Translator: Nguyetmai
Sáng hôm sau, Hồng Tiểu Phúc dậy thật sớm, nấu bữa sáng, vệ sinh cá nhân, mặc quần áo gọn gàng rồi mới ra cửa.
Tình trạng giới nghiêm trên đường đã tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng vẫn có khá nhiều cảnh sát tuần tra trên đường, nhưng số lượng đã ít hơn trông thấy.
Hồng Tiểu Phúc ban đầu không hiểu rõ lắm, nhưng cậu cũng nhanh chóng biết lý do.
Bởi vì trên xe buýt, rất nhiều người đang xì xầm bàn tán.
"Đã nghe nói gì chưa? Hôm qua bắt nhiều thằng cha tung tin đồn thất thiệt lắm đấy."
"Nghe nói rồi, cái đám ấy chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn lạc, bắt là đáng! Hầy, nghe bảo hôm nay phía quân đội sẽ công bố không ít tin tức về cái bong bóng khổng lồ ấy, tới lúc đó phải nghe cho kĩ càng."
"Đúng vậy, tôi nói cho mà nghe, bạn tôi có thằng con trai là người thức tỉnh, nó từng vào trong cái bong bóng khổng lồ ấy rồi đấy! Nó bảo á, động vật bên trong hung hãn lắm, nhưng bị quân đội của chúng ta giết bớt rồi, bây giờ thực ra cái bong bóng ấy an toàn lắm."
"Thật hả? Thế thì tốt quá rồi, ôi chao, tôi sợ hết hồn hết vía ấy, chỉ sợ lỡ như có con Godzilla gì gì đó từ bên trong chạy ra thì tiêu đời rồi còn gì? May thế chứ!"
Nghe thấy tiếng bàn tán từ các hành khách, Hồng Tiểu Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu loáng thoáng thấy được cầu dị cảnh giữa những tòa cao ốc. Dưới ánh nắng của buổi sớm, nó phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.
Thứ này thực sự quá to, to đến mức muốn làm như không thấy nó cũng khó.
Cho nên, xem ra sau bước đầu xác nhận cầu dị cảnh không có tai họa quá lớn, quốc gia dự tính công bố tin tức về dị cảnh rồi.
Như thế cũng tốt, quần chúng nhân dân biết được tình hình bên trong cầu dị cảnh, cộng thêm chiến hào và tường thành bao vây bên ngoài, cảm giác an toàn cao hơn rất nhiều.
Nếu không cứ ém nhẹm thông tin mãi sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng khủng hoảng.
Xe buýt nhanh chóng chạy tới cổng trường.
Các học sinh thức tỉnh của lớp dự bị ai cũng phấn khích, mặt mũi như thể sáng bừng lên. Hiển nhiên, hôm qua mọi người đều có thu hoạch, hoặc ít hoặc nhiều. Quan trọng nhất là bên trong dị cảnh nhiều linh khí, tiến vào đó cho dù không làm được việc gì cũng sẽ mạnh hơn bên ngoài nhiều!
"Tiểu Phúc, bên này." Triệu Minh vẫy tay với Hồng Tiểu Phúc từ đằng xa, "Mau qua đây!"
"Đến đây!" Hồng Tiểu Phúc dẫn theo Chuột Bự chạy tới, cậu mỉm cười, "Mọi người đến sớm thế."
"Tất nhiên rồi." Tô Oánh cười hì hì, "Linh khí trong đó dồi dào như thế, ai mà không muốn vào chứ? Hôm qua lúc về tớ kiểm tra chỉ số, lên đến 3.86 phần trăm, chắc thêm vài ngày nữa là lên LV2 thôi."
Đợt này máy kiểm tra chỉ số thức tỉnh được sản xuất nhanh chóng, trên mạng có trang web chính thức chào bán, rất nhiều người mua một cái về nhà để lúc rảnh kiểm tra...
"Tốt vậy sao!" Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc cười tươi như hoa, "Vậy cố gắng lên, chắc sẽ đạt LV2 nhanh thôi."
Lúc này đây, chiếc xe buýt phụ trách đưa đón họ vẫn chưa tới, Hồng Tiểu Phúc nhìn ngó xung quanh, sau đó nhẩm đếm, đột nhiên bảo, "Ơ? Hình như số lượng người nhiều hơn hôm qua?"
"Hôm qua nghe nói các trường đại học lớn gộp vào có thêm mười mấy người thức tỉnh." Tin tức của Trương Dương khá nhanh nhạy, "Chắc họ định cho sinh viên vào đó nâng cao năng lực, dù gì linh khí bên trong dị cảnh cũng dồi dào hơn bên ngoài. Sau khi tiến vào, cho dù đám người này không tham gia chiến đấu cũng có thể nâng cao chỉ số, không phải chuyện gì xấu."
Đây đúng là sự thật, xem ra quốc gia cũng cảm thấy số lượng người thức tỉnh hiện tại không đủ dùng.
Cho nên có ý định bồi dưỡng người thức tỉnh bình thường với quy mô lớn.
Dù gì chỉ cần người thức tỉnh bình thường không đánh lại được người thức tỉnh trong quân đội, không gây ra nhiễu loạn gì lớn thì mọi chuyện vẫn không thành vấn đề.
"Tiểu Phúc!" Cậu đang nghĩ ngợi, đột nhiên một chàng béo lon ton chạy tới, vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Phúc lập tức xông ra ôm chặt cậu mà cười to, "Tôi cũng thức tỉnh rồi, ha ha ha ha ha ha!"
"Vương Lập Hiên!" Hồng Tiểu Phúc trợn tròn mắt, ôm lấy vai cậu bạn, "Cậu cũng thức tỉnh rồi à? Ha ha ha! Chúc mừng nhé!"
"Hê hê, nhất định rồi", Vương Lập Hiên thụi vào ngực Hồng Tiểu Phúc, "Sau này chiếu cố nhau nhiều nhé!"
"Tất nhiên rồi!" Hồng Tiểu Phúc gật đầu như bổ củi, cậu hỏi, "Năng lực của cậu gì thế?"
Thực ra câu hỏi của cậu cũng là một câu hỏi bình thường thôi, ai gặp phải người thức tỉnh cũng thường hỏi như vậy.
Thế mà không ngờ Vương Lập Hiên nghe xong lập tức ngượng ngùng, sau đó ghé vào tai Hồng Tiểu Phúc nói nhỏ một câu.
Hồng Tiểu Phúc chấn động, "Thật hả?!"
Cậu nói như thế làm Tô Oánh và những người kia tò mò chết đến đi được, ào ào xông tới hỏi han.
Trước nay tính tình Vương Lập Hiên rất tốt, vóc dáng mập mạp khiến người ta yêu mến, ở trong trường cậu bạn này cũng thuộc dạng người tốt, bị cả đám hỏi thế, không còn cách nào khác, đành nói nhỏ vào tai mấy người kia.
Những người khác: "..."
Sau đó họ cùng giơ ngón cái: "Ngầu quá!"
"Khó mà đường đường chính chính được, hầy..." Vương Lập Hiên ngượng ngùng gãi đầu gãi tai cười khà khà, sau đó mới hỏi, "Anh Phúc, cậu xem xem có đội nào phù hợp với tôi không?"
"Ừm..." Hồng Tiểu Phúc nghĩ ngợi rồi đột nhiên bật cười, "Nói thật chứ, tôi biết một đội đấy."
Cậu nói rồi lấy điện thoại ra, tìm khung chat với Lý Hạc rồi gửi tin nhắn cho anh ta một tin nhắn: "Anh Hạc, có đó không?"
Lý Hạc nhanh chóng đáp lại: "Tất nhiên phải có rồi, chuyện gì thế?"
Hồng Tiểu Phúc: "Đội của anh còn cần người không? Em có cậu bạn cùng lớp, năng lực khá hợp với anh đấy."
Lý Hạc: "Nhân phẩm thế nào?"
Hồng Tiểu Phúc: "Chuẩn chỉnh lắm, trước kia em không có tiền cậu ấy thường chủ động tìm lý do để mời em ăn cơm, người tốt có tiếng đấy."
Lý Hạc: "Được! Năng lực là gì?"
Hồng Tiểu Phúc: "Gặp nhau rồi nói với anh."
Lý Hạc: "Ô kê!"
Đặt điện thoại xuống, Hồng Tiểu Phúc cười: "OK rồi, tôi đoán là ngoài anh ấy ra, cậu không tìm được người thứ hai phù hợp với cậu hơn đâu!"
Vương Lập Hiên vui mừng cười lớn: "Ha ha ha ha! Tốt quá rồi, tớ biết ngay anh Phúc tốt mà!"
Xe buýt nhanh chóng chạy tới, một đám người trèo lên xe.
Xuất phát về phía cầu dị cảnh.
Khi đến nơi, đoàn người của Hồng Tiểu Phúc vừa xuống xe đã kinh ngạc: "Thánh thần thiên địa ơi, tình huống gì vậy?!"
Công trường của lúc này đã khác hẳn công trường của hôm qua rồi, tiến độ thi công nhanh như bay vậy. Nhưng đây không phải điều khiến mọi người kinh ngạc. Xây dựng điên cuồng mà, chuyện này có nhanh hơn nữa cũng không phải chuyện lớn.
Nhưng tại đây có bao nhiêu phóng viên như thế này là tình huống gì vậy?!
Người nào người nấy vác theo đủ thứ dụng cụ chụp ảnh ngắn dài đủ cả. Hồng Tiểu Phúc đếm sơ qua đã thấy ít nhất hơn hai trăm người!
"Các bạn là học sinh sao?!" Đúng lúc này, có phóng viên nhìn thấy đám đông từ trên xe buýt bước xuống nên vội vàng xông tới. Trong đám đông này, Khương Bác Đồ đã to cao còn cưỡi ngựa đẹp rất bắt mắt, phóng viên kia lập tức bước tới bên cạnh cậu ta, gí micro như sắp nhét vào miệng cậu ta vậy, "Anh bạn này, xin hỏi cậu tên là gì? Hôm nay đến đây là muốn tiến vào cái bong bóng này sao?!"
Nói thật lòng, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Khương Bác Đồ được phỏng vấn!
Nhất là khi cậu ta liếc thấy dòng chữ trên micro của phóng viên kia: Báo Đô thị Thẩm Thành!
Đây là kênh tin tức truyền thông nổi tiếng của Thẩm Thành đấy, cảnh phỏng vấn này chắc chắn sẽ được phát trên tivi đấy, biết không hả?
"Khụ khụ, đúng vậy." Khương Bác Đồ bỗng chốc nghiêm túc hơn hẳn, cậu ta đĩnh đạc nói, "Với tư cách là một người thức tỉnh, là người tiếp quản trong tương lai của quốc gia, tôi có nghĩa vụ cống hiến một phần sức lực cho sự an toàn của nhân dân thành phố."
Hồng Tiểu Phúc và đám bạn mình đưa mắt nhìn nhau...
Tên này không sợ mặt mình quá dày à?
"Vậy thì xin hỏi," phóng viên kia thấy Khương Bác Đồ khéo ăn khéo nói như vậy, bỗng chốc càng muốn hỏi thêm, "Các bạn từng tiến vào bong bóng khổng lồ kia, bên trong có nguy hiểm không?"
Lần này, Khương Bác Đồ suy nghĩ rất cẩn thận. Cậu ta đã nghe đến chuyện tối qua có rất nhiều người bị bắt rồi nên lập tức trả lời rằng, "Thực ra bên trong không hẳn là quá nguy hiểm, dù gì cũng có các anh bộ đội che chắn trước mặt chúng tôi, mọi người có thể yên tâm, không cần quá căng thẳng."
Đây là câu trả lời chính xác phù hợp với một chiến đội tiêu chuẩn rồi, vị phóng viên kia hỏi cậu ta thêm một đống câu hỏi cá nhân rồi mới hài lòng rời đi.
Có thể nói là ở đâu cũng thấy cảnh tượng như vậy.
Ngoài những người lính đang canh gác xung quanh cầu dị cảnh được các phóng viên cố ý né tránh ra, micro của những người khác đều dò hỏi vô cùng rõ ràng, tin tức liên quan đến cầu dị cảnh gần như được công bố đồng bộ trên internet.
Cư dân mạng bỗng chốc nổ tung, vô số người tò mò nghe ngóng.
Khi nghe thấy tình hình hiện tại của dị cảnh vô cùng ổn định, tất cả nguy hiểm có thể khống chế được, người dân chuyển hướng quan tâm tới những sản vật mà dị cảnh có thể sản xuất ra.
"Đây chẳng phải là phó bản đó sao?! Lần này đỉnh rồi! Những thứ bên trong đấy chắc là đắt lắm nhỉ?"
"Chuyện này mà còn phải hỏi à? Tôi nghe bảo bắt bừa một con cá trong đó thôi đã bán được năm trăm tệ rồi!"
"Khiếp vậy á?! Không phải tôi chém gió chứ, nếu cho tôi vào trong đó, tôi có thể bắt sạch cá về luôn!"
"Ông bớt bớt đi, muốn vào mà vào được ngay chắc? Không phải người thức tỉnh, chui vào đó để nộp mạng à?"
"Đồ bên trong đó có ngon không?! Tôi cảm thấy linh hồn của kẻ ham ăn như tôi đang rục rịch đây..."
"Tìm tiểu đội người thức tỉnh để hợp tác, chỗ tôi có mười mấy nguồn tiêu thụ vật tư bên trong dị cảnh với giá cao! Ai muốn thì nhanh chóng liên hệ, chúng ta chia 50-50..."
"Công ty Quản lý Người thức tỉnh Đằng Long mời các bạn người thức tỉnh gia nhập đội ngũ, chúng tôi có thể giải quyết tất cả nỗi lo về sau của các bạn."
Cư dân mạng bàn tán nhiệt tình.
Dù gì vấn đề đầu tiên mà người dân quan tâm luôn là vấn đề an toàn. Khi an toàn không còn là vấn đề nữa, vậy thì họ sẽ quan tâm đến vấn đề kinh tế, từ xưa đến nay đã vậy rồi...
Cho nên vô số người bắt đầu tưởng tượng, bắt đầu tìm cơ hội kinh doanh bên trong dị cảnh.
Hồng Tiểu Phúc và các bạn đi vòng qua đám phóng viên. Sau khi tìm một hồi, hai mắt Hồng Tiểu Phúc sáng ngời lên, cậu giơ tay vẫy, "Anh Hạc, anh Hạc, em ở đây nè!"
"Ôi chao, chú em đến rồi đấy à?" Lý Hạc nghe thấy giọng Hồng Tiểu Phúc, lập tức nói lời tạm biệt phóng viên, cười khà khà đi về phía Hồng Tiểu Phúc và hỏi, "Hôm qua thu hoạch thế nào?"
Hồng Tiểu Phúc và các bạn: "..."
Phải nói thế nào về chuyện này nhỉ? Thong dong đi vào rồi nhàn nhã đi ra?
Lúc vào tay trắng lúc ra xách thêm thi thể của hai mươi mốt con sói rừng rậm?
Nói như thế liệu có bị anh ta đánh chết không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...