Át chủ bài

Cố Thành lên mặt, ngón cái và ngón trỏ kẹp tàn thuốc, tùy ý bóp, mặt mày cong cong nói: “Ngây ra đó làm gì, mau tới đây.”

Đầu ngón tay của Miên Phong và anh chạm vào nhau, lại bị anh cuốn vào trong lòng bàn tay, hơi dùng sức một chút, cô cũng nhào đến.

Miên Phong quỳ gối trên tấm thảm màu đỏ bên giường, lòng bàn tay của anh ma sát đầu gối cô tự phát ra độ nóng thuộc về anh.

Trong đêm ngày mùa hè, bên trong căn phòng đã lâu không có người ở này tràn ngập oi bức ẩm ướt, Miên Phong thành kính hôn một cái lên lòng bàn tay anh, bên trên lành lạnh man mát, đúng là rất dễ chịu, giống như cô đang dán sát vào một khối ngọc Hòa Điền thượng hạng vậy. 

Cánh tay của Cố Thành thon dài, khắp nơi tản ra đường nét trôi chảy mềm mại, ai có thể ngờ rằng động tác vung roi da của cái tay này mạnh mẽ, thoải mái mà bao hàm vô vàng sức lực cỡ nào.

Anh luôn luôn che giấu bản thân rất tốt.

Miên Phong ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Cha nuôi, cha muốn tôi à?"


Cố Thành hừ lệch khóe môi qua bên trái, hai chân vẫn bắt chéo trên chân giường bên cạnh như cũ, mũi chân cũng động đậy theo một chút: “Cô đúng là thích kẻ xấu tố cáo trước.”

Miên Phong nhe răng với anh, bỗng nhiên nhẹ nhõm hoạt bát, trên mặt bày ra một vài biểu cảm kì kì quái quái, không khác gì với một chú chó hoặc mèo đang muốn nũng nịu. Rõ ràng, cô cảm nhận được sự biến hóa của tâm trạng, cẩn thận với phòng bị được tháo xuống, thuận tiện thay đổi thành động tác tựa ở bên giường, vẫn để tay Cố Thành trên cổ mình.

“Cha nuôi, lần này tôi làm việc như thế nào?”

Trong lòng cô đã có đáp án, nhưng vẫn phải hỏi một chút.

Trong cổ họng Cố Thành bật ra một nụ cười lười biếng, dùng mặt sau của ngón tay vỗ về chơi đùa trên gò má cô: “Tàm tạm.”

Miên Phong há miệng ngậm lấy ngón trỏ của anh, xem đoạn xương cốt đẹp mắt kia như gậy mài răng mà dùng sức cắn.

Mấy thói xấu nhỏ nhặt này, từ trước đến nay Cố Thành vẫn luôn dung túng cho  cô. Qua hai phút, anh rút ngón tay từ trong miệng cô ra, bên trên ướt dầm dề hiện ra ánh sáng, còn có dấu răng rõ ràng. Anh lau nước miếng lên mặt Miên Phong, bảo cô cút lên.


Miên Phong đặt mông ngồi bên cửa sổ, lách bờ mông dáng vào eo cha nuôi, nắm chắc thời gian hỏi vào mục đích chính.

Một tay Cố Thành đưa ra sau xoa xoa đỉnh đầu Miên Phong mấy cái, ngón tay cắm vào tóc cô nhẹ vuốt xuống: “Đã qua rồi, cứ cẩn thận đợi.”

Miên Phong hỏi có phải còn có sắp xếp ở phía sau không, Cố Thành phun ra một ngụm khói trắng, ngầm thừa nhận.

Anh đang chờ đợi một thời cơ, chỉ cần thời cơ này còn chưa đến thì Miên Phong nhất định còn phải ở lại dinh thự họ Quý. Anh chờ ngày đó, chờ rất lâu rồi, có lẽ sắp đến rồi, thật sự sắp đến rồi.

Cố Thành chăm chú chạm vào mặt Miên Phong, trong lòng có chút yêu thương, kề sát về phía cô, hôn lên mặt cô một cái.

Miên Phong còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, mặc dù từ trước đến nay cô cũng không nhiều lời, nhưng mà đã qua mấy tháng, dù sao trong lòng vẫn rục rà rục rịch muốn nói gì đó với anh, nói về chuyện bản thân thay đổi thần kì, hoặc là còn có thể nói chuyện Quý Sĩ Khang. Ba chữ này vừa muốn chảy ra từ bên trong miệng, lại bị cô nuốt xuống. Cô có một loại trực giác, có lẽ cha nuôi không thích nghe.

Lúc cô trở lại dinh thự họ Quý, Quý Sĩ Khang vẫn chưa trở lại, anh ta đang họp ở bên trong đại sảnh thị chính, tiến hành vô cùng không thoải mái.


Chuyện ám sát Dương Thành Hổ, từ nguyên nhân mà nói, có người suy đoán có liên quan đến anh ta. Dường như đại đội trưởng hiến binh Nhật Bản đóng ở Tô Bắc hoài nghi trưởng quan Quý đang loại trừ kẻ đối đầu. Có thể là đội trưởng của đại đội Nhật Bản thật sự nghi ngờ anh ta, cũng có thể là theo thói quen muốn tìm một người Trung Quốc để lôi ra làm kẻ thế mạng. Vóc người của vị đội trưởng này không cao, ánh mắt không nhiễm bụi, ngạo nghễ nhìn tất cả các thế lực đang ngồi đó bằng nửa con mắt. Đương nhiên cũng có người phản bác ông ta, nói là ông ta đang gây chia rẽ quan hệ, huống chi chuyện còn xảy ra trong ngày tô giới, xảy ra vấn đề cũng nên là vấn đề của chính bọn họ. Cho dù bọn họ dụ dỗ Dương Thành Hổ qua, lén lút phái người sát hại, cũng vẫn có thể xem là một khả năng.

Đội trưởng Matsui tức đến muốn phát nổ, cố nén không rút đao võ sĩ trong tay mình ra, ông ta thật sự là lười cãi đạo lý với mấy con heo Trung Quốc này, chính sách đế quốc sao có thể thô thiển độc đoán như thế. Lấy khí thế của kẻ khác khống chế quốc gia của người khác, mới là thủ đoạn thông minh nhất của đế quốc.

Dù sao cũng phải nói rằng cuộc họp này  lung ta lung tung, mọi người vì ôm lấy mặt mũi của mình mà tranh đến mặt đỏ tới mang tai, kết quả đến cái rắm đều không tranh ra kết quả.

Quý Sĩ Khang ngồi ở hàng thứ nhất dưới đài, sắc mặt lạnh lẽo u mịch, anh ta ngược lại không nói gì, chủ yếu là do phụ tá ủng hộ anh ta tranh luận.

Cuộc họp mở được hai tiếng, cuối cùng vẫn là thị trưởng Tô Bắc đứng ra hòa giải, đuổi đám người đen tối ra khỏi cửa lớn, ông ta lấy lòng đưa cục trưởng Quý lên xe, còn người thì đứng ở ngoài xe an ủi anh ta đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi xe lái đi xa năm sáu mét, Võ Chí Bình ở phía trước giở giọng thanh thiên đại bạch nhãn, hung hăng gắt một cái: “Cái thứ tinh trùng lên não, trước kia chúng ta cũng không chịu tức giận thế này.”

Phó quan Trâu là một người rất tinh tế, tính tình ôn hòa, nhưng nghe xong lời Võ Chí Bình nói cũng khó tránh khỏi muốn cho anh ta một bạt tai. Hiện nay thế cục khác biệt, anh ta nói mấy lời vô ích thế này để làm gì. Anh ta quay đầu nhìn trưởng quan ở bên cạnh, trưởng quan Quý đoan chính nhìn chằm chằm phong cảnh đường phố đen sì bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.

Xe quân dụng màu xanh lái vào trong nội viện, phó quan Trâu dẫn đầu xuống xe mở cửa, chân Quý Sĩ Khang vừa hạ xuống đã có một sĩ quan im ắng chạy vội tới, ghé vào tai anh ta nói vài câu.

Lúc sĩ quan đến chuyển lời, Miên Phong vừa tắm rửa xong, trên thân bốc lên hơi nước. Cô cột thắt lưng áo ngủ lại thành hình nơ bướm, hai tay đút vào túi xiêng trên tà, đi theo sĩ quan đến phòng làm việc của Quý Sĩ Khang.


Võ Chí Bình từ bên trong đi ra, quét qua cô một chút, không biết làm sao mặt lại hơi đỏ, sau đó mũi không phải mũi mắt không phải mắt trừng cô, trong lòng mắng chửi cô gái điếm lẳng lơ, trong miệng mang theo giọng mũi thô lỗ: “Cô Diệp, mời vào.”

Miên Phong cũng nhìn anh ta một cái, biết trong lòng người này không có lời hay, cũng lười nói nhảm với anh ta. Gật đầu một cái rồi đi vào, tặng cho Võ Chí Bình một cái đóng cửa gỗ ầm vang. Võ Chí Bình khoát tay, cũng đã nắm chặt nắm đấm, dựng râu trừng mắt với cánh cửa: “Nhìn đi, chờ biểu tiểu thư tới, xem cô còn đắc ý thế nào!”

Cô vừa vào cửa đã thấy một bóng dáng cao ngồi ở nửa mép bàn đọc sách, quần lính bao bọc hai cái đùi rắn chắc bên trong giáp với gót chân chĩa xuống đất.

Vậy mà lại có hiệu quả giống như cha nuôi. Chỉ có điều một người thì ung dung, còn một người dùng sắc mặt đen kịt không thay đổi nhìn chằm chằm cô.

Quý Sĩ Khang nâng khuỷu tay, trong tay cầm một ly rượu Tây bằng thủy tinh, bên trong còn một nửa Whisky vàng nhạt thoáng lay động.

Vì cảnh vệ theo dõi cô Diệp với danh nghĩa bảo vệ nói cho anh ta biết, cô ăn cơm với Dung Ân Dương, sau đó mất dấu.

Một chuyện tiếp nối một chuyện, ngũ quan kiệt xuất của trưởng quan Quý  ngày càng trở nên sắc bén ác liệt và đang trên đà bùng nổ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui