Đây là con gái của em gái ruột mẹ Quý Sĩ Khang, Miêu Thiến Thiến.
Miêu Thiến Thiến chống hông, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh một vòng thì chợt nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước cửa, trong nháy mắt liền tỏ thái độ thù địch: "Cô là ai? Ở chỗ này làm gì?"
Phó quan Võ cười trên sự đau khổ của người khác, nhảy vào ngưỡng cửa giới thiệu hai người với nhau, phá lệ lên giọng ở chữ "em gái kết nghĩa".
Miêu Thiến Thiến khinh thường hừ lạnh, nói với Miên Phong ngay trước mặt của mọi người: "Cô coi kia là hành tây sao? Còn dám ở nơi này!"
Trên tầng truyền tới một tiếng quát khẽ trầm trầm, Miêu Thiến Thiến rụt vai vào một cái, nhanh chóng ngậm nước mắt vui mừng, chạy lên đón Quý Sĩ Khang, kéo cánh tay anh ta vung vung, hờn dỗi: "Anh họ, sao anh lại vì một người ngoài mà hung dữ với em? Nếu bác lớn mà nghe được chắc chắn bác sẽ không vui đâu."
Quý Sĩ Khang trầm mặt, trong ánh mắt bắn ra ý lạnh, Miêu Thiến Thiến run rẩy thu tay lại: "Làm gì vậy, sao nhìn em như thế."
Quý Sĩ Khang quay đầu, Miên Phong đối diện với ánh mắt của anh ta đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét, giống như ăn mì bị nuốt phải một nửa con bọ mà một nửa vẫn còn đang ở trong miệng mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Hai người cùng sánh vai đi qua, lúc Miên Phong về phòng của mình, nhìn thật kỹ vào nội tâm mình, theo lý mà nói cô không nên có cảm giác như vậy, trưởng quan Quý không làm gì cả, lại cũng không có chút lời nào xin lỗi cô, sao cô lại chán ghét và khó ưa.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, là Miêu Thiến Thiến. Cô ta đang khóc lóc ầm ĩ, khiến cho dinh thự họ Quý không ai được yên.
Quý Sĩ Khang ngồi trên ghế sofa, cau mày, âm u nhìn chằm chằm em họ ngoan của anh ta.
"Thu dọn một chút đi, anh đưa em đến khách sạn ở."
Tiểu thư Miêu tất nhiên là không chịu, cô ta mang theo sứ mạng của bác lớn tới, sao có thể dễ dàng rời đi.
Quý Sĩ Khang gạt một chút tàn thuốc lá, hung hăng nói một câu im miệng trước sự kêu khóc của cô ta: "Nếu còn ầm ĩ nữa thì em lập tức cút ra ngoài cho anh."
Bình thường cơm tối đều tổ chức trong phòng khách, nhưng hôm nay thực sự không thể tổ chức được, Miêu Thiến Thiến chạy vào phòng ngủ không ra, cửa của Diệp Thúy Vi cũng yên ắng. Cho đến đêm khuya lúc đang vắng người, ngoài thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng chó sủa, cửa phòng được Miên Phong khóa trái đã bị người ta dùng chìa khóa mở ra.
Từ phía sau có sự ma sát của da thịt ấm áp, Miên Phong trong ánh sáng mờ tối trợn tròn mắt, tay của người đàn ông đang siết chặt eo cô, ngay sau đó kéo cô vào trong lòng.
Miên Phong đè lại cánh tay của anh ta, cánh tay nặng nề nắm lấy cô, phía trên là bắp thịt săn chắc, lúc nào cũng ẩn chứa sức lực.
Quý Sĩ Khang vừa hôn lên tai cô, tay phải đi xuống vén váy ngủ của cô lên, bắt đầu chơi đùa vùng dưới. Miên Phong vốn cũng không muốn làm, nhưng lúc anh ta chụm hai chân cô lại, đem thứ cường tráng nóng bỏng nhét vào cơ thể cô, một luồng hơi nóng rã rời yếu đuối vô cùng nóng ruột trong nháy mắt đã tràn đầy khắp thân.
Quý Sĩ Khang quay mặt cô lại, ánh mắt trong bóng tối phát ra ánh sáng, bên hông chậm chạp hoàn toàn rung động: "Giận sao?"
Miên Phong thở hổn hển hừ nhẹ một tiếng, phủ nhận nói: "Không có."
Quý Sĩ Khang không quen dỗ phụ nữ, về cơ bản cho tới bây giờ anh ta chưa từng dỗ qua bất kỳ một người phụ nữ nào, trước khi tới anh ta đã đoán xem có phải cô giận không, hay là ghen. Nhưng sau khi có được câu trả lời là phủ nhận, trong lòng không có chút thoải mái nào.
Thứ kia xuyên vào người Miên Phong, cô co rút, vội vàng uốn người muốn hôn Quý Sĩ Khang, Quý Sĩ Khang dễ dàng né tránh, nhẹ chậm chạp hỏi ngược một câu phải không, sau đó liền lắc cô gấp hơn, bao vây cô trong một thế giới nho nhỏ, cả người nặng nề quay đầu bao phủ đè xuống, ép cô.
Có lẽ không thở nổi. Người đàn ông vén tấm chăn lên, đưa cô lên đầu giường rồi đi vào một cách vào tàn bạo lại xảo quyệt.
Cả người Miên Phong nóng lên, nóng không chịu nổi, thân thể vặn vẹo, hoa huyệt nở rộ, cô cảm giác mặt giống như sưng lên, lực mạnh cùng tư thế cơ thể chèn ép khiến đầu óc cô mơ màng màng, tay chân tê dại, khàn khàn rên rỉ mấy câu sau đó đối phương chợt tăng nhanh tốc độ, nhiều lần đẩy đến cuối, cô há miệng một cái, bị tay người đàn ông bị miệng lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang tiến tới bên tai cô, không âm không dương, giọng ảm đạm: "Cẩn thận bị người nghe được, như vậy thì sẽ mất thể diện."
Miêu Thiến Thiến khóc mấy tiếng, hôm sau mắt sưng to, dặn dò người hầu bảo cô ta mang mấy quả trứng gà chín tới.
Trên bàn ăn có ba người, cô ta tạm thời buông tha việc si mê dây dưa anh họ, dùng đôi mắt sưng to nhìn chăm chú vào "Tiểu thư Diệp" phía đối diện, uống một hớp cà phê, nhận trứng gà mà người hầu đưa tới rồi đắp lên mắt, đắp hai phút rồi bỏ đi, lại đổi một quả trứng gà khác. Một bữa cơm, cô ta đã ném mười quả trứng gà, giống như muốn ném người em kết nghĩa họ Diệp này.
Quý Sĩ Khang không thể nhịn được nữa, bỏ đũa xuống: "Em đang làm gì vậy?"
Tiểu thư Miêu oa một tiếng lại muốn khóc, nhưng anh họ khí thế kinh người, cô ta cũng không phải thật sự muốn khóc, vội vàng kìm nén nước mắt lại, nghiêng đầu lầm bầm rồi rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, cô ta giống như đã lấy lại đầu óc, chỉ cần Quý Sĩ Khang ở nhà, cho dù là ở đâu, cô ta cũng đều chạy như điên đi trông nom, nếu không để cho cô ta ở bên cạnh thì cô ta sẽ ở lang hoặc là ở trong phòng khách, ôm một quyển tiểu thuyết, thăm dò hành tung của anh ta.
Vì vậy Quý Sĩ Khang cẩn thận hơn rất nhiều, anh ta có thứ lo lắng, hơn nữa thứ này bộc phát bành trướng, giống như một khối bùn nhão bốc mùi, mà bùn nhão này chỉ có thể giấu tuyệt đối không thể công khai ra ban ngày.
Miêu Thiến Thiến chẳng những quấy rầy Quý Sĩ Khang, mà ở chỗ Quý Sĩ Khang không nhìn thấy thì nhiều lần khiêu khích Miên Phong.
Miên Phong cũng không phải là một người tốt tính, ngoại trừ nhiệm vụ cần, những phương diện khác tuyệt đối không thể hy vọng vào việc cô có bao nhiêu sự kiên nhẫn. Cho nên thứ bảy lúc Miêu Thiến Thiến đề nghị muốn đi ngoại ô cưỡi ngựa, cô cũng đồng ý.
Đây là một mảnh đất bằng phẳng rộng bao la dưới núi Kim Tú, bên ngoài mảnh đất bằng phẳng là rừng rậm rạp xanh tươi.
Tiểu thư Miêu sinh ra cao quý, cưỡi ngựa bắn cung thì khỏi phải nói. Cô ta dương dương đắc ý cưỡi con ngựa mẹ màu đỏ thẫm, nhiều lần từ phía sau chạy lướt qua, mấy lần khiến cho ngựa của Miên Phong kinh sợ. Đến thứ ba lần thì ngựa của Miên Phong bị làm cho hoảng sợ chạy loạn, con ngựa uốn éo cái mông chạy vào trong rừng cây. Miêu Thiến Thiến cười hì hì, quăng một roi đuổi theo.
Càng đi vào trong rừng càng rậm rạp, giữa ban ngày hiện ra cảnh tượng sâu thăm thẳm.
Chân ngựa bỗng nhiên lảo đảo hai cái, Miêu Thiến Thiến sợ hãi kêu lên rồi nhảy từ trên xuống, cả người đau đớn vừa muốn bò dậy thì có người lôi cổ áo cô kéo hai mét, đè lên thân cây sần sùi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cô ta thực sự đã bị tình huống này dọa cho sợ ngây người, gương mặt trước mặt ép tới gần, gương mặt này mang theo ánh sáng, lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
Miên Phong thổi vào khuôn mặt run lẩy bẩy của cô ta một cái rồi nói: "Đừng có chọc vào tôi, nghe chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...