Edit: Doãn
Lạc Duy hữu khí vô lực ghé vào bên hồ, thông qua ảnh ngược trên hồ nước đánh giá bộ dáng chính mình giờ phút này.
Từ nhân loại góc độ mà nói, đây hẳn là một bé trai rất đẹp.
Mái tóc ngắn màu ngân bạch mềm mại, tròng mắt màu tím đen, khuôn mặt nhỏ còn mang theo trẻ con phúng phính tròn vo, miệng nhỏ phấn nộn, giống như bé con mềm như bông chọc một cái liền ra sữa.
Tuy rằng đẹp, nhưng chẳng qua chỉ là một thân thể yếu ớt thôi, so với nguyên bản hình thái đấu thú quả thực là cách biệt một trời một vực.
Không sai, đấu thú!
Bản thể của Lạc Duy là một con đấu thú, ở một thế giới khác bị nhân loại lấy gen cường hóa từ thiên thạch nâng lên sức mạnh chế tạo ra, coi chiến đấu là bản năng sinh tồn, cung cấp niềm vui chiến đấu cho nhân loại.
Nhưng chúng nó cũng có bản năng tiến hóa mãnh liệt, chúng ăn con mồi rồi hấp thụ những gen ưu tú, hoàn thành tiến hóa.
Đến cuối cùng, từ những quái vật hình thái khác nhau chậm rãi tiến hóa thành bộ dáng của con người.
Kỳ thật hình dáng của con người căn bản không thích hợp để chiến đấu, thân thể nhỏ mà lực lượng cũng yếu, nhưng vương tộc đều biến thành nhân loại, là một đấu thú không có đầu óc, Lạc Duy cũng ngây thơ mờ mịt đi theo phương hướng tiến hóa thành hình người.
Nhưng khá xui xẻo là, hắn không giống những con cùng tộc khác tiến hóa thành con người cường tráng mà biến thành một cái mềm như bông bé con.
Hơn nữa vào ngày hắn mới vừa mới hoàn thành tiến hóa, tộc của hắn cùng con người bạo phát chiến tranh, hắn bị đạn pháo đánh trúng, liền rớt tới thế giới xa lạ này.
Không biết là do thời điểm tiến hóa xảy ra vấn đề, hay là do bị một pháo kia bắn ra vấn đề, hắn không giống những đấu thú hình người có được sức mạnh to lớn, có thể thay đổi tùy ý giữa hình người và hình thú.
Lạc Duy hiện tại không chỉ không biến trở về hình thú được mà còn mất đi sức mạnh vốn có.
Càng không xong chính là, hắn rơi tới một cái địa phương kì quái, còn bị quan quân nơi này bắt lấy, đem hắn cùng những đứa trẻ khác đưa vào ruộng làm việc.
Lạc Duy nghe không hiểu bọn họ nói linh tinh gì đó mà “Vách tường Maria bị phá hỏng, mất đi đất đai, đồ ăn thiếu thốn”, làm một con đấu thú cấp thấp trong đầu chỉ có chiến đấu cùng ăn cơm, Lạc Duy căn bản không biết làm ruộng là cái gì, hơn nữa thật vất vả mới có tự do, càng không muốn lại bị con người bắt nhốt.
Cho nên Lạc Duy chạy trốn.
Sau đó bởi vì không biến trở về bản thể được, không nhảy qua được vách tường cao 50 mét, Lạc Duy chạy trốn sau ba ngày thì đói lả ở bên bờ hồ.
Tỉnh lại là khi lại lần nữa bị nhân loại bắt lấy, đưa đến nông trường công tác.
Lần này Lạc Duy không dám lại chạy thoát nữa, bản thể của hắn mấy tháng không ăn cơm sẽ không đói, nhưng không nghĩ tới sau khi biến thành người, mới ba ngày không ăn cơm liền đói đến hôn mê.
Biến thành người thì phải ăn cái gì Lạc Duy còn chưa rõ ràng, liền thành thành thật thật ở yên tại chỗ.
Đồ ăn của con người là một thứ cứng cứng, được gọi là bánh mì đen, còn những cây cỏ ăn được thì đem cho vô nước nấu canh, lượng rất ít, nhưng có thể cung ứng cho thân thể nhu cầu cơ bản, chỉ là đối với gen không có gì trợ giúp cho tiến hóa, dù sao cũng là thực vật.
Ăn cơm thì phải công tác, nông trại phân chia nuôi dưỡng bò sữa, cừu và heo, nhiệm vụ của Lạc Duy chính là mỗi ngày rửa sạch chuồng trại của động vật.
Sau vài ngày làm việc, Lạc Duy rốt cuộc không nhịn được thắc mắc: “Bác George, chúng ta nuôi những động vật này để làm gì? Chúng nó thật yếu ớt.”
Lạc Duy cho rằng nhân loại nuôi dưỡng động vật chính là để thấy bọn nó chiến đấu, nhưng những con động vật này đều có hàm răng không bén nhọn, đừng nói tới chiến đấu, chúng nó có thể nhảy ra khỏi hàng rào là đã rất lợi hại.
“Đương nhiên là để ăn a.” Bác George vì vấn đề ngâu xi này đập hắn một cái: “Ngươi không thấy mỗi ngày đều có mấy con heo bị đưa vào lò sát sinh sao?”
Một đập này của bác George trực tiếp đem Lạc Duy chụp đến mặt đất, chân đều mềm, thanh âm phát run: “Kia kia kia…… Chúng ta mỗi ngày thức ăn đều là mấy con gia súc này á?”.
Cập nhật truyện nhanh tại -- TRUMtru yen.м E --
Trời ơi, thật là đáng sợ! Hắn vậy mà ăn phải loại này thịt động vật, thân thể con người cảm ứng chậm chạp, không biết rốt cuộc đã hấp thu heo gen chưa, nhỡ đâu khi biến trở về bản thể phát hiện chính mình đã tiến hóa thành một con heo kêu éc éc?
“Ngươi bị ảo tưởng đấy à.” Bác George đem hắn kéo lên: “Hiện tại đồ ăn khan hiếm như vậy, chỉ có quý tộc cùng quân đội còn được ăn cơm với thịt, ngươi nếu không làm việc chăm chỉ thì bánh mì cũng không có mà ăn, mau làm việc đi!”
Lạc Duy vỗ ngực, nhẹ nhàng thở phào.
Còn may còn may, chưa ăn phải thịt, động vật nơi này dù là thịt heo, thịt dê, thịt bò, hắn đều không muốn ăn, một chút đều không muốn hấp thu phải những gen của bọn động vật này.
Đáng mừng chính là, đồ ăn vẫn luôn thiếu nên thực đơn của nông trại vẫn luôn không có thịt, ngẫu nhiên có một lần mọi người cao hứng ồn ào lấy thịt ăn thì Lạc Duy cũng không đến mức ăn nhầm.
Thời điểm có thịt, nhóm đại thúc của nông trại sẽ uống một ít rượu, sau khi say sẽ chửi ầm lên về người khổng lồ, mắng to Điều Tra binh đoàn không đánh bại được người khổng lồ thu hồi đất đai, Lạc Duy mới biết được thì ra bên ngoài bức tường cao 50 mét kia có một loài sinh vật gọi là Titan rất cường đại, chính là chúng nó đã bức nhốt nhân loại bên trong tường.
Phải biết rằng dù là chiến đấu thú cũng chưa làm được, bọn họ mới là thứ bị nhốt trong đấu trường động vật, những người khổng lồ này quá là lợi hại!
Lạc Duy mặt đầy hưng phấn, nước miếng đều chảy ra.
Cùng đối thủ mạnh mẽ chiến đấu, sau đó ăn luôn thi thể của đối phương, đây chính là phương thức sinh tồn của chiến đấu thú.
"Ừmmm..
Bác George ơi, người khổng lồ có hình dạng gì, dựa vào xúc tua hay là móng vuốt, hàm răng để chiến đấu?”
Bác George sờ sờ cằm: “Chúng ta cũng chưa thấy qua, nghe nói giống như con người lớn lên không khác lắm, nhưng chúng rất rất lớn, lớn nhất có khi hơn 10 mét, so nhà lầu còn cao hơn.”
Hmmm so với bản thể của hắn không cao hơn lắm, đánh giá tạm thời là đối thủ có thể lực ngang nhau! Đôi mắt của Lạc Duy đều phát sáng lên: “Bác George, tường thành cao như vậy, con người… ý cháu là nói chúng ta bình thường đánh nhau thế nào với người khổng lồ?”
“Ha ha ha, nói gì mà đánh nhau, đừng nói đùa.” Bên cạnh Đức Lỗ Khắc cười to: “Điều Tra binh đoàn bình thường được ca ngợi cỡ nào lợi hại, còn không phải là bị người khổng lồ đánh đến không hề có sức phản kháng hay sao, nhân loại sao có thể làm đối thủ của người khổng lồ…” Nói tới đây, âm thanh của Đức Lỗ Khắc ngày càng thấp, lộ ra sắc mặt ủ dột: “Nói không chừng khi nào đó, vách tường Rose cũng sẽ bị người khổng lồ đánh chiếm tiến vào.”
Toàn bộ nhà ăn nháy mắt bị tuyệt vọng vờn quanh, Lạc Duy không hề phát giác, với hắn mà nói đánh thắng liền ăn luôn đối phương, thua thì bị đối phương ăn luôn, đây là công bằng phương thức sinh tồn của tự nhiên, căn bản sẽ không có tâm tình sợ hãi cùng oán hận.
“Cùng người khổng lồ chiến đấu chính là Điều Tra binh đoàn sao?” Lạc Duy bắt lấy quan trọng tin tức: “Ta đây muốn gia nhập Điều Tra binh đoàn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...