Translator: Nguyetmai
Câu hỏi của Tô Oánh thật đắng lòng...
Trước khi đến đây, Hoàng Văn Kiệt đã đấu tranh tư tưởng khá lâu.
Bây giờ lớp 12/16 có Hồng Tiểu Phúc trấn thủ ở đó, Trương Dương quỳ rồi, còn quỳ hẳn hai lần, người khác ai dám tới đây đắc tội?
Hoàng Văn Kiệt cũng vì Trương Dương cho cậu ta rất nhiều lợi ích mới dám thấp tha thấp thỏm lăn tới.
Dù sao chỉ là đưa một mảnh giấy thôi, Hồng Tiểu Phúc chắc không đến mức "xử" cậu ta vì chuyện này chứ?
Nhưng bây giờ việc đưa thư không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ có nên truyền tin này về không...
Tối nay Tô Oánh sẽ ăn cơm với Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh, có anh Phúc đầy máu mặt ở đấy, tới khi đó Trương Dương nên đi hay không? Nếu như đi rồi mà lại quỳ xuống trước mặt người ta liệu có chịu nổi không?
Vấn đề là chuyện này đã bị bung ra, khiến cho học sinh cả lớp đều biết rồi...
"Chuyện này..." Hoàng Văn Kiệt cũng khó xử, lập tức cầm lại tờ giấy, ỉu xìu chạy về lớp, "Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, tôi về hỏi anh Dương rồi nói sau nha."
Đưa mắt nhìn theo Hoàng Văn Kiệt, tất cả học sinh 12/16 bịt miệng thật chặt, chỉ sợ không cẩn thận sẽ...
Nhưng dù gì bao nhiêu người như vậy, kiểu gì cũng có người không nén được, theo đà của tiếng "phụt" đầu tiên, cả lớp bỗng chốc vỡ ra trong một trận cười bể bụng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Thú vị quá đi mất! Các cậu có thấy không, ban nãy mặt cậu ta xanh lè như tàu lá chuối!"
"Đỉnh quá đỉnh quá, linh vật may mắn của chúng ta đúng là quá đỉnh mà, ngay Trương Dương cũng không dám trêu vào!"
"Cậu nói hơi bị thừa, cậu ta quỳ hai lần rồi, quỳ thêm lần nữa liệu có sống nổi không... Ha ha ha ha ha! Anh Phúc đỉnh thật! Chỉ dựa vào sức bản thân đã khiến đối thủ bó tay chịu trói!"
Đám học sinh cười ầm ĩ trong lớp, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat, "Anh Dương, nghe nói tối nay anh định mời Tô Oánh đi ăn cơm à?"
"Đúng vậy anh Dương à, Tiểu Phúc cũng đi, hay là tối nay mọi người thân mật với nhau tí?"
Người ta vẫn bảo trong trường học không có bức tường nào kín gió, chuyện này chỉ năm phút ngắn ngủi gần như đã đồn khắp khối 12 rồi...
Lần này Trương Dương thực sự buồn bực.
Thử nói xem, chuyện này là thế nào đây?
Cậu ta chỉ định lấy le với Tô Oánh, có cần làm ầm ĩ đến mức ấy không?
Vốn dĩ sau khi thức tỉnh, Trương Dương được coi như nhân vật siêu phàm ở trường, một thành quả xuất sắc của tạo hóa. Thế mà lớp 12/16 vừa có hai người thức tỉnh, Hồng Tiểu Phúc còn thức tỉnh một năng lực kỳ quặc, bảo người ta chịu làm sao nổi đây?
Nhưng chịu không nổi cũng phải chịu, trước khi nghĩ ra phương pháp gì phá giải năng lực này, chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu không lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, lỡ như quỳ thêm lần nữa thì sao?
"Cười cái gì? Có cái gì đáng cười?" Trương Dương quyết đoán nhắn tin đáp trả, "Mời ăn một bữa cơm thôi có đến mức các cậu phải cười không?"
Lập tức có người trả lời ngay, "Mời cơm thôi không đáng kể gì, vấn đề ở chỗ cậu có dám đi hay không thôi!"
Câu này quả thực ép Trương Dương vào ngõ cụt mà!
Thử nói xem đến lúc này có thể thối lui được không? Nói thế nào cũng phải đi! Nếu không đi sau này làm sao ngẩng đầu lên làm người được?
"Đi, chắc chắn phải đi chứ!" Trương Dương nghiến răng nghiến lợi, "Có cái gì mà không thể đi? Ngay năm giờ tối nay, khách sạn Thẩm Thành! Tôi làm vậy mà các cậu còn không tin, các cậu cứ đợi tin tốt của tôi đi!"
Bây giờ đang là giờ nghỉ giữa các tiết học, đám học sinh hóng chuyện chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, hi hi ha ha cười đùa trong nhóm chat.
Đột nhiên có học sinh không cắm mặt vào Wechat nhìn xuống bên dưới tòa nhà rồi hô lên, "Mau xem kìa, hình như có lãnh đạo đến, hiệu trưởng trường mình đích thân đón tiếp kìa!"
Có lãnh đạo đến? Đây đúng là chuyện lớn mà!
Đám học sinh vội vã buông điện thoại, tất cả tập trung trước cửa sổ cố gắng thò đầu ra, "Nà ní nà ní?"
Đám học sinh nhanh chóng nhìn thấy.
Lúc này, ở ngay cổng lớn, hiệu trưởng Lương mặc âu phục thẳng thớm, đứng đó vô cùng trang trọng, trước mặt thầy là một chiếc Audi A6, thêm một chiếc Magotan.
Bước từ trên xe Magotan xuống là một người đàn ông hơi béo, mái tóc lơ thơ, có học sinh tinh mắt giới thiệu, "Hình như là Giám đốc Quan của Sở Giáo dục đấy, sao ông ấy lại đích thân đến đây?"
Lũ học sinh cùng nhau gật đầu, sau đó có học sinh hỏi về người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ Audi A6, "Người đàn ông kia là ai vậy? Trông hình thể khá đấy chứ, ôi chao, còn đẹp trai nữa!"
"Người đó tôi nhìn không rõ", học sinh lúc trước chắc cũng là một đứa nhanh nhảu, nó vừa nhìn vừa phân tích, "Nhưng thân phận của người đó chắc chắn không đơn giản, các cậu có nhìn ra không, anh ta đi đầu, giám đốc sở đi bên phải anh ta, chuyện này cần chú trọng nhé. Ở nước ta, tay trái là người thứ bậc trên, thế mà hiệu trưởng Lương đi lùi về sau hẳn nửa người, người này chắc chắn có lai lịch không vừa!"
Cả lũ học sinh quan sát tỉ mỉ, quả nhiên không sai được, người đàn ông kia trông vóc dáng chừng khoảng ba mươi, đeo kính, trên tay cầm theo ba quyển sổ nhỏ. Giám đốc Sở Giáo dục có cái bụng bia nhô ra, còn người này có lồng ngực nhô ra, là kiểu nhô thường thấy ở người chăm chỉ rèn luyện thân thể, thêm vị trí đứng của anh ta trong đoàn người này nữa, chắc chắn lai lịch không nhỏ đâu!
Đám học sinh đang đoán mò thì thấy hiệu trưởng Lương và hai người kia dừng lại ở sân tập thể dục, sau đó tiếng loa thông báo vang lên.
"Thông báo: Học sinh lớp 12 Trương Dương, Tô Oánh, Hồng Tiểu Phúc, ba bạn học sinh kể trên nghe thấy thông báo lập tức xuống sân tập, có việc cần gặp."
Hóa ra là đến tìm Trương Dương, Tô Oánh với Hồng Tiểu Phúc, vừa nghe thôi đám học sinh có mặt ở đó đã nảy số cực nhanh, lập tức ngửi thấy một mùi gì đó khác thường. Chuyện này chắc chắn liên quan đến người thức tỉnh!
Bây giờ người thức tỉnh là đề tài nóng hổi nhất trong đám học sinh, không có chuyện gì khác bì được!
Dù gì một khi thức tỉnh cũng đồng nghĩa với bay lên cành cao làm con phượng hoàng mà, một bước lên trời đấy, ai mà không tò mò?
Bỗng chốc có học sinh hô ầm lên, "Chắc chắn là liên quan đến thức tỉnh rồi, các anh em, đi hóng chuyện thôi!"
Ràooo! Ngay lập tức có một đám học sinh từ trong giảng đường xông về phía sân tập.
Hơn ba nghìn học sinh toàn trường nhanh chóng lao về phía sân tập, giờ phút này rồi còn học hành gì nữa, có thể hiểu thêm về mấy thứ liên quan đến người thức tỉnh mới quan trọng!
Chỉ cần thức tỉnh, gần như chắc chắn có suất ở trường đại học, bây giờ ai còn sợ gì trốn một tiết học?
Thậm chí không chỉ học sinh mà các giáo viên cũng chạy tới! Giáo viên cũng muốn thức tỉnh mà!
Thầy trò toàn trường nhanh nhẹn chạy tới, Hồng Tiểu Phúc và hai người kia tất nhiên cũng không ngoại lệ.
"Hiệu trưởng, thầy tìm em ạ?" Hồng Tiểu Phúc tò mò bước tới hỏi, "Có chuyện gì thế ạ?"
Vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc bước tới, hiệu trưởng Lương vốn khỏe mạnh uy vũ trong mắt học sinh bỗng thấy mình không ổn lắm, đang đứng trước thầy trò toàn trường đấy, giữa đám đông thế này lỡ có quỳ xuống chắc vui phải biết!
Hiệu trưởng Lương lập tức dùng hết sức bình sinh mà phất tay, "Là có chút chuyện thôi, Tiểu Phúc à, em nhất định phải kiềm chế, kiềm chế! Chỉ là làm một bài kiểm tra đơn giản, lấy một ít số liệu."
Hồng Tiểu Phúc không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thản nhiên vâng một tiếng.
Mà Trương Dương đứng bên cạnh đã kích động rồi!
Kiểm tra đó!
Mình là người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa cơ mà, chuyện kiểm tra này, mình tuyệt đối là người nổi trội nhất!
Không cần biết là chạy hay nhảy hay sức mạnh, mình mà đứng thứ hai có ai dám xếp thứ nhất?!
Lần này cuối cùng cũng có thể khoe mẽ cho hẳn hoi rồi!
Khi cậu ta đang nghĩ tới đây thì Hồng Tiểu Phúc đột nhiên nhìn qua...
Trương Dương bảo: "Anh Phúc, chiếu cố nhau tí nhé!"
Hồng Tiểu Phúc: "Hả? Chiếu cố gì cơ?"
Trương Dương bỗng cảm thấy toàn thân không ổn rồi. Cậu nói chiếu cố gì cơ? Mẹ kiếp cậu nói xem còn chiếu cố gì được đây?!
Tất nhiên là thu bớt năng lực của cậu lại! Trong lúc này mà ông đây mà quỳ thêm lần nữa thì cả đời này không ngóc đầu lên nổi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...