Át chủ bài

Dáng người ôn hoà của Hứa Quốc Hoa được bày ra một cách hoàn mỹ trong lúc di chuyển, cùng lúc đó, thứ được bày ra còn là sự si luyến không chút nào che giấu trong ánh mắt của anh ta, anh ta ôm lấy đùi của Cố Thành, dụi gương mặt đang nức nở kia lên chân của anh.
 
Sắc mặt của Quý Sĩ Khang thả lỏng, đút rượu cho Miên Phong: “Người này sau khi phối hợp với cô giết Cúc Điền xong thì chạy đến Trùng Khánh, thực ra anh ta chạy thì cũng đã chạy rồi, chẳng có quan hệ gì. Nhưng anh ta cũng xuất hiện ở trạm xe lửa phía đông Tô Bắc, bị người của chúng tôi bắt lại. A Miên, chuyện này không thể trách tôi được.”
 
Câu cuối cùng nói đến thật vô tội.
 
Rượu cùng thức ăn với bàn đều bị hất đi, Hứa Quốc Hoa với Cố Thành bị tra tấn trên cùng một thanh sắt.
 
Quý Sĩ Khang rộng lượng để Miên Phong lại, lúc đi đến cửa thì dừng bước, nghiêng nửa mặt: “Đúng rồi, tôi quên nói, mọi chuyện đều là anh ta chủ động khai báo, tâm nguyện duy nhất của anh ta chính là được chết cùng một chỗ với cha nuôi tốt của anh ta.”
 
Cố Thành để Miên Phong dựa lên người, trước khi xoay qua cô đặt ánh mắt lên người của Hứa Quốc Hoa, người đàn ông ôn hoà buồn bã này trước giờ chưa từng có cảm giác tồn tại ở Cố trạch, anh ta không giống Lưu Bảo Thiện, Lưu Bảo Thiện là một người hướng ngoại, tính cách y như thổ phỉ vậy, dù cho là ăn cơm, nói chuyện, chào hỏi đều khiến người ta phải chú ý. Hứa Quốc Hoa nói năng nhẹ nhàng, mang theo hai phần phong độ, ba phần ôn hoà, năm phầm im lặng. Anh ta cứ như muốn giấu bản thân mình lại, giấu đến sau lưng của Lưu Bảo Thiện náo nhiệt, giấu đến dưới bóng râm của Cố trạch. Vì thế mà anh ta đã nổi lên tâm tư với cha nuôi từ lúc nào, hoàn toàn chẳng ai hay biết.
 
Cố Thành đối với đám con nuôi của mình, đương nhiên là phải chia ra xa gần, chỉ có những người được anh thừa nhận, trải qua kiểm nghiệm của anh thì mới được cho phép tiến vào Cố Trạch.
 
Cho nên khi Quý Sĩ Khang vạch trần bí mật của Cố trạch, bị hiềm nghi nhiều nhất thực ra chính là mấy người bọn họ.
 
Thế nhưng, việc gieo rắc nghi ngờ lên những người thân cận với mình chắc chắn là chuyện khiến cho lòng người quặn thắt.
 
Trong thế giới bôn ba nguy hiểm này, ai nấy đều mong mỏi sự tín nhiệm và yên lòng, bị người bên cạnh phản bội, đều sẽ không thể bình tĩnh như bình thường thể hiện ngoài mặt.
 

Cố Thành bình tĩnh, Miên Phong cũng bình tĩnh, nhưng bọn họ đều biết Hứa Quốc Hoa nhất định phải chết.
 
Không có bảng giá tha thứ có thể bàn.
 
Đây chính là nguyên tắc căn bản nhất mà bọn họ sống dựa vào, không liên quan gì đến đạo đức. Giống như ích kỷ, cũng là nguyên tắc sinh tồn cơ bản nhất để sống sót ở thế đạo này. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Miên Phong nhìn Hứa Quốc Hoa, Hứa Quốc Hoa lại chẳng thèm liếc cô một cái, anh ta si mê nhìn Cố Thành, chậm rãi nâng cánh tay lên, lan hoa chỉ thiên nâng lên, đầu ngón tay muốn sờ lên mặt Cố Thành.
 
Miên Phong thu tầm nhìn lại, chóp mũi hướng vào vách tường, bên tai là tiếng trò chuyện đè thấp mơ hồ nhàn nhạt của hai người đàn ông phía sau.
 
Giọng của bọn họ quá nhỏ, Miên Phong không nghe rõ, không lâu sau, không khí nhất thời chập chờn một cái, rồi lại trở về sự tĩnh lặng.
 
Hứa Quốc Hoa chết rồi, chết không nhắm mắt.
 
Cố Thành lấy tay che miệng anh ta, trực tiếp bẻ gãy cổ của anh ta.
 
Nguyện vọng cuối cùng của anh ta nhất định không thể đặt được.
 
Quý Sĩ Khang không cho người đến xử lý xác chết kịp thời, thân thể của Hứa Quốc Hoa rất nhanh đã cứng lại, qua mấy ngày sau đã bắt đầu tản ra mùi kỳ lạ. Mỗi lần Miên Phong nhìn sang đều cảm thấy anh ta đang dùng một loại ánh mắt oán hận hung ác nhìn mình.

 
Cô với Cố Thành, một người dựa vào vách trong bên này, một người bị trói lên lan can bên ngoài. Cố Thành ngủ gần xác chết hết mấy ngày, tâm lý vẫn còn khá tốt, thấy Miên Phong nhìn sang đây còn mỉm cười.
 
Nụ cười này làm lay động trái tim cô, hời hợt như chuồn chuồn lướt nước rơi lên lá sen xanh ngọc.
 
Cô nghe thấy anh đang gọi cô.
 
“A Miên, sau khi ra khỏi đây thì em được tự do rồi.”
 
Miên Phong ngây ngẩn nhìn anh, sau kinh ngạc khó bề tưởng tượng chính là sự chống cự sợ hãi trong lòng.
 
“Cha nuôi.” Miên Phong đau lòng đến không chịu nổi: “Em muốn tự do gì chứ, tự do đối với em có ý nghĩa gì chứ?”
 
Trên mặt mang theo ý cười khó lường, khoé mắt của Cố Thành cong lên, anh không biết lấy ra được điếu thuốc từ đâu, còn có một hộp diêm rỗng phát ra tiếng ding dang, que diêm xoẹt một tiếng quẹt ra tia lửa lác đác.
 
Anh giãn người ra, thả lỏng tựa lên hàng rào, hơi nâng cằm lên, ánh mắt lại giống như đang nhìn chăm chú đỉnh đầu, lại như đang lướt đến trên người cô.
 
Làn khói xanh lần lượt tuôn ra từng ngụm từ trong miệng anh.

 
Rất lâu rất lâu về sau, Miên Phong cũng không thể quên được hình ảnh này.
 
Cô có một loại cảm giác, lời nói tiếp theo đây là lời nói cô tuyệt đối không hề muốn nghe, thế nhưng Cố Thành lại chọn ngay thời gian địa điểm đặc biệt thế này, không cho phép cô không nghe.
 
“Em xem tôi là cha nuôi, là người thân, nhưng sau khi ra khỏi nơi này, tôi sẽ không còn là cha nuôi của em nữa. A Miên, đừng tưởng rằng tôi có tình cảm với các người, mỗi một người các người đều là con cờ trong tay tôi, súng trong tay tôi, tôi đào tạo ra nhân tài đặc biệt vì để đạt được mục tiêu của mình. Chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể xem như quan hệ đôi bên cùng có lợi, em nên học theo Hứa Quốc Hoa luôn luôn ra sức để thực hiện ước muốn của mình, chứ không phải lấy sự trung thành mà hạn chế bản thân mình một cách ngu xuẩn như vậy.”
 
Anh nói, vào lúc Quý Sĩ Khang còn chưa đặt chân đến Tô Bắc thì anh đã bày mưu tính kế từ lâu rồi. Anh nói, nhận nuôi cô cũng là vì thấy cô giống với Quý Vi, giống em gái ruột của anh. Cũng chính là nói, trong kế hoạch báo thù nhà họ Quý, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy Cố Miên Phong cô thì cô đã định sẽ trở thành con cờ quan trọng nhất trong tay của anh rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
“Nếu như em thông minh một chút thì không nên hận tôi. Dù cho điểm xuất phát của tôi có là gì đi nữa thì Cố Thành tôi cũng đã làm hết tất cả để dạy dỗ em. Sau này dù cho có xảy ra chuyện gì, ít nhất em vẫn có năng lực tự bảo vệ chính mình, có đúng không? Tiền trong sổ của em đã đủ để em sống hết cả đời còn lại rồi. Nếu như em còn chưa hài lòng, em có thể lấy hình phác thảo của tôi, muốn có cuộc sống tốt kiểu gì cũng được.”
 
Hàm răng run rẩy không thể khép lại được, lời cô nói ra cũng lắp bắp: “Vì sao, vì sao bây giờ lại phải nói mấy lời này với em chứ?”
 
Cố Thành phun ra ngụm khói thuốc cuối cùng vừa dài vừa thẳng, môi mỏng như ẩn như hiện phía sau làn khói: “Tôi mệt rồi, nếu như còn có cơ hội ra ngoài, em hãy tự mình sống cho tốt đi.”
 
Miên Phong hít một hơi thật sâu, nếu không thở ra, phổi của cô sẽ nổ tung.
 
Mỗi một người trong bọn họ đều có câu chuyện của riêng mình, có khởi điểm và mục đích của riêng mình, dù cho là Cố Thành báo thù, hay là Quý Sĩ Khang phản kích, trưởng phòng Mao tệ hại nhất, mặc dù bên ngoài đồn đại ông ta sợ vợ, nhưng trên thực tế ông ta và vợ của mình cũng không thể tách rời những vui buồn oán giận. Cuối cùng chính là Hứa Quốc Hoa nằm trên đất đã cứng như đá, trên người dậy mùi hôi thối, anh ta cũng có thế giới đen tối mà cố chấp của riêng mình.
 
Vậy cô có cái gì?
 
Mạng của cô là do Cố Thành cho, tên của cô cũng do Cố Thành đặt, thân thủ nhanh nhẹn cũng là do một tay anh huấn luyện mà ra. Từ đầu đến chân của cô đều do anh tự mình chỉ dạy từng chút mà nên. Bây giờ anh nói với cô, anh đã không cần cô nữa, sứ mạng của cô đã hoàn thành rồi.

 
Miên Phong cho là mình đã tỉnh ngộ, cô yêu Quý Sĩ Khang, chính là bởi vì cảm giác hoàn chỉnh mà người đàn ông này dành cho cô, thế nhưng chỉ là tự mình cho là vậy thôi.
 
Bây giờ, nếu như Cố Thành không phải cha nuôi của cô, vậy anh là ai.
 
Vậy cô nên là ai đây.
 
Nước mắt dần khô cạn, sau khi cơn đau mê mang qua đi, Miên Phong lạnh mặt nhìn thẳng vào Cố Thành, nỗi hận lạnh thấu xương cùng với sát ý nhiễm lê hàng mi: “Cha nuôi, cha từng nói cha yêu em.”
 
Cố Thành đặt khuỷu tay lên đầu gối, cằm đặt nhẹ lên mu bàn tay, giống như nghe được chuyện cười không thể nào hài hước hơn: “Đồ ngốc, A Miên ngốc của tôi, tôi lừa em đó.”
 
“Tôi không yêu em.”
 
“A Miên, đừng cứng nhắc vậy chứ, em nên học cách tự yêu chính mình đi, hiểu chưa?”
 
Đầu anh hơi nghiêng ra ngoài, lỗ tai hơi nhúc nhích, người kia đã đi rồi.
 
Cố Thành im lặng nhắm mắt lại, hoàn toàn bỏ mặc Miên Phong mà bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Đêm nay, tháp chuông ở bến Tô Bắc gõ vang mười hai lần, tiếng chuông ngân vẫn còn vang vọng quanh quẩn trong màn đêm đen, cửa sau của cục bảo an bị hoả dược làm nổ tung, ngọn lửa bừng cháy ngất trời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui