Translator: Nguyetmai
"Ồ?!"
Vừa nghe thấy có phát hiện đặc biệt, ba vị thủ trưởng bỗng chốc phấn khích, Lưu Hoa Quân đón lấy viên tinh thể màu đỏ, ngắm nghĩa kĩ càng.
Viên tinh thể rất đẹp, dưới ánh sáng, nó toát ra một thứ hào quang dịu dàng.
Lưu Hoa Quân vội vàng hỏi, "Phát hiện ở đâu vậy?"
"Đồng chí Hồng Tiểu Phúc phát hiện ra trong lúc mổ xẻ thi thể!" Thạch Đào không hề giấu giếm mà kể hết toàn bộ sự việc mổ xẻ thi thể sói rừng rậm, không sót chi tiết nào.
"Chuyện này..." Ba vị thủ trưởng nhìn Hồng Tiểu Phúc, biểu cảm rất kỳ lạ, "Vậy mà cũng được?"
Chuyện này tuyệt đối vượt quá tầm hiểu biết của họ rồi!
Thực ra trước kia Lưu Hoa Quân biết chuyện Hồng Tiểu Phúc thức tỉnh với năng lực là vận may. Khi ấy ông còn cố ý hỏi, kết quả thu được kết luận, vận may của cậu chỉ có tác dụng với mấy thứ như chơi game rút thẻ hay cường hóa vũ khí...
Năng lực như thế rất vô bổ, chơi game giỏi thế giỏi nữa cũng không có ý nghĩa quá lớn đối với quốc gia đúng không?
Cho nên Lưu Hoa Quân không chú ý lắm.
Bây giờ thì biết rồi, bé ngoan trước mặt ông cũng là một tay mổ xác cừ khôi?
"Hmmm..." Mấy vị lão đại cùng sờ cằm, sau đó tụ lại một chỗ nháy mắt với nhau.
Thủ trưởng Phương đề nghị: "Hay là sau này chúng ta lấy được thi thể gì cứ để thằng bé mổ xẻ?"
Mạnh Đình Huy đồng thuận: "Tôi thấy được đấy, thằng bé này không chỉ may mắn lúc chơi game đâu..."
Lưu Hoa Quân tán đồng: "Thứ nào nhỏ thì thôi, đợi sau này bắt được con to to, gọi thằng bé tới mổ xẻ, có khi nào sẽ moi được thứ gì đó cực kì đỉnh?"
Thủ trưởng Phương: "Ôi, có khả năng, có khả năng!"
Mạnh Đình Huy gợi ý: "Ôi, hai người nói xem, hay là cho thằng bé thêm chút thuốc, để nó nâng cao vận may lên?"
Lưu Hoa Quân rất tán thành: "Chuyện này được đấy!"
Sau khi bàn bạc xong, Lưu Hoa Quân khẽ ho một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Tiểu Phúc à, chuyện này cháu làm khá lắm. Ông sẽ gọi chuyên gia tới phân tích viên tinh thể này. Nếu các cháu không vội thì cứ nghỉ ngơi, đợi một lát, có được không?"
Chuyện này không có gì không tốt, Hồng Tiểu Phúc lập tức mỉm cười, "Vâng ạ."
Đám người Hồng Tiểu Phúc đành đợi ở phòng họp của doanh trại lâm thời.
Họ vừa đợi vừa phát huy trí tưởng tượng.
Triệu Minh: "Này này, các cậu nói thử xem, tinh thể kia có thể làm được gì?"
Trương Dương cũng là một tên yêu trò chơi điện tử, lập tức đáp: "Nguyên liệu quan trọng trong chế tạo vũ khí?"
Lý Thiên Kỳ ở bên cạnh lắc đầu: "Nguyên liệu cho áo giáp? Có thể khiến áo giáp chắc chắn hơn?"
Sau đó mấy người kia cùng nhìn cậu ta; "Cậu sợ bị ăn đòn đến mức độ ấy cơ à?"
Lý Thiên Kỳ thản nhiên đáp: "Mấy người nói thừa quá, lúc đánh phó bản RAID, điều gì là quan trọng nhất? Tất nhiên là độ cứng của MT rồi! MT không cứng thì cạp đất ngay tức khắc, các cậu còn chơi cái gì được?"
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau...
Ờm...
Hình như cũng hợp lý đấy?
Họ đang nghiên cứu thì một người trông giống chuyên gia nhanh chóng bước tới, Lưu Hoa Quân và hai vị thủ trưởng kia theo bên cạnh ông.
Chuyên gia này cao chừng một mét bảy lăm, trông rất phúc hậu, có mái tóc hói chính giữa rất đặc trưng của các chuyên gia, trên ngực cài tấm thẻ nhỏ, trên đó viết: "Hầu Chí Thiên, Viện sĩ Viện Khoa học Công nghệ Hoa Hạ".
"Viên tinh thể kia do các bạn phát hiện ra đúng không?" Hầu Chí Thiên ngồi xuống rồi nhìn nhóm của Hồng Tiểu Phúc, tươi cười bảo, "Chúc mừng các bạn, phát hiện của các bạn đã vẽ thêm một nét bút rất đậm vào những phát hiện của quốc gia trong dị cảnh."
Mấy người kia: "!!!"
Đỉnh đến mức vậy sao?! Xem ra tinh thể này hơi bị được đó!
"Vậy..." Hồng Tiểu Phúc dè dặt hỏi, "Thứ đó đáng giá lắm ạ?"
"Ừ, nói thế này nhé", Viện sĩ Hầu Chí Thiên mỉm cười, "Nếu thứ này rơi vào tay người bình thường, nó không đáng giá, bởi vì các bạn không biết dùng thế nào, cùng lắm chỉ có thể làm vật trang sức. Nhưng nếu vào tay chúng tôi thì mọi chuyện khác rồi."
Mấy người kia vểnh hết cả tai lên, chăm chú lắng nghe.
Hai mươi mốt con sói rừng rậm mới moi ra được bốn viên tinh thể màu đỏ, mà còn do một nhân viên mổ xác chuyên nghiệp vô cùng đỉnh cao như Hồng Tiểu Phúc mới đào ra được.
Những người khác...
Tỷ lệ này thật khó nói mà.
"Nói thật, thứ này chính là kết tinh sinh mạng của động vật trong dị cảnh." Viện sĩ Hầu giảng giải cho họ nghe, "Theo tư liệu trước mắt có được, thứ này có xác suất xuất hiện. Trước kia chúng tôi cũng vây bắt một số động vật trong dị cảnh, trước nay chưa từng phát hiện ra thứ này. Lần này có thể nói là phát hiện vô cùng quan trọng. Nói đơn giản, thứ này được dùng như thế nào? Chỉ đơn giản là bên trong đó có thể rút được nguyên liệu dùng cho chế xuất thuốc kích thích LV2 với số lượng lớn. Nguyên liệu rút ra từ một viên tinh thể màu đỏ chắc có thể đủ để chế xuất năm mươi lọ thuốc LV2."
Một ăn năm mươi!
Vừa nghe đến câu này, mấy người có mặt ở đó sững sờ!
Cái này thật kinh khủng!
Bây giờ có thể khẳng định rằng, thuốc kích thích LV2 rất khó sản xuất, hiện tại chỉ có thể cung cấp cho quân đội!
Với số lượng người thức tỉnh hiện tại của quân đội chắc chắn cũng không đủ, phải dùng thật tiết kiệm, vậy thì đừng hỏi đến sản lượng!
Thế mà thứ này xuất hiện, một viên chơi hẳn năm mươi lọ!
Tất nhiên, thuốc kích thích LV2 không thể chỉ dùng mỗi loại nguyên liệu này, nó chỉ là một trong số đó, nhưng như thế cũng đỉnh lắm rồi!
"Đây là một cách dùng." Viện sĩ Hầu mỉm cười, "Cách dùng thứ hai là nghiền thứ này thành bột, có thể làm chất phụ gia cho vũ khí ở LV2, hiệu quả rất tốt. Tất nhiên nội dung cụ thể là cơ mật, tôi không nói thêm nữa. Tóm lại, một câu thôi, phát hiện ra thứ này, có thể nói các bạn đã lập công lớn rồi."
Nghe Viện sĩ Hầu nói vậy, ba vị thủ trưởng cười đến mức nếp nhăn trên mặt cũng nở thành hoa.
Thứ này có tác dụng gì? Nói cho dễ hiểu hơn, có thể nâng cao khả năng chiến đấu của quân đội!
Thế nghĩa là sao?
Sức chiến đấu của quân đội tăng thêm rồi, vậy thì tỷ lệ hy sinh của các chiến sĩ sẽ giảm đi!
Đây cũng chính là "nâng cấp đổi trang bị" theo cách nói của các trò chơi điện tử!
Trước kia người thức tỉnh LV2 cầm trang bị LV1 đánh quái vật LV2 chắc chắn sẽ chậm chạp, sẽ mất nhiều máu!
Nhưng khi người thức tỉnh LV3 cầm trang bị LV2 đánh lại quái vật LV2, thậm chí có khi không đổ máu!
Đây là cách biệt lớn cỡ nào?
"Khụ khụ", đúng lúc này, Lưu Hoa Quân khẽ ho một tiếng rồi cười, "Được rồi, nếu như thứ này có tác dụng như vậy, phần thưởng của mấy đứa chắc chắn không thể ít. Ông xin với cấp trên cho mấy đứa 25 lọ thuốc LV2, cho nhóm của Thạch Đào 25 lọ nữa, cộng vào là 50 lọ. Chuyện này trước nay chưa từng có đâu. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày mai là đến thôi, mọi người hài lòng chứ?"
Mỗi người năm lọ thuốc LV2!
Có gì để không hài lòng cơ chứ?!
Thật sự lãi to rồi đấy?!
"Hài lòng! Rất hài lòng!" Nhóm của Hồng Tiểu Phúc cùng gật đầu, "Cảm ơn ông!"
Lúc này, Triệu Minh cũng cười hì hì mà hỏi: "Ông Lưu, ông thấy đống xương này... Ông cũng biết Tiểu Phúc khá thiếu tiền mà..."
"Ha ha ha, chuyện này tất nhiên không thể nói lời mà nuốt lời", Lưu Hoa Quân cười ha hả, rồi vỗ vỗ tay, lập tức có người mang một cái hòm xách tay vào, mở ra, bên trong toàn là thẻ ngân hàng màu đen. Lưu Hoa Quân cười, "Mọi người đều vất vả, thẻ trong hòm này về sau là thẻ chuyên dùng cho người thức tỉnh, đã liên hệ với ngân hàng làm riêng một loạt. Các cháu liên kết với tài khoản trong điện thoại, sau này tiền sẽ chuyển thẳng vào tài khoản. Lần này tổng cộng được hai trăm năm mươi nghìn tệ, mỗi người năm mươi nghìn tệ cho khỏi đánh nhau, được cả chứ?"
Đám đông cười tươi như hoa: "Thế thì tốt rồi ạ!"
Đây là mình lao động mà có được nha (?)...
Nhận tiền rất thanh thản, rất yên tâm đó!
Cẩn thận cất thẻ vào túi, Hồng Tiểu Phúc đột nhiên nhìn về phía Viện sĩ Hầu và hỏi: "À phải rồi, chú Hầu, à ừm... thịt của động vật bên trong dị cảnh không có độc chứ ạ?"
"Không có đâu", Viện sĩ Hầu gật đầu chắc nịch, "Nếu như có độc thì chúng tôi phải nhắc nhở rồi chứ? Không có độc, cứ yên tâm mà ăn. Hề hề, tôi từng ăn rồi, vị cũng được phết đấy..." Ông nói đến đây còn phải liếm môi, "Ngon lắm..."
Mấy người kia: "..."
Quả nhiên bản tính ham ăn không phân chia nghề nghiệp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...