trời đất quỷ thần ơi." Mọi người nhìn thấy mà toàn thân ớn lạnh.

Thật lòng mà nói, đánh nhau với lũ động vật có vú cùng lắm cũng chỉ nguy hiểm một chút thôi, nhưng lũ nhện này thì lại khác. Cái chính là bọn này quá ác độc...

"Mấy con thú này đều vẫn còn sống!" Tô Oánh lí nhí nói: "Anh Hạc, rất có khả năng anh Tiểu Hổ vẫn chưa chết!"

"Tôi biết rồi." Trong nháy mắt tinh thần của Lý Hạc liền thay đổi: "Tìm thôi, mọi người phải cực kỳ cẩn thận, chúng ta đã chạm trán ba con nhện LV3 ở đây, tuyệt đối không được để lạc mất nhau!"

Mấy người cùng nhau gật đầu: "Rõ!"

Bọn họ lần dọc theo vách đá đi tới trước từng bước một, ngọn lửa trên ngón tay của Lý Hạc thu nhỏ lại hết cỡ, chỉ có thể soi sáng được một khoảng cự ly tầm một mét. 

Mọi người cẩn trọng tiến về phía trước, lưng dựa vào nhau, thỉnh thoảng lấy màn hình di động soi sáng, sau đó chiếu lên bốn bề, phòng ngừa bị đánh lén. 

Cứ tìm kiếm như thế được gần nửa tiếng đồng hồ, bỗng nhiên Thẩm Tiểu Linh chỉ tay về phía trước, nhỏ giọng nói: "Tìm thấy rồi! Ở ngay phía trước kia kìa… Cách chúng ta tầm năm mét! Em cảm nhận được mùi vị của kim loại! Đúng vậy, mùi vị của trang bị!"

Mọi người: "…"

Nói thật năng lực này của cô bé cũng thật hữu dụng...


Mọi người vội nhón chân tiến lại gần, dưới ánh lửa của Lý Hạc, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người liền hít phải một luồng khí lạnh!

Quả nhiên Lý Tiểu Hổ vẫn còn sống, thấy bọn họ đi tới liền liều mạng giãy giụa.

Chỉ có điều cậu ta bị quấn chặt chẳng khác gì một cái xác ướp, có giãy giụa đường nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thoát ra được.

Mà ngay phía trước mặt, cách cậu ta khoảng chừng ba mét, ba con nhện khổng lồ cao tầm một mét đang nằm bò trên mặt đất nghỉ ngơi! 

Lời của Lý Hạc không hề khoa trương một chút nào.

Bọn chúng đúng là lũ nhện cao hơn một mét. 

Dưới nguồn ánh sáng yếu ớt, mọi người liền nhìn thấy ba con nhện có một màu tím nhạt, trên đầu có tám con mắt đen như mực. 

Toàn thân dài hơn một tấc, tám cái chân xòe ra trên mặt đất, lộ ra móng vuốt sắc bén như gươm. 

Thứ khiến mọi người kinh sợ nhất chính là phần miệng dài chừng nửa mét của bọn chúng, chỗ đó phập phồng lên xuống, thoạt nhìn thật sự giống một cái kìm lớn có thể dễ dàng cắt đứt sắt thép.

Nhất là con ở giữa, nó lớn hơn hẳn hai con còn lại, mới nhìn thôi mà đã phát sợ! 

"Trời ơi thật đáng sợ!" Da đầu Tô Oánh phát tê phát dại một hồi, cô nhỏ giọng hỏi Lý Hạc: "Lá gan của mọi người thật lớn, chỗ như thế này mà cũng dám tới..."

Tiểu Hổ chưa chết, đầu óc Lý Hạc trong phút chốc trở nên linh hoạt hơn một chút, nhỏ giọng đáp: "Không có cách nào cả, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Trước đây đúng là bọn tôi có chút sợ hãi nhưng bây giờ Tiểu Hổ vẫn chưa chết, suy cho cùng vẫn là trong cái rủi có cái may. Có điều, xem xét lại tình hình hiện giờ, nếu không giết được ba con nhện này thì khó mà giải cứu được Tiểu Hổ, tính sao bây giờ? Chẳng lẽ phải tấn công bây giờ sao?" 

Triệu Minh quay đầu liếc nhìn Hồng Tiểu Phúc: "Anh Phúc, tính làm gì đây?" 

Vào những lúc như thế này, ý kiến của vị Thần may mắn Hồng Tiểu Phúc này cực kỳ quan trọng. 

Tại thời điểm sắp xếp đội hình, mọi người đã thống nhất chọn Hồng Tiểu Phúc làm chỉ huy, cho nên lúc này tất cả mọi người đều đợi xem cậu sẽ đưa ra ý kiến gì. 

"Đợi tớ quan sát một chút nữa." Hồng Tiểu Phúc nhìn quanh bốn góc, trước tiên quan sát kỹ càng tình thế hiện tại, rồi nói: "Mặt đất cũng tạm coi là bằng phẳng, sẽ không gây trở ngại cho bất kỳ hành động nào của chúng ta. Không biết năng lực của tớ có tác dụng đối với loại côn trùng này hay không, nói chung mọi người hãy cố gắng giữ an toàn. Lát nữa, sau khi khai chiến, những người khác sẽ lôi kéo sự chú ý của bọn chúng, Tiểu Linh, em hãy sử dụng năng lực cứu người trước. Ngoài ra, chú ý đừng làm ồn, tránh việc thu hút sự chú ý của những con nhện khác, như vậy sẽ xảy ra thêm nhiều rắc rối hơn."

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt gật đầu: "Đã rõ!"

"Tốt." Hồng Tiểu Phúc lập tức vung tay lên: "Nhân lúc chúng nó còn đang ngủ, phát đầu tiên có bao nhiêu lực thì dùng bấy nhiêu, xông lên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui