Cố Thành không xoay người, đốm lửa của điếu thuốc lá rơi xuống đất, mũi giày da giẫm lên nghiền ép xung quanh.
Gió đêm đầu thu đã mang theo hơi lạnh, Miên Phong yên lặng bước đến sau vai anh.
Khách sạn Tứ Bình xây ở nơi cao, Miên Phong đứng ở đây có thể nhìn thấy cả một nửa thành phố Tô Bắc, thành phố Tô Bắc chìm sâu vào giấc ngủ yên tĩnh, đèn đuốc lác đác thắp sáng trong đêm đen.
“Em đến rồi.”
Miên Phong uh một tiếng, cô bước lên một bước đứng ngang hàng với anh.
Cố Thành nghiêng đầu qua, trong mắt phản chiếu ánh đèn đường: “Nếu như, một ngày nào đó phải rời khỏi đây, có nỡ không?”
Miên Phong kiên định nhìn anh, trong nhất thời lại không có cách nào dời mắt được, nụ cười cùng dáng vẻ của anh luôn luôn là thân thiết lại xa cách như vậy, có vẻ như lúc nào cũng có thể rời đi rồi biến mất chẳng chút bận tâm.
“Nỡ chứ, cha nuôi.”
Miên Phong ngóng nhìn anh: “Cha nuôi ở nơi nào thì nơi đó mới là nơi mà tôi nên đi.”
Nếu như tôi còn có nhà, nơi đó chính là nhà của tôi.
Cố Thành đưa tay vuốt ve bên má cô, ngón tay mang theo độ ấm nhu hoà, lòng bàn tay áp lên má cô: “A Miên, cha nuôi yêu con, có biết không.”
Miên Phong đứng trong gió đêm không nhịn được run rẩy một chút, Cố Thành dắt lấy tay cô bước vào phòng tạp vụ trên tầng thượng.
Gian phòng nho nhỏ, cửa sổ vuông vức, kính thuỷ tinh vỡ nát không ai tu sửa.
Cố Thành ôm cô đặt lên bàn gỗ dựa vào tường, một tay mở hai chân của cô ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quần áo bị vứt từng cái lên giá sắt hoen gỉ bên cạnh, trong ánh sáng u ám, chỉ có thân thể trắng tuyết không tỳ vết của cô. Đường cong mềm mại, vẻ mặt thẹn thùng ẩn nhẫn, những thứ này khiến dục vọng của anh trào dâng mãnh liệt.
Cố Thành cởi thắt lưng ra quấn chặt hai cổ tay của Miên Phong cột lên giá sắt trên đỉnh đầu.
Cánh tay thon dài mềm dẻo bị treo lên, trong hơi thở gấp gáp bức rức, hai bầu ngực đẫy đà rung động, đầu ngực màu hạt dẻ đã đứng thẳng lên.
Miên Phong nghiêng đầu đi, Cố Thành kề sát mặt lên, hơi thở nóng bỏng từ mũi phả lên cổ khiến nơi đó ngứa ngáy tê dại.
Nụ hôn dịu dàng rơi xuống, tay trái của Cố Thành nắm chân cô giơ lên, thứ bên dưới trướng lớn đến phát đau đâm vào trong khe nhỏ trượt lên xuống trên viên ngọc yếu ớt.
Miên Phong cắn chặt lớp thịt non trong môi dưới, sau lưng căng chặt như sắp sụp xuống.
Sau khi thứ kia đã ướt đẫm dâm dịch trơn trượt thì đã thuận lợi tiến vào từng tấc một, chen chúc vào nhồi đầy bên trong.
Tay của Cố Thành giữ chặt lấy lưng của Miên Phong chậm rãi chơi đùa mọi ngõ ngách, anh đưa mặt đến trước mắt cô, đuổi theo đôi mắt mông lung của cô: “Sợ cái gì, A Miên, nhìn anh này.”
Nắm lấy tóc trên trán của cô, máu toàn thân của Cố Thành sôi trào hết đợt này đến đợt khác, anh dùng sức đỉnh vào cơ thể cô, tiếng rên rỉ nhỏ vụn khó nhịn lập tức len lỏi vào trong màng nhĩ.
A Miên, chúng ta lập tức tự tay hoàn trả lại món nợ máu, em nói xem có được hay không?
Tất cả mọi thứ, tất cả chân tướng, em đều không cần biết, em cũng không cần nhớ, anh trai sẽ nhớ thật kĩ giúp em.
Lấy sắt làm xương, lấy trung làm yêu, anh đều không ngại.
Người phía trước là mục đích của anh, sau này anh bằng lòng thỏa hiệp.
Trên người Miên Phong càng lúc càng nóng, linh kiện kim loại trên thắt lưng đánh lên giá sắt, tay của Cố Thành lập tức che miệng cô lại.
Vô số tiếng kêu rên khàn khàn bị che lấp dưới bàn tay này.
Xong chuyện, thân thể trơn bóng ngọc ngà của Miên Phong cuộn lại trong lòng Cố Thành. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cố Thành đưa tay sờ vào bên dưới rồi lại đưa đến bên môi cô, sàn sạt cười nhẹ: “Thân thể của A Miên thành thật hơn chỗ này nhiều.”
Nơi anh chỉ vào chính là lồng ngực trái của cô.
Đùa giỡn quyến luyến vài câu, Cố Thành mặc quần áo thỏa đáng cho cô, đồng thời giao cho cô một nhiệm vụ cuối cùng.
Cùng lúc đó, trong trại tạm giam của cục bảo an, trong phòng giam cuối cùng dưới đất, Mao Ngọc Thuận trong nháy mắt từ một quan liêu có thể diện biến thành một tù nhân chán nản bê bối.
Anh ta đói đến sắp ngất đi, phó quan Võ duỗi chân từ lan can bên ngoài vào đạp một cái bánh bao đen thui với nửa phần cơm thiu đến trước mặt anh ta.
Mao Ngọc Thuận khổ sở vô cùng, nhưng vẫn còn chút thể diện cuối cùng trước mặt người khác: “Trưởng quan, trong cơm này còn có cát đó, nếu tôi không nhìn nhầm thì lúc người kia bưng cơm vào còn nhổ một ngụm nước bọt vào trong nữa.”
Võ Chí Bình nhếch miệng híp mắt, không thèm che giấu vẻ khinh thường cùng hung tợn: “Có cái để ăn là đã tốt lắm rồi, mày còn trông mong cái gì nữa?”
Mao Ngọc Thuận xấu hổ giận dữ muốn chết, từ khi nào lại đến lượt một tên lính lác mặt mày như thổ phỉ này đến sỉ nhục anh ta vậy chứ.
Sự sỉ nhục bén nhọn đâm sâu vào từng lỗ chân lông của anh ta, trong vòng ba ngày, giống như những gì Võ Chí Bình đã nói, lần này thứ anh ta muốn ăn, cho dù là thứ gì đều vậy, ngay cả một ngụm nước cũng không cho anh ta nữa.
Anh ta như một mớ thịt heo bị thiến rớt lăn lộn trong đống rơm với ổ chuột, đã dơ bẩn lại còn đầy mỡ.
Buổi tối ngày thứ tư, thân thể của anh ta bị lôi ra trong tình trạng hôn mê yếu ớt, cẳng chân không còn chút sức lực nào lê lết trên đất, sau đó tay chân của anh ta bị mở ra trói chặt lên dụng cụ tra tấn.
Một chậu nước lạnh ngắt dội xuống đầu.
Trần nhà đen đúa treo một bóng đèn vàng, ngay bên dưới đặt một chiếc ghế, hai phút sau, Quý Sĩ Khang cởi áo khoác xắn tay áo lên ngồi lên trên.
Đôi giày da ống dài khúc xạ ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn vàng.
Trên tay Quý Sĩ Khang cầm một cái đèn pin công suất cao, Võ Chí Bình vạch mí mắt của Mao Ngọc Thuận lên, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào võng mạc của anh ta.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, nửa tiếng sau, Mao Ngọc Thuận phát ra tiếng nôn oẹ.
Nguồn sáng mạnh được lấy ra, anh ta khó khăn lắm mới nhìn rõ được khuôn mặt của người đối diện, bên tay trái của trưởng quan Quý cách một cái lò thiếc, ngọn lửa bên trong đang bốc lên cao, Võ Chí Bình cầm bàn ủi lên vẩy một thìa nước rồi bỏ vào lò, tiếng xèo xèo lập tức bật ra.
Ánh lửa nóng rực hắt lên bên mặt của Quý Sĩ Khang, lửa càng nóng, ánh mắt càng lạnh lẽo.
Lúc này, tôn nghiêm của Mao Ngọc Thuận đã không giữ nổi nữa rồi, tự biết nếu không nôn ra được cái gì thì anh ta đừng hòng toàn thây bước ra khỏi cánh cổng này.
Quý Sĩ Khang châm một điếu thuốc, hai chân bắt chéo: “Nghe nói Diệp Thuý Vi là do mày tự tay sắp xếp vào, tại sao vậy?”
Mao Ngọc Thuận ỉu xìu yết ớt, thành thật trả lời: “Cậu em vợ của tôi không có nghề nghiệp chính đáng, cứ thích lêu lổng bên ngoài, ăn nhậu cờ bạc chơi gái không thiếu thứ gì, vợ tôi cứ bắt tôi phải sắp xếp công việc cho nó, tôi cũng đã sắp xếp rồi.” Nói đến đây anh ta cũng rất bực bội: “Làm trong cơ quan chưa tới hai ngày đã chạy mất, đây là chuyện của năm ngoái. Sau này nó biến mất một khoảng thời gian, có ngày nửa đêm lại gọi điện thoại cho tôi nói là mình nợ tiền cờ bạc lên tới hai mươi vạn, nếu không có tiền trả thì sẽ bị người ta chặt tay chặt chân.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Hai mươi vạn, tôi trả kiểu gì được chứ! Vợ tôi lại cứ làm loạn với tôi, nói là dù có bán nhà thì cũng phải chuộc người về. Trưởng quan Quý, lời tôi nói với ngài đều là thật, dù cho tôi có gom được hai mươi vạn, khi không lại bắt tôi đem cả gia tài của mình ra đi đổi cái tên vô ơn làm gì? Nếu như ngài vừa ý số tiền này”
Võ Chí Bình đạp lên bụng anh ta: “Đừng có nói nhảm nữa! Nói tiếp đi!”
Mao Ngọc Thuận đau đến sắp phun máu, hít sâu hai hơi mới nói tiếp: “Nhưng số tiền đó thì vẫn phải lo liệu, lo được một phần rồi lại bàn tiếp với người bên kia. Không ngờ tới qua hai ngày tôi đụng phải một ông chủ ở đại hội công thương nghiệp. Anh ta nói rằng anh ta có người có thể giúp đỡ. Còn ông chủ đã giúp chúng tôi có quan hệ thân thiết với bác của Diệp Thuý Vi.”
“Dù sao thì trong cái vòng luẩn quẩn tới lui này, bọn họ đưa ra điều kiện chính là muốn đưa cháu gái đến cơ quan làm việc để có thể diện.”
“Mày có biết bác của cô ấy là người ở đâu không?”
“Biết biết, là người huyện Thuỵ An.”
Mao Ngọc Thuận bị kéo trở về phòng giam rồi được thưởng một bát canh rau với một cái bánh bao bở.
Hôm sau, chọn ra một đội ngũ từ trong quân đội nhà họ Quý, tức tốc chạy đến Thuỵ An.
Thế nhưng dò xét hết mấy vòng, người nhà họ Diệp này chẳng còn mấy ai nữa, trong mấy năm đầu loạn lạc chỉ còn lại một ông bác với một đứa cháu gái, người bác này buôn bán khắp nơi, người bác này từ lâu đã không còn sống ở đây nữa rồi.
Điện thoại từ bên kia gọi tới, Quý Sĩ Khang ngồi trong phòng làm việc, trong gạt tàn đầy tàn thuốc.
Mấy thứ này nhìn qua thì có vẻ rất hợp lý, thế nhưng không thể tra ra được mới là vấn đề lớn nhất.
Trong bầu không khí vẩn đục khói thuốc lượn lờ, bỗng nhiên chiếc gạt tàn đập mạnh vào bức tường đối diện, tức thì chia năm xẻ bảy.
Võ Chí Bình căng ngực tiến vào, sải chân bước qua thuỷ tinh vỡ, đi đến trước mặt trưởng quan báo cáo tin tức bên này của anh ta: “Dưới tay của Cố Thành có rất nhiều sản nghiệp, người này rất điệu thấp, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Người này cùng với người ta đầu tư tiệm thuốc, hiệu cầm đồ, bách hóa, khách sạn, còn mở tài khoản ở ngân hàng quốc gia.”
Anh ta đưa một tấm thiệp mời thuần đen mạ vàng lên bàn: “Trưởng quan, đây là thiệp mời mà anh ta đưa đến dinh thự nhà họ Quý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...