Át chủ bài

Quý Sĩ Khang nắm lấy nơi đó của cô đè lên, khiến cho hoa huyệt mở ra triệt để trong tầm nhìn của anh ta.
 
Hai ngón tay chống mở môi ngoài, mắt thấy thịt non diễm hồng mở miệng ra, nhấp nháy đầy sinh động, róc rách mà run rẩy, phun ra dâm dịch oáng ánh.
 
Anh ta gảy thịt sò đang run rẩy một cái, lộ ra tâm trạng vui vẻ: "Em xem, nơi này đã chuẩn bị tốt chờ được anh trai yêu thương đây này."
 
Miên Phong đẩy đầu anh ta ra: "Quý Sĩ Khang, anh nên đi khám bác sĩ đi."
 
Anh ta nắm lấy tay cô xuống rồi bên môi hôn lấy, tiếp đó lại ngậm lấy ngón tay cô mút từng ngón từng ngón một.
 
Xúc cảm mềm mại ấm áp trong khoang miệng, còn có đầu lưỡi băn khoăn quấn lấy, thật sự quá thoải mái, quả thật là vừa thoải mái lại kích thích.
 
Chẳng trách đàn ông đều thích được phụ nữ dùng miệng mút phía dưới.
 
Quý Sĩ Khang rất hài lòng với những gì anh ta thấy được, mút năm ngón tay đến ướt nhẹp nước, sau đó để cô tự mình mở rộng tiểu huyệt, sống mũi của anh ta đỉnh lên hạt trân châu mềm mượt sung huyết, đầu lưỡi dùng sức đỉnh vào bên trong. Không bao lâu sau, bên dưới của Miên Phong bị anh ta cọ xát đến nóng bừng ướt đẫm, thực ra đầu lưỡi không thể vươn tới nói mấu chốt, về độ cứng cũng không thể so được với bộ phận khác. Vì thế rất dễ khiến cho người ta xốn xang lẫn ngứa ngáy hư không khó chịu.
 
Quý Sĩ Khang đương nhiên cũng biết, anh ta dùng hai ngón tay thay cho đầu lưỡi mà vỗ về thân thể của cô, sau khi tiến vào nơi sâu thẳm kia thì cật lực mà đào móc bên trong, làm hoa huyệt non mềm lộn xộn đến mức nhuyễn ra, cứ ẩm ướt chảy nước liên tục không dứt, tay của anh ta nhấc lên ấn vào Miên Phong.
 
Quần cởi đến phân nửa, anh ta cố định cổ tay gầy mảnh của Miên Phong lên đầu, Miên Phong quay mặt đi, không muốn đón nhận nụ hôn của anh ta.
 

Quý Sĩ Khang lại khăng khăng đòi cô phải tiếp nhận, hàm răng cạy mở đôi môi của cô, đổi đầu và mặt sang góc độ thuận tiện rồi đưa đầu lưỡi nhắm thẳng vào yết hầu của cô.
 
Hai chân của Miên Phong bị thân thể của người đàn ông chặn lại, bàn chân trầy trật giẫm lên ván giường. Trên người cứ như bị một ngọn núi lớn nặng nề đè lên, hơi nóng và nước bọt cuốn lấy cô rồi đưa cô cùng chìm xuống đáy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Côn thịt thuận lợi trượt vào trong, căng vách thịt ra đến cực hạn, thịt non không thể không ngậm chặt lấy anh ta, trong cơn co rút triền miên mà cố sức hút lấy cái của anh ta.
 
Quý Sĩ Khang sướng đến mức rùng mình, vòng eo chầm chậm ra vào nhịp nhàng trong lối mòn.
 
Hiển nhiên anh ta đã nắm vững tiết tấu, trong lúc sâu sâu cạn cạn sẽ bỗng nhiên bộc phát nhấp mạnh một vài lần, Miên Phong thở hổn hển, sắp nóng đến ngất đi, đến lúc này thì bị đâm đến hét lên hai tiếng.
 
Quý Sĩ Khang ngẩng đầu lên tha thiết nhìn cô chăm chú, là bộ dạng yêu đến cùng cực: “Thật muốn chơi nát em, chơi hỏng em.”
 
Quần áo trên người Miên Phong cũng lộn xộn hết cả, cổ áo đã mở rộng, bộ ngực trắng tuyết ngẩng cao, đầu nhũ đã cứng lên đứng thẳng. Cô nhíu mày, cắn lấy thịt non dưới môi trong khổ não lẫn đớn đau, bỗng chốc bị anh ta ấn lấy vòng eo đang vặn vẹo rồi hung hăng đỉnh vào trong như mưa rền gió dữ.
 
Âm thanh trong phòng càng ngày càng lớn, đến nỗi khi có ai đó bước vào sân, Miên Phong nghe thấy bọn họ nói chuyện mới phản ứng lại được.
 
Võ Chí Bình theo hai đứa nhóc làm loạn trong sân, anh ta rất sốt ruột ngăn lại hai con châu chấu sống này lại, mỗi tay xách một đứa quăng ra: “Đã nói là mẹ của hai đứa không ở đây mà, ở đây làm gì có cái gì để chơi đâu chứ, chú đây dẫn hai đứa ra ngoài ăn beefsteak.”
 
Trường Hồng lại cứ muốn vào xem: “Không xem thì sao biết được mẹ không ở đây chứ?”
 

Vừa dứt lời liền gào lớn lên, gọi mẹ, mẹ không ngớt.
 
Lúc này, Quý Sĩ Khang đã nhấc mông của Miên Phong lên rồi ôm người chui vào trong tủ.
 
Thành ra cuối cùng khi hai đứa nhóc xông vào trong, mẹ của bọn chúng đang bị đàn ông chơi trong tủ quầy.
 
Đầu của Miên Phong gần như đã đụng tới nóc tủ, phía sau đè lên quần áo, đôi chân gắt gao quấn chặt eo của Quý Sĩ Khang.
 
Cô hận anh ta làm loạn như vậy, móng tay dùng sức cào mạnh lên bờ vai rắn chắc của anh ta.
 
Tiếng thở dốc nồng đậm nặng nhọc của đàn ông vang lên quanh quẩn trong hoàn cảnh nhỏ mà u tối này, Quý Sĩ Khang dùng sức đâm lên, côn thịt cực lớn đâm rút một khắc cũng không dừng.
 
“Đừng, ưm nhỏ tiếng chút!”
 
Quý Sĩ Khang cũng rất dễ thương lượng, anh ta dừng lại, hôn miệng của cô: “Vậy em tự động đi.”
 
Trường Hồng ở bên ngoài đã chui đến dưới gầm giường, Ngọc Dung lại không vào trong, bọn chúng một đứa ở trong một đứa đứng ngoài nói chuyện với nhau: “Lạ ghê, sao mẹ biến mất rồi?”
 

Miên Phong không còn cách nào khác, đành chủ động bám lên người Quý Sĩ Khang, bộ ngực dán sát vào tây trang của người đàn ông, eo vào hông dán chặt vào bụng anh ta, trên lông tóc ẩm ướt dùng vặn vẹo ma sát sức lên xuống. Chẳng bao lâu sau, trên mặt cô đã nhiễm lên màu sắc gợi cảm, trong mồ hôi nhễ nhại hồng hào đến cực điểm.
 
Cuối cùng Võ Chí Bình cũng tiến vào dụ bọn nhỏ rời đi, đợi khi cửa viện bên ngoài đóng lại, Quý Sĩ Khang một cước đạp mở cửa tủ rồi ôm cô đến trên bàn, bắt đầu điên cuồng mạnh mẽ đâm rút.
 
Quý Sĩ Khang xuống giường mang nước nóng qua, giúp Miên Phong lau người một lần, anh ta cũng tự lau qua loa cho mình hai cái, rồi thu lại thứ đã nửa mềm vào đũng quần.
 
Đương nhiên anh ta muốn làm thêm lần nữa, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt, cũng không phải địa điểm thuận tiện.
 
Miên Phong lại nằm nghiêng trong bực dọc, tầm nhìn vẫn luôn đặt trên người Quý Sĩ Khang, sự xuất hiện của anh đối với cô mà nói mang tính phá hoại quá lớn.
 
Quý Sĩ Khang đi tới cài khuy cho cô, ngón tay lưu luyến không thôi trên chiếc cổ mảnh mai của cô: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó chứ?”
 
Miên Phong không có khẩu vị, cũng không muốn động đậy, nhưng nghĩ tới Trường Hồng Ngọc Dung, cũng chỉ đành bò dậy khỏi giường. Lúc này người đàn ông kia cũng thể hiện được chỗ tốt của anh ta, không cần cô nói, anh ta xử lý hiện trường gây án sạch sẽ như mới, không để cô gặp rắc rối về sau. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Một chiếc xe tư nhân mới tinh từ cuối ngõ chạy tới, Quý Sĩ Khang lịch lãm mở cửa xe, theo sau Miên Phong một bước vào trong.
 
Anh ta ôm lấy eo Miên Phong một cách tự nhiên, cằm của Quý Sĩ Khang đặt trên đỉnh đầu của cô, trên khuôn mặt rực rỡ mang theo nụ cười ấm áp.
 
Miên Phong nhìn lại anh ta, muốn hỏi anh ta cười cái gì, nhưng trong mũi lại thở ra một tiếng than vãn dai dẳng: “Anh thế này, sau này em phải sống tiếp sao đây?”
 
Quý Sĩ Khang sửa lại tóc mai bên thái dương của cô, sau khi khoé môi hơi cong lên thì thu lại ý cười.
 
Lần này tài xế trực tiếp lái xe đến thẳng nơi ở của Quý Sĩ Khang tại đây, nơi này kín cổng cao tường, nhìn từ bên ngoài cũng chỉ là một toà phủ đệ bình thường, bên trong lại mang phong cách vừa khí phái lại súc tích.

 
Ăn xong bữa ăn nhẹ Miên Phong đề nghĩ muốn trở về, Quý Sĩ Khang Khang không nói được, cũng không nói không được, anh ta nhìn thoáng qua bên ngoài lẫn bên trong căn nhà, rồi nói: “Em cảm thấy nơi này thế nào?”
 
Miên Phong nói chẳng ra làm sao: “Không có hơi người.”
 
“Sau khi em dọn tới thì có rồi.”
 
Miên Phong nhìn thẳng vào Quý Sĩ Khang, có đôi khi cô cảm thấy anh ta rất dễ nói chuyện, có đôi khi lại thấy anh ta quả thực là dầu muối không vô.
 
Quý Sĩ Khang lại nghĩ trái ngược hoàn toàn với cô, anh ta cảm thấy bản thân rất rộng lượng, đến mức còn nói đến Liêu Tấn Vân: “Em không cần kiêng dè anh ta, bây giờ anh ta đang mắc kẹt ở Thái Lan rồi, không qua mấy tháng thì không về được đâu.”
 
Miên Phong đứng phắt dậy, nín thở vài giây, giọng điệu nói chuyện lại rất tự nhiên chậm rãi: “Em hy vọng anh không đụng đến anh ta.”
 
Quý Sĩ Khang rất tỉnh táo mà bắt được sự kiên định từ ánh mắt của cô, là loại kiên định không cần nghi ngờ, dường như đó là việc đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa, cô sẽ bảo vệ lời đã nói của mình bằng mọi giá. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Ngay giây phút này, anh ta cảm thấy trái tim của mình bị xé toạc ra, máy chảy ròng ròng.
 
Sóng gió và u ám trong mắt của Quý Sĩ Khang quá rõ ràng dễ thấy.
 
Miên Phong mím môi, vươn tay vòng qua cổ anh ta: “Anh à, không thể động đến Liêu Tấn Vân. Chỉ có em nợ anh ta, anh ta không nợ gì em cả, anh hiểu không. Nếu như không có anh ta, hẳn là em đã chết từ lâu rồi. Cũng không thể có Trường Hồng được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui