Editor: Nguyetmai
Nước Mỹ, Nhà Trắng.
Trong phòng họp, Tổng thống Wallace đang tổ chức hội nghị dị cảnh lần thứ 37.
Hiện tại, mở rộng dị cảnh là ván cờ lớn nhất của các quốc gia siêu cường trên thế giới, nói như thế này cũng không hề khoa trương: trong việc khai phá dị cảnh, ai là kẻ đạt tới bước đột phá vượt bậc, người đó sẽ có thể thao túng cả thế giới!
Vào thời kỳ thượng cổ, nền văn minh Hoa Hạ năm ngàn năm chắc chắn là đứng đầu thế giới.
Trong mấy nền văn minh lớn từng đánh ván cờ này, đến giờ cũng chỉ còn Hoa Hạ vẫn kiên trì, nền tảng này là thứ mà bất kỳ quốc gia nào trên thế giới cũng không thể so sánh được.
Nếu không phải triều Thanh biến Hoa Hạ từ vương giả vinh quang như tinh tú suốt hơn hai trăm năm xuống thành đồng nát, vậy thì bây giờ làm gì có chỗ cho Mỹ nhúng tay vào?
Sau đó, từ thời kỳ của đầu máy hơi nước tiến đến tư bản chủ nghĩa, các đại đế quốc phương Tây cũng dựa vào việc cướp đoạt thuộc địa trên thế giới mà tích lũy nên khối tài sản giàu có. Nhất là đế quốc Mỹ, mấy chục năm gần đây có được tiền trục lợi từ chiến tranh mới ngồi vững ngôi vị đứng đầu thế giới.
Bây giờ, thời kỳ hàng hải mới đã tới, đế quốc Mỹ đã quen đứng đầu, đương nhiên sẽ không cam tâm làm kẻ theo đuôi.
"Hiện tại bên phía dị cảnh đã khai phá đến đâu rồi?" Tổng thống Wallace nhìn trợ lý ở bên dưới: "Tiến độ của chúng ta chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Mọi chuyện đều thuận lợi, thưa ngài Tổng thống". Trợ lý này tên là Hunt, cậu ta nhìn văn kiện trong tay một chút, mỉm cười nói: "Tổng cộng đã thăm dò được diện tích khoảng hơn tám mươi kilomet vuông, các loại tài nguyên đã được phát hiện cũng không ít, nếu như không có chuyện gì đột xuất, thêm hai tháng nữa, trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta có thể nhảy vọt lên một tầm cao mới. Bây giờ chúng ta đang nghiên cứu một nguồn pin năng lượng hoàn toàn mới, một khi nghiên cứu thành công sẽ lập tức đẩy nhanh tốc độ mở rộng dị cảnh lên tới mức cực đại."
"Tốt lắm!" Nghe được tin tốt này, Tổng thống Wallace lập tức nở nụ cười: "Hiện tại đã là thời đại khác rồi, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ. Đúng rồi, chẳng lẽ chúng ta không thể nghĩ ra cách gì để đoạt hai dị cảnh từ những nước kia về hay sao?"
Ông ta nói lời này cũng là mong chờ, dù sao khoáng sản trong dị cảnh thuần túy bao nhiêu cũng phải trông vào vận may.
Chỉ dựa vào vài dị cảnh trong nước Mỹ cơ bản cũng không đủ, nếu như có thể giành thêm vài cái, không phải là tốt hơn sao?
"Rất xin lỗi, ngài Tổng thống." Trợ lý Hunt nhún vai: "Số lượng người thức tỉnh trong quân đội của chúng ta thật sự là không thể đảm đương được việc mở mang thêm nhiều dị cảnh nữa. Mà trông cậy vào những người bình thường kia đi mở mang, căn bản không có ý nghĩa gì."
"Được rồi, được rồi, đúng là không có cách nào khác." Tổng thống Wallace cười nhún vai: "Làm dần dần, làm dần dần là được."
Hiện tại, việc mở rộng dị cảnh trong nước Mỹ tiến triển thuận lợi, những người đang có mặt cũng khá hài lòng.
Kết quả, đúng lúc đó, một nhân viên vội vã đi vào, cúi người nói thì thầm bên tai Tổng thống Wallace mấy câu, sau đó lấy ra vài tấm hình đặt trên bàn của ông ta.
Tổng thống Wallace xem nội dung trong ảnh, càng xem, đầu mày càng nhíu lại, ông ta đột nhiên vứt mạnh đống ảnh đó lên bàn, gằn giọng hét lên: "Chết tiệt! Chuyện này không công bằng! Không công bằng! Bọn Hoa Hạ kia dựa vào cái gì mà lại có thể biến sói trong dị cảnh thành thú cưỡi! Dựa vào cái gì? Mọi người xem xem, dựa vào gì cơ chứ?"
Mấy tên trợ lý xung quanh câm như hến, trợ lý Hunt cầm ảnh lên nhìn qua, sau đó...
Anh ta lập tức nghẹn họng.
Câu hỏi này phải trả lời thế nào?
Dựa vào gì à? M* kiếp, sao tôi biết được là dựa vào cái gì?
Chuyện này sao có thể!
Đó là sói phủ giáp! Có thể làm thú cưỡi sao!
Đây có phải là thế giới ma thú mà người thú có thể cưỡi sói đâu! Các người chơi như vậy cũng quá đáng quá rồi!
"Sao lại im hết thế này?" Tổng thống Wallace cả giận nói: "Câm hết rồi hay sao?"
"Chuyện này, thưa ngài Tổng thống." Trợ lý Hunt lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Có thể chỗ bọn họ xuất hiện một người thức tỉnh có thể giao tiếp với động vật... Ngài cũng biết người thức tỉnh không thể khống chế được kiểu năng lực con người mới xuất hiện này mà, chuyện này chúng ta cũng không làm gì được..."
Vẫn là lời cậu ta nói có lý, Tổng thống Wallace cũng biết chuyện này không còn cách nào khác, tức giận mất một lúc sau đó mới không cam lòng mà nói: "S-H-*-T! Báo xuống dưới, gần đây không được xung đột với Hoa Hạ, trước hết cứ khiêm tốn một chút." Sau đó, ông ta suy nghĩ ít lâu rồi nhìn trợ lý, hỏi: "Người khác thì sao, đừng nói với tôi là các cậu không có cách nào đấy?"
Những nhân viên kia suy nghĩ một lúc, đột nhiên, trợ lý Hunt nở nụ cười: "Cách ấy à... Thật ra là vẫn có..."
"Ồ?" Nghe được câu này, mắt Tổng thống Wallace liền sáng lên: "Cách gì?"
Trợ lý Hunt cười nói: "Không phải Marcus đã ẩn nấp trong đám người Hoa Hạ kia rất lâu rồi sao? Tôi tin rằng hẳn là hắn sẽ quay lại sớm thôi."
"Marcus?" Tổng thống Wallace xoa cằm, bỗng nhiên sáng mắt lên: "Cậu đang nói đến tên tàng hình kia?"
Tên Hunt cười mấy tiếng, gật đầu: "Đúng vậy, thưa ngài Tổng thống, chính là cậu ta. Nếu như không có gì đột xuất, có lẽ nửa tháng nữa cậu ta sẽ quay lại một lần, mang theo toàn bộ tin tình báo lấy được."
Tổng thống Wallace vỗ mạnh lên bàn: "Làm tốt lắm!"
...
Marcus là thành viên xuất sắc của tổ chức tình báo, được Mỹ gài vào làm gián điệp trong nội bộ Hoa Hạ.
Đương nhiên, đây là chuyện khi trước.
Vào thời điểm linh khí khôi phục mạnh mẽ như bây giờ, năng lực thức tỉnh của cậu ta khá lớn mạnh, có thể khiến bản thân tàng hình!
Nếu chỉ là tàng hình cũng không có tác dụng gì mấy, chủ yếu là, cậu ta còn có thể không để lộ ra một hơi thở nào, hoàn toàn vô hình.
Nói không khoa trương, sau khi cậu ta sử dụng năng lực của mình, cho dù là có chó nghiệp vụ đi qua ngay trước mặt cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Chính vì năng lực này của cậu ta cho nên tổ chức tình báo của Mỹ đã đặc biệt điều cậu ta đến Hoa Hạ, nỗ lực thu thập các thông tin mới nhất ở đây.
Sự thật chứng minh, lựa chọn lần này của nước Mỹ là vô cùng chính xác.
Là quốc gia có dân số đông nhất thế giới, trong thời kỳ linh khí phục hồi lại, Hoa Hạ đã thu được phúc lợi dân số mà các quốc gia khác khó lòng tưởng tượng nổi.
Trước mắt tỷ lệ người thức tỉnh trên thế giới, tính sơ sơ chỉ khoảng 1/10.000. Đương nhiên, tỷ lệ này vẫn luôn tăng ổn định, ban đầu chỉ có 1/10.000, đến bây giờ đã ở mức 1/9.500.
Nhưng quan trọng nhất là, trên Trái đất, tỷ lệ này là gần như nhau, như thế, Hoa Hạ có dân số đông nhất, đương nhiên cũng là quốc gia có nhiều người thức tỉnh thành công nhất.
Còn những quốc gia nhỏ chỉ có hơn mấy trăm đến mấy nghìn nhân khẩu ấy à...
Chỉ có thể tặng cho bọn họ một khúc "Lạnh lẽo" rồi...
Vì vậy, sau khi Mỹ phát hiện ra năng lực của Marcus đã đưa cậu ta tới Hoa Hạ ngay lập tức.
Mà lần này cậu ta tới quả thật là đã thu được rất nhiều tin tức.
Đầu tiên là toàn bộ sơ đồ thiết kế, cũng như phương án thi công dùng để xây cầu bao.
Sau đó là báo cáo thực nghiệm về kim loại ở dị cảnh.
Cuối cùng còn cả báo cáo thực nghiệm về thép dị giới nữa.
Đúng vào hôm nay, cậu ta còn tiếp tục thu được báo cáo thực nghiệm về dụng cụ lạ bằng kim loại có thể co vào giãn ra được trong dị cảnh!
Đối với cậu ta, lần này quay lại nhất định là thắng lợi giòn giã mà trở về!
Cho nên, cậu ta rất vui vẻ, lần này lập công cũng đủ cho cậu ta mấy đời không cần lo cái ăn, cái mặc.
Mà hôm nay, cậu ta vừa nhận được tin tình báo mới nhất, hôm nay vị viện sĩ Hầu Chí Thiên của Hoa Hạ kia dự định sẽ tiến hành thử nghiệm loại trang bị siêu cấp kết hợp dị kim, thép dị giới và kim loại có thể co giãn mới tìm được kia!
Thân là một người tàng hình, đương nhiên Marcus đi theo mà không hề do dự.
…
Viện sĩ Hầu Chí Thiên là bảo bối của quốc gia, là một người có tiếng nói trong giới nghiên cứu khoa học.
Với lịch trình bận rộn ngày thường của ông ấy, nếu không phải không có chuyện gì vô cùng tốt, chắc chắn không thể nào đến tìm Hồng Tiểu Phúc.
Mà nếu ông ấy đã tìm đến thì chắc chắn là chuyện cực kỳ tốt!
Đoàn người Hồng Tiểu Phúc và Lưu Hoa Quân lập tức chạy đến phòng thí nghiệm trong bức tường lớn của cầu bao, vừa bước vào, Hồng Tiểu Phúc đã nhìn thấy Hầu Chí Thiên phấn khích xoay vòng không ngừng trên mặt đất, Đại Tráng vẫn đứng bên cạnh ông.
Ở trung tâm phòng thí nghiệm là một cái rương gỗ rộng khoảng một mét, dài khoảng ba mét.
Đại Tráng không ngừng nhìn sang cái rương đó, hai mắt như phát sáng.
Nước bọt cũng sắp chảy xuống…
Chẳng lẽ trang bị mới đã đến rồi?
"Viện sĩ Hầu, chúng cháu tới rồi." Hồng Tiểu Phúc cười ha hả nói: "Có phải là có chuyện tốt gì không?"
"Chuyện tốt, chuyện cực kỳ tốt!" Giọng của Hầu Chí Thiên nghe vô cùng hưng phấn, ông đáp: "Thành quả nghiên cứu khoa học của chúng ta đã có bước tiến vượt bậc!"
Bước tiến vượt bậc!
Nghe xong câu này, lập tức mọi người đều rất hưng phấn!
Viện sĩ Hầu nói là bước tiến vượt bậc, vậy chắc chắn là đột phá nhảy vọt về khoa học!
Trước đây không phải đã nói rồi sao, trình độ khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ so với nước Mỹ quả thật vẫn hơi chênh lệch một chút, nhưng sự chênh lệch này vẫn luôn ở mức rất nhỏ. Bây giờ lại có được một phát kiến lớn, vậy trình độ khoa học kỹ thuật của hai bên nhất định sẽ được kéo lại gần hơn.
"Tiểu Hầu, rốt cuộc là gì, cậu cũng đừng dông dài nữa." Lưu Hoa Quân bất mãn: "Cậu xem, lòng chúng tôi như bị mèo cào rồi đây này, nhanh lên nhanh lên!"
"Ha ha, thầy Lưu sốt ruột rồi, tôi nói thẳng vậy." Hầu Chí Thiên cười rồi mở rương ra, vui vẻ xoa xoa tay: "Trang bị có đột phá vượt bậc rồi! Nào nào nào, cho mọi người xem đây."
Ông vừa nói vừa lấy từ trong rương ra một dụng cụ bảo vệ.
Ấy là một bộ giáp ngực, toàn thân đen bóng lại sáng loáng, nhìn qua cũng không dày lắm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng chắc chắn, tuy nhiên lại có cảm giác rất mềm mại?
Bởi vì khi nằm trong tay Hầu Chí Thiên, dường như bộ giáp ngực này đang biến hình.
"Đây chính là thành quả nghiên cứu mới nhất của chúng ta." Hầu Chí Thiên cầm giáp ngực nói: "Tôi đặt tên cho nó là hợp kim co giãn. Đặc điểm lớn nhất của thứ này là có thể co giãn, hơn nữa còn rất chắc chắn. Đại Tráng, cậu mặc thử xem."
Đại Tráng gật đầu: "Được."
Lại nói, bộ giáp ngực mà Hầu Chí Thiên cầm này, thoạt nhìn cũng chỉ học sinh trung học như Hồng Tiểu Phúc mặc vừa.
Đại Tráng cao đến gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn như trâu vậy, nhìn thế nào cũng thấy bộ giáp ngực này sẽ không vừa.
Nhưng Đại Tráng lại cầm lấy bộ giáp ngực một cách tự nhiên, sau đó chui đầu qua, kéo xuống…
Lập tức, bộ giáp ngực kia liền lớn hơn, mặc vào người Đại Tráng trông cực kỳ vừa vặn.
Mọi người: (✪▽✪)
Họ cùng nhau hét lớn: "Quá tuyệt!"
Không chỉ có mấy người đám Hồng Tiểu Phúc cho rằng quá tuyệt vời, mà Lưu Hoa Quân cũng cho rằng quá đỉnh cao rồi, gương mặt của Đại Tráng khi mặc bộ giáp này trông cũng cực kỳ hưng phấn.
Thật ra người bình thường sẽ không cảm thấy món đồ này có ý nghĩa gì cả, nhưng nếu là người thật sự phải chiến đấu, ắt sẽ biết được trang bị này tuyệt đến mức nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...