Dưới sự quản lý của bà chủ Quý, Quý công quán chưa tới mấy ngày đã tươi sáng hơn không ít, lụa đỏ tươi tắn treo từ trong ra ngoài nhà.
Lần này bà đến đây vốn là để làm cho xong kế hoạch đã vạch ra, mặc kệ Quý Sĩ Khang có bằng lòng hay không thì cũng nhất định phải làm hôn lễ.
Anh Đào mang một tấm đệm mỏng đến giúp bà chủ đặt đệm mỏng lên ghế chủ vị bằng gỗ lim.
Mẹ Quý ho nhẹ, trên cổ áo nghiêng quanh năm đều buộc khăn tay sẫm màu, lúc này bà mới ho nhẹ hai tiếng, đặt tầm nhìn lên người Anh Đào đã mười bảy mười tám tuổi: “Mẹ con ở với bà gần mười năm, bây giờ con cũng ở với bà xấp xỉ năm năm rồi, bà biết con là đứa trẻ tốt.”
Anh Đào cảm thấy bà còn lời muốn nói phía sau nữa, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống đỏ bừng lên: “Bà chủ.”
Mẹ Quý vươn ngón tay ra nắm lấy cằm cô ta, ngón tay của bà dài nhưng gầy, gầy đến mức mất đi độ bóng và nước: “Thiến Thiến là cô chủ nhà giàu, có thể sẽ không biết chăm sóc người khác. Anh Đào, nếu như con không để ý, chờ sau khi chúng nó kết hôn, con làm người hầu cho A Khang được không?”
Anh Đào nói không muốn, muốn phục vụ cho bà chủ mãi mãi.
Mẹ Quý cười rất mỏng, mỏng đến mức lúc nào cũng có thể biến mất, lúc nào cũng có thể chuyển từ vui vẻ sang tức giận: “Tiểu Đào phải nghe lời. Hơn nữa, thành thật mà nói thì con còn hiếu thuận hơn A Khang nhiều, đương nhiên bà sẽ lo liệu cho tương lai sau này của con.”
Chân phải Quý Sĩ Khang vừa bước vào ngưỡng cửa, vừa nghe thấy lời này thì đã nắm được hết ý nghĩ của mẹ Quý rồi.
Đôi mắt như nai con của Anh Đào lướt đến, quả thật là xấu hổ đến sắp khóc luôn rồi.
Quý Sĩ Khang tiến lên, cung kính nói với mẹ Quý đôi câu, không hề nhắc đến hôn lễ lấy một chữ, chờ đến sau bữa tối, anh ta cũng không thèm giấu diếm mà thu dọn đồ đạc, trực tiếp gọi người chuẩn bị xe ra ngoài.
Mẹ Quý vứt đũa: “Con còn xem nơi này là nhà nữa không?”
Quý Sĩ Khang đắp chăn lông lên người bà, dùng giọng điệu lạnh lùng rõ ràng nói: “Nơi này là nhà của mẹ, không phải của con. Mẹ muốn làm cái gì thì làm cái đó, con sẽ không can thiệp cũng sẽ không tham gia.”
Quay đầu thì anh ta liền đi tìm Miêu Thiến Thiến, cô Miêu đang dùng cơm Tây với một người đàn ông, trên bàn đặt một nhành hoa hồng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn người đàn ông ở đối diện cũng lấp lánh ánh hồng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của anh họ thì cô ta đã giật mình nhảy dựng lên, áy náy nói với người đàn ông: “Tôi đi nói mấy câu với anh họ tôi, sẽ lập tức trở lại.”
Hai người bọn họ chuyển sang bao sương ở đối diện, Quý Sĩ Khang mời cô ta ngồi xuống, cô Miêu ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Đừng tưởng em không biết anh có ý gì, họ Quý kia, anh không lay chuyển được cô thì muốn để em đi sao, bộ em ngu tới vậy sao?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Mặt của Quý Sĩ Khang không có biểu cảm gì, vừa im lặng lại nghiêm túc: “Nếu như em không đến Tô Bắc thì hoàn toàn sẽ không có mấy chuyện này.”
Vả lại cô Miêu hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, trong sự uy hiếp cộng với dụ dỗ này làm cô ta tức đến thở phì phì mà vẫn phải thỏa hiệp. Nhưng mà vừa nhớ đến khuôn mặt của cô thì trong lòng cô ta vẫn còn hơi sợ hãi: “Ê này, lần này em bị hất đi rồi nhưng chuyện anh hứa với em thì phải làm đấy.”
Lần đầu tiên Miêu Thiến Thiến nói chuyện với mẹ Quý thì đã thua đến nát bét. Bà chủ Quý đã sai người viết thiệp cưới rồi chọn một ngày để phát đi.
Cùng lúc đó, bà còn liên hệ với bạn cũ là biên tập của tòa soạn báo Tô Bắc, vào ngày 1 tháng 10, tờ báo này sẽ đăng tin về cục tọa Quý sắp đại hôn.
Lúc Miên Phong đang dùng bữa sáng ở khách sạn Tứ Bình thì nghe được mấy chữ từ hai vợ chồng bên cạnh thì thầm với nhau, cô đặt tách cà phê xuống, đứng dậy đi qua cúi người: “Xin chào, tôi có thể mượn báo của ngài xe một chút không?”
Người phụ nữ tân thời trẻ tuổi rất hào phóng: “Chắc cô cũng nghe nói rồi đó, đây là tin lớn đó nha. Đây, tờ báo này cho cô luôn không cần trả tôi đâu.”
Miên Phong không xem ngay mà gấp gọn tờ bào để vào trong ví đầm, ra ngoài cổng gọi một chiếc taxi đi thẳng đến đồn cảnh sát. Vô số ánh mắt từ người đến trước mặt cùng những người đi ngang qua đều đổ dồn lên người cô.
Sau khi bước vào phòng làm việc, cô tự pha cho mình một ly trà nóng, hơi sương trắng thướt tha lượn lờ dưới ánh nắng, cô mở tờ báo ra.
Cô cũng không xem quá lâu, rất nhanh đã gấp tờ báo lại.
Liêu Tấn Vân mặc một thân chế phục đẹp mắt gõ cửa mà vào với ánh mắt mang vẻ an ủi, hẹn cô buổi trưa sang bên kia ăn cơm trưa.
Hôm sau, tin tức về ngày đại hôn của cục tọa Quý bị đè xuống, trong tất cả các tờ báo đều không tìm được một chút tin tức nào, hơn nữa, chuyện đăng lên trên đó còn quan trọng hơn loại chuyện phiếm này nhiều.
Một ngàn người của quân bộ Nhật đã tiến vào chiếm giữ Tô Bắc, theo sau đó là cục phó cục bảo an do chính phủ trung ương phái tới nhậm chức.
Khi cô cùng Liêu Tấn Vân bước ra ngoài đường, tình thế bên ngoài hiển nhiên đã căng thẳng lên hết cả, người canh gác càng lúc càng nhiều, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của người Nhật Bản.
“Bây giờ cục bảo an sắp khó sống rồi đây.” Liêu Tấn Vân nằm úp sấp trên quầy bar gọi champagne, ánh mắt của anh ta rơi đến trên người Miên Phong: “Chuyện này chắc cô đã biết rồi.”
Không chỉ có người Nhật Bản muốn từng bước xâm chiếm Tô Bắc, bởi vì mấy chuyện trước đây, chính phủ trung ương đã không còn tin tưởng Quý Sĩ Khang nữa nên đã phái người đến để từng bước thay thế anh ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong tựa lưng vào quầy bar, đầu xương giãn ra từng tấc một, cô châm một điếu thuốc dài mảnh dành cho nữ lên: “Tôi biết.”
Ngay khi bọn họ vừa đặt chân vào cổng cục cảnh sát, đội tra xét bên cạnh đang áp giải một người trung niên từ sau thao trường đi tới, có người mở lưới sắt, bọn họ bước nhanh vào cục bảo an.
Người đàn ông trung niên mặc đồ lãnh đạo, quần là quần mới, giày cũng là giày mới.
Lộ Thành Tâm hồn bay phách lạc mà đứng cửa phòng làm việc của trưởng phòng Mao, tài liệu và giấy tờ rơi đầy ra đất.
Ngay khi nhìn thấy Miên Phong thì cô ta đã bổ nhào qua, vẫn là Liêu Tấn Vân đẩy cô ta ra: “Tiểu Lộ à, có gì từ từ nói.”
Lộ Thành tâm khóc đến thảm thương, người không biết còn tưởng người bị bắt đi là cha ruột của cô ta nữa chứ: “Trưởng phòng trưởng phòng bị mang đi cục bảo an rồi, Thuý Vi, coi như tôi cầu xin cô, cô đi cầu xin Quý cục đi!”
Chỉ cần là người bước vào, không chết thì cũng bị thương.
Tất cả mọi người trong tầm mắt của Miên Phong, kể cả vách tường, mái nhà, sàn nhà của cục cảnh sát, toàn bộ đều lùi hết ra xa.
Cô sững sờ hết hai giâu, gân xanh trên huyệt thái dương giật nảy lên hai cái.
Thảo nào mấy ngày nay anh ta không xuất hiện.
Quý Sĩ Khang bắt đầu ra tay rồi.
Trong nhất thời cả cục cảnh sát đều sợ bóng sợ gió, khi sắp đến năm giờ, mọi người đều bay ùa ra giống như con thiên nga bị kinh sợ.
Xe của Võ Chí Bình vẫn đậu bên ngoài như cũ, tài xế ngồi bên trong, còn anh ta thì tựa lên cánh cửa cười đê tiện y như trước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Dưới ánh mặt trời, Miên Phong từ sảnh lớn bước tới, ánh mắt của cô vẫn luôn ở trên người anh ta.
Hoá ra anh ta khôn ngoan hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều.
“Mời lên đây, cô Diệp.” Phó quan Võ kéo cửa xe ra, sau khi cô nhảy lên ghế phó lái phía trước thì thăm dò hành động của cô qua kính chiếu hậu: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Về đến khách sạn Tứ Bình, ngay lúc anh ta đi vệ sinh, một người đàn ông lưng hùm vai gấu không cẩn thận va phải cô, một tờ giấy rơi vào lòng bàn tay.
Lưu Bảo Thiên kéo vành nón, ánh mắt hướng lên tỏ ý: “Thật xin lỗi, cô không sao chứ?”
Miên Phong nói không sao cả, , Võ Chí Bình ra khỏi nhà vệ sinh rồi đưa cô lên lầu.
Lúc một giờ sáng, trong đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, một người phụ nữ mặc đồ đi đêm đẩy cửa sổ đi ra, tay chân víu vào góc nhô ra của vật kiến trúc, linh hoạt nhảy vào cửa sổ đầu cuối hành lang, lộn người lao vào lối thoát hiểm phía sau.
Chưa đầy hai phút, Miên Phong đã đến sân thượng của khách sạn.
Gió đêm hiu hắt lay động bộ vest của người đàn ông, người này một tay đút trong túi quần, một tay nắm lấy đốm lửa nhỏ màu đỏ cam chợt sáng chợt loé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...