Một giờ rạng sáng, đèn phòng giải phẫu tắt, Quý Sĩ Khang mặc đồng phục bệnh nhân màu lam nhạt được người đẩy ra, có rất nhiều người xông lên, giống như châu chấu bám lên Quý cục. Đường nét trên mặt Quý Sĩ Khang rét buốt, nghiêm trọng, đuổi tất cả mọi người đi, chỉ giữ lại một mình đội trưởng Du, đội trưởng Du thì giữ lại Liêu Tấn Vân. Ba người ở cửa nhỏ giọng nói vài câu, ánh mắt của Quý Sĩ Khang xuyên qua khe hở giữa hai người, rơi vào người Miên Phong. Miên Phong cười cười động viên anh ta, đứng dậy đi qua chủ động đổi với y tá sau lưng anh ta.
Bác sĩ đi đến dặn dò: “Tốt nhất ngài Quý đây vẫn nên nằm viện trước, quan sát mấy ngày, để tránh vết thương bị nhiễm trùng trong mấy ngày trời nóng, nếu như có viêm nhiễm thì sẽ rất nghiêm trọng.”
Bác sĩ quan sát kĩ sắc mặt anh ta rồi lại nói: “Đừng nóng vội xuất viện, vừa rồi tôi chỉ gây mê cục bộ, ngài Quý không được bôn ba, tốt nhất phải lập tức nghỉ ngơi.”
Vừa rồi ở phòng giải phẫu, Quý Sĩ Khang chỉ cho phép nhân viên y tế gây tê cục bộ, lúc này trên đầu và cả người đầy mồ hôi lạnh, tóc ướt đẫm dán bên trên thái dương.
Miên Phong lấy làm kinh hãi, đưa tay khoác lên bên trên vai phải của anh ta, dùng sức nắm một hồi.
Quý Sĩ Khang nhìn thoáng qua phía sau, gật đầu đáp lại.
Bận bịu đến ba bốn giờ rạng sáng, Miên Phong đã lau người cho trưởng quan Quý xong, đỡ anh ta hơi nằm xuống.
Quý Sĩ Khang nắm chặt cổ tay của cô, kéo người đến gần, cái trán của hai người chạm vào nhau, anh ta nói: “Tiểu Vi, vất vả cho em rồi.”
Ngón tay của Miên Phong rơi vào chỗ khóe mắt của anh ta, vuốt ve nếp nhăn nhỏ xíu bên trên: “Lời này phải nên do tôi nói.”
Cô đứng dậy đi ra ngoài, lại bị anh ta kéo cổ tay lại: “Em đi đâu.”
Miên Phong quay lại kéo chăn lên cho anh ta, để anh ta nằm xuống, đặt một nụ hôn lên khóe môi lạnh buốt của người đàn ông: “Trở về thu dọn một vài bộ quần áo, vào viện với anh.”
Môi cô rơi xuống như chuồn chuồn lướt nước, lúc vừa muốn rời đi, Quý Sĩ Khang duỗi tay phải ra, trói chặt cổ tay của cô lại một lần nữa đè người xuống, đầu lưỡi mạnh mẽ mang theo mùi thuốc đắng chát đưa vào trong miệng, dùng sức khiêu khích mút lấy lưỡi cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Khoảng thời gian này không có ai được trôi qua yên ổn.
Trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát chứa vô số người phản động, thút thít kêu oan trộn thành một màn mở màn không có hồi kết, màn che trì trệ không kéo xuống. Trong phòng tra tấn đầy tiếng kêu rên khắp nơi, roi với côn bổng được luân phiên sử dụng, đến ngay cả người ra tay trên mặt cũng nôn nóng đến chảy mồ hôi nóng.
Bọn họ nóng lòng tìm ra hung phạm, cho dù không tìm ra hung phạm thì tìm kẻ chết thay cũng được, bất luận như thế nào cũng phải mau chóng cho cấp trên một công đạo mới được.
Miên Phong đi vào phòng khách, lại từ phòng khách rẽ vào hành lang, Mao Ngọc Thuận không ngừng ủ rũ đi đến nghênh đón: “Khụ! Không khí ngột ngạt quá!
Cuộc sống của ông ta cũng không dễ chịu, mặc dù chuyện này không có liên quan gì đến chủ nhiệm khoa điện dịch ông ta, nhưng Quý Sĩ Khang xảy ra chuyện, toàn bộ Tô Bắc đều phải chấn động, không ai dám phớt lờ.
“Bây giờ Quý cục sao rồi?”
Miên Phong câu khóe môi: “Phục hồi tàm tạm rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mao Ngọc Thuận thở gấp hai cái, dò xét Diệp Thúy Vi: “Sao vậy, cô đến tìm tôi sao?”
Miên Phong gật đầu nói phải, ban đêm cô phải đến bệnh viện chăm sóc, chỉ có tìm cơ hội đi ra ngoài vào ban ngày, mục đích đi ra ngoài đương nhiên là đi tìm hung phạm rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
“Tôi muốn đến tòa bách hóa để mua ít đồ, cho nên muốn xin phép ông được nghỉ.”
“Vậy cũng đúng, bệnh viện không phải chỗ của người ở, vẫn là đồ mình mua thì dễ dùng hơn, vậy cô mau đi đi. Nếu như gần đây không tiện thì cũng không cần tới làm đâu.”
Quay vòng hơn một tiếng sau, Cố Miên Phong lập tức đến trong khu nhà nhỏ Cố trạch.
Khu nhà nhỏ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bên tay phải lúc đi ra ngoài là phòng nghị sự, bên tay trái lúc đi vào là nội viện.
Phòng huấn luyện lúc trước từng ở đóng kín cửa, ở chỗ cửa lớn có một người vạm vỡ ngăn lại.
Lưu Bảo Thiện mặc một thân võ phục đen, giang hai cánh tay chặn cô lại: “Cha nuôi nói không gặp cô, sư tỷ, cô vẫn nên quay về đi.”
Cho dù tất cả con nuôi của Cố Thành đều lớn tuổi hơn so với cô, nhưng cô chưa từng cảm thấy cách gọi sư tỷ thế này lại có bao nhiêu khôi hài, mà giờ khắc này thốt ra từ trong miệng Lưu Bảo Thiện, vậy mà cô thấy bị người đánh một cái tát rồi cười nhạo.
Nguyên nhân không phải tại Lưu Bảo Thiện, mà là tác dụng tâm lý của cô.
Sống lưng của Miên Phong thẳng tắp, cứng đờ đứng dưới mặt trời chói chang, nơi này là nơi cô lớn lên, là nơi Cố Thành tay nắm tay dạy bảo cô. Mỗi một nơi hẻo lánh ở nơi này đều có bóng dáng của cô, cũng có cả bóng dáng của cha nuôi. Cô từng càn quấy không chút kiêng kỵ ở đây, từng bị đánh da tróc thịt bong, từng chảy vô số mồ hôi mặn, nhưng chưa từng chảy nước mắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Ra tay điểm lên chỗ gân chập choạng nơi hõm vai của Lưu Bảo Thiện, Miên Phong còn muốn xông vào, lại bị hai người lạ mặt kia ngăn lại một lần nữa.
Mặt bọn họ lạnh nhạt, lặp lại lời của Lưu Bảo Thiện, bảo cô đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...