Át chủ bài

Quý Sĩ Khang vỗ tay, mi mắt hẹp dài híp lại, ung dung nhìn chằm chằm vào cửa, lần này ngay cả nhìn anh ta cũng lười nhìn cô.
 
Một người đàn ông mặc áo đen vest đen bị đẩy vào.
 
Cố Thành đỡ cánh tay trái của mình, bước chân lảo đảo hai cái, máu tươi thấm đẫm trên gương mặt trắng nõn.
 
Anh nâng mí mắt lên, hoàn toàn chẳng hề có dáng vẻ của một tù nhân trúng đạn bị bắt lại, khoé môi khẽ cong lên, cho hai người trong phòng giam một lời chào hỏi.
 
“Hi.” Anh tự mình đứng thẳng, tự biết mình không được chào đón nên chủ động tìm đến mặt tường đối diện với Quý Sĩ Khang, xếp bằng ngồi xuống một cách nhã nhặn.
 
Ngay khi anh tự mình bước chân vào phòng giam, hô hấp của Miên Phong đều sắp ngưng lại.
 
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới Cố Thành sẽ lưu lạc đến mức này, càng không nghĩ tới anh sẽ để chính thân mình rơi vào nguy hiểm. Người xung phong trước còn kịch liệt hơn cả người phía sau, cứ như tận mắt nhìn cha anh rơi vào hiểm nguy, bị chà đạp tàn nhẫn đến không còn tôn nghiêm.
 
Đối với việc Cố Thành tự mình đến đây, nỗi đau mà sự thật này mang tới tuy chậm rãi mà lại chồng chất từng cơn.
 
Con ngươi của Quý Sĩ Khang quanh quẩn trên người của hai người, đạp bước đến trước mặt Cố Thành, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh một tiếng: “Sắp chết đến nơi rồi mà còn làm bộ làm tịch.”
 
Cảnh ngục theo lệnh anh ta, vay hai bên trái phải lôi Cố Thành đến ghế điện, Cố Thành cũng không vùng vẫy, mi trái nhướng lên: “Tốt xấu gì cũng là người đến làm khách mà, không thể khách sao một chút được sao?”
 
Chân anh giẫm lên thứ tanh hôi nhơ nhớp do người tù trước để lại.
 

Cố Thành liếc nhìn, im lặng ngồi lên ghế, người xung quanh nhanh nhẹn trói cổ tay và cổ chân của anh lại, đóng đinh kín kẽ anh lên ghế.
 
Miên Phong mở trừng mắt, cuối cùng cũng thấy sợ hãi.
 
Mà Cố Thành vẫn đang cười với cô, nói: “Chỉ là trò cũ rích thôi mà.”
 
Anh nói bâng quơ, Quý Sĩ Khang cũng bâng quơ đáp lại, ôm Miên Phong từ dưới đất lên ôm cô vào lòng như một lời tuyên bố quyền sở hữu của chủ nhân.
 
Trên người Miên Phong chỉ khoác vẻn vẹn một cái áo khoác quân trang rộng lớn của đàn ông, khuy áo cũng cài quao loa hai ba cái, chính vì thế mà lúc hành động dễ dàng thăm dò được da thịt non nớt trắng tuyết bên trong, còn có vết roi đã thành màu đỏ tím trên cơ thể. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Đôi chân thon dài, đường xương dài thẳng xinh đẹp, toàn bộ từ đùi trở xuống đều lộ ra dưới tầm nhìn của người đàn ông, chân cô khẽ run rẩy, nơi co chân còn lưu lại dấu tay xanh tím. Nhưng phàm là một người đàn ông, ai lại chẳng biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
 
Một chân của Quý Sĩ Khang chèn vào giữa hai chân của Miên Phong, cùng cô quấn quýt vành tai chạm tóc mai, tuỳ ý nắm lấy tay phải của Miên Phong cùng đặt lên nút vặn của máy thu âm.
 
Có những người, trời sinh đã biết cách làm thế nào để giày vò người khác, đặc biệt là kẻ địch của mình.
 
Cố Thành là như thế, Quý Sĩ Khang cũng như vậy.
 
Cố Thành chậm rãi thu lại tầm nhìn, bật cười nhẹ nhàng: “Trưởng quan, trước khi làm có thể cho một điếu thuốc được không?”
 
Thái độ của anh quả thật là quá tốt, cứ như quan hệ giữa hai bên là đồng nghiệp không xa không gần vậy, cùng nhau tán gẫu theo nguyên tắc khách sáo hoà thuận.

 
Anh như vậy, Quý Sĩ Khang cũng không thể thua anh ta về phong độ được.
 
Quý Sĩ Khang hôn nhẹ lên khoé môi khô nứt của Miên Phong một cái, tạm thời rời khỏi người cô, tự tay đưa điếu thuốc đến trong miệng Cố Thành, Cố Thành dùng hàm răng bên trái cắn đầu thuốc: “Cảm ơn, có lửa không?”
 
“Có.” Quý Sĩ Khang cong eo châm thuốc giúp anh, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, im lặng mà mạnh mẽ giằng co.
 
Quý Sĩ Khang vỗ mặt Cố Thành: “Hài lòng rồi chứ?”
 
Cố Thành cười, Quý Sĩ Khang trở về chỗ cũ, cuối cùng lại kéo bàn tay của Miên Phong đặt lên linh kiện khống chế điện lưu của máy thu âm kia.
 
Miên Phong không dám nhúc nhích, ngón tay cứng ngắc, lồng ngực cùng đầu óc cùng lúc bị tê liệt, mũi hít vào còn nhiều hơn thở ra. Cuối cùng cô cũng gom góp được sức lực, hai tay bỗng gạt sang máy thu âm, muốn đập nát thứ đó đi, thế nhưng có người đã đoán trước được hành vi này của cô. Quý Sĩ Khang vững chắc nắm chặt cổ tay cô, dễ như trở bàn tay mà chế trụ dây thần kinh gây tê của cô, hơi thở nóng ấm phun đến lỗ tay cô, rồi mút lấy dái tai, thậm chí còn liếm đến phát ra tiếng: “Đứa ngốc này, sao lại dễ kích động vậy chứ?”
 
Quý Sĩ Khang vặn cằm Miên Phong, tầm nhìn của hai người đều đặt lên người Cố Thành ở ghế đối diện, thứ bên dưới ngón tay bắt đầu xoay chuyển, dòng điện tách tách phóng nhanh qua dây điện, tức thì mặt của Cố Thành trắng bệt, xương toàn thân bỗng kéo thẳng, mồ hôi túa ra một mảng lớn.
 
Hàm răng của anh cứng như sắt vẫn còn đang ngậm điếu thuốc.
 
Thế nhưng Quý Sĩ Khang lại xoay thêm một lần nữa, nửa điếu thuốc còn chưa cháy hết rơi xuống, cháy đến quần đen của Cố Thành, lại ngẫu nhiên rơi xuống bãi nước vàng trên mặt đất rồi lụi tắt.
 
Người trước mặt Cố Miên Phong run rẩy dữ dội, người trước mặt Cố Thành đã có xu hướng tinh thần không tỉnh táo.
 

Quý Sĩ Khang vui sướng, vui sướng đến cay đắng, nỗi hận cùng căm phẫn mãnh liệt khiến anh ta không thể gánh nổi. Anh ta vô thức muốn tăng thêm lượng điện, tiếng rít gào bất chợt của Miên Phong đã gọi anh ta trở về. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
“Đừng mà, đừng tiếp tục nữa mà, trưởng quan, tôi cầu xin anh mà.”
 
Quý Sĩ Khang tỉnh táo lại, nhưng còn không bằng đừng tỉnh lại, theo bản năng tát Miên Phong một bạt tay: “Em không xứng để cầu xin tôi!”
 
Trong phòng giam lạnh lẽo đầy mùi kỳ dị, ba người trong nhất thời đều thở gấp.
 
Có vẻ như Quý Sĩ Khang đã nghĩ thông suốt rồi, anh ta cũng không muốn dùng lực sát thương tuyệt đối lại võ đoán này khiến cho Cố Thành phát điên như vậy.
 
Anh ta phái người mở còng tay cho Cố Thành, mặt không chút biểu cảm nói: “Như vậy thì quá hời cho anh rồi.”
 
“Đây đều là do anh tự gieo gió gặt bão.”
 
Dứt lời, anh ta bỏ lại hai người đơn độc trong phòng giam, chỉ là một tay của mỗi người đều bị còng lại.
 
Tay của Miên Phong bị trói vào chân bàn, cô cố chống đỡ ngồi dậy, cả người đều mềm nhũn ra. Cô nhìn sang cha nuôi với niềm vui khi còn kéo dài hơi tàn sống sót sau tai nạn, Cố Thành cong một chân giẫm lên sàn, ngửa ra sau tựa lên tường đá, ánh mắt lại nhìn chằm chằm sang bên này, không hề chớp mắt.
 
Cả người dai người đều ướt sũng, Miên Phong trông càng thêm tái nhợt, Cố Thành trông càng nhếch nhác hơn.
 
Tầm nhìn của bọn họ cùng lúc giao triền với nhau, chặt chẽ như trước giờ chưa từng có.
 
Trong tim Miên Phong toàn là sự hỗn loạn dày đặc, loạn vì thứ ánh sáng trong mắt của Cố Thành, cô không thể nói rõ đó là ánh sáng như thế nào, cô gần như hoàn toàn không thể tiếp nhận bộ dạng như thế này của Cố Thành xuất hiện trước mặt cô. Những bổn phận và nguyên tắc mà trước giờ cô vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt bỗng nhiên loạn hết cả lên.
 
Cố Thành ung dung khôi phục được một chút tinh lực, mỉm cười với cô một chút. Rồi lại cẩn trọng dè dặt, không nói gì thêm.

 
Đèn điện trên đỉnh đầu nhất thời mờ đi trong một giây, một giây sau, một mảng ánh sáng lớn chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, chiếu sáng khắp căn phòng.
 
Trước võng mạc là từng mảng bông tuyết mờ ảo, loại ánh sáng mạnh này chói đến mức khiến người ta sắp không mở nổi mắt, màng mắt bị kích thích làm cho không ngừng rơi nước mắt, Miên Phong khó chịu lấy tay che ánh sáng.
 
Cố Thành quát khẽ: “Nhắm chặt mắt lại!”
 
Nhưng nhắm mắt cũng chẳng có tác dụng gì.
 
Ánh sáng mạnh như vậy dễ dàng xuyên thấu qua màng mắt mỏng manh, mặc dù khi đánh lên người không có nhiệt độ gì, ngược lại là màu đỏ trắng khiến người ta rơi vào siêu thoát thời không.
 
Chẳng biết đã qua bao lâu, huyệt thái dương đã bắt đầu co rút đau đớn, trên trán và sau ót cũng bắt đầu trở nên mẫn cảm khó chịu, dây thần kinh trong đầu cứ như bị vô số sợi tơ trắng bạc xuyên thủng, khiến cho đầu cô đau đớn kịch liệt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
 
Miên Phong ngất đi, trước khi ngất còn nôn thốc nôn tháo, đầu cũng bị đập vào góc bàn.
 
Cô tỉnh lại trong lòng Cố Thành, anh dùng mặt, lồng ngực còn có cánh tay của mình để ôm lấy cô từ mọi hướng, đôi môi mỏng áp lên trán cô: “A Miên, cha nuôi có lỗi với em.”
 
Miên Phong không dám mở mắt, nước mắt lại không kiềm được mà trượt xuống từ khóe mắt.
 
Trên cánh tay ôm lấy đầu cô chảy xuống chất lỏng ấm nóng đến trên mặt cô, tất cả đều là máu của Cố Thành.
 
Cố Thành dứt lời, anh quát lớn với một nơi nào đó, nói là muốn gặp Quý Sĩ Khang.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui