Tất nhiên hai người không tránh được cãi nhau, không khí bế tắc ngưng kết thành khối băng nhỏ, nứt ra chi chít tạo thành vô số lỗ hổng.
Miên Phong đẩy tay anh ta ra muốn đứng dậy rời đi, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, Quý Sĩ Khang nắm lấy cổ tay của cô, lại một lần nữa kéo cô trở về, lúc này cô ngồi thẳng xuống đùi người đàn ông.
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi tức giận", Quý Sĩ Khang khóa chặt vòng eo của Miên Phong, vững vàng đè chặt cô trên người mình: "Ngoan, đừng cáu kỉnh, có lời gì cứ trực tiếp nói với tôi."
Miên Phong vô cùng tức giận, tức giận anh ta làm hỏng việc của mình, nhưng cô vẫn có chừng mực, bây giờ cô không nên kiên quyết đắc tội với người này.
Sau khi chậm rãi lắng lại uất ức trong ngực, Miên Phong giãn đôi mày nhíu chặt ra, sau đó nhanh chóng phát hiện ra những vấn đề mới.
Tư thế ngồi này của bọn họ cũng quá thân mật rồi.
Quý Sĩ Khang nở một nụ cười kín đáo, tay phải khoác lên vai cô: "Đừng nhúc nhích, cứ an vị ở đây đi.”
Miên Phong cố nén vẻ mất tự nhiên, hi vọng nói hết đề tài vừa rồi: "Kỳ thật tôi với anh ta cũng không tính là nghiêm túc. Tình yêu nam nữ trong giao tiếp rất bình thường, không phải sao?"
Từng làn hương thơm trên người cô truyền đến, Quý Sĩ Khang tinh tế thưởng thức một lúc, rồi bắt lấy ngón tay cô đưa đến dưới môi khẽ hôn: "Em nghĩ như thế sao."
Con ngươi của người đàn ông càng ngày càng mờ, sắc mặt lại một lần nữa trở nên nghiêm túc, lạnh lẽo: "Em không phải là người như thế, Thúy Vi, nói cho tôi biết, cuối cùng em muốn cái gì?"
Miên Phong đối diện với ánh mắt của anh ta, da mặt càng ngày càng căng, cũng càng ngày càng nóng, lại còn có vẻ nói không nên lời.
Tôi là hạng người thế nào cũng không đến lượt anh phán xét!
Quý Sĩ Khang nghiêng người, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cô, không khỏi nhíu mày: "Em muốn?"
Đầu óc Miên Phong nhất thời nổ tung, muốn là một chuyện, bị người ta trần trụi nói ra lại là một chuyện khác, đặc biệt là được nói ra từ miệng anh ta.
Cô ra sức vùng vẫy đánh đập, gương mặt đỏ như nắng gắt: "Anh…”
Quý Sĩ Khang nắm lấy hai cổ tay cô bẻ ra sau lưng, trên gương mặt hiện ra vẻ không thể tin tưởng: "Thật sự như thế sao?"
Ngực Miên Phong nhấp nhô: "Sao anh lại bỏ liều Hoàng Như Ngọc thế, cô ấy cũng là em gái của anh, cô ấy cũng có chuyện chung thân đại sự cần anh bận tâm."
"Em ấy rất ngoan."Quý Sĩ Khang chế trụ nàng: "Em ấy không giống em, lớn lên tính khí chống đối, nhiều khi cũng không biết mình đang làm cái gì."
Huống chi Hoàng Như Ngọc là giả, em mới là thật.
Đi người đi ra khỏi khách sạn Tứ Quốc, trưởng quan Quý mở cửa xe, mời Miên Phong đi lên: "Hôm nay đừng đi đến nơi đó, theo tôi trở về đi."
Đâu chỉ không cho phép cô đi một ngày hôm nay, ngày thứ hai, ngày thứ ba đến mười ngày trôi qua, cô giống hệt như phạm nhân bị nhốt ở dinh thự họ Quý.
Ban ngày, Quý Sĩ Khang chở cô đi làm, ban đêm, hoặc là cô có mặt ở yến hội cùng anh ta, hoặc là cùng nhau trở lại dinh thự họ Quý, anh ta xem cô giống như món đồ tùy thân, đi ở đâu sẽ mang theo ở đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Gần đến cuối năm, trên đường càng ngày càng náo nhiệt, nơi nơi đều treo lên bức hoành phi câu đối, cả đám con nít mặc áo đỏ chạy tán loạn xung quanh.
Buổi cơm tối hôm nay, trong đại sảnh trống trải hoa lệ lóe lên đèn treo bằng thủy tinh, trên bàn cơm khổng lồ chỉ có hai người.
Miên Phong uống một ngụm canh gà nóng, nhìn về phía chủ vị, trưởng quan Quý gắp một đũa tùng nhung bỏ vào trong bát của cô: "Thế nào?"
"Mấy ngày qua cũng không thấy Như Ngọc, cô ấy đâu rồi?"
Người đàn ông buông đũa xuống, nhận lấy điện báo từ trong tay phó quan Trâu lật xem, trả lời ngắn gọn: "Đưa về rồi."
Miên Phong cắn chặt hàm răng miễn cưỡng nở một nụ cười, ồ lên một tiếng, nhắc đến vấn đề chủ yếu: "Tết cũng sắp đến rồi, tôi cũng nên trở về, còn phải chuẩn bị rất nhiều đồ tết nữa."
Quý Sĩ Khang vô cùng bình tĩnh gạt bỏ: "Em chỉ có một người hầu kia, tết có ai chờ em.”
Thấy vẻ mặt Miên Phong buồn hiu, người đàn ông nhanh chóng nở một nụ cười: "Ngược lại có thể đi dạo phố, tôi sẽ bảo người lái xe đưa em đi."
Vào một buổi chiều Quý Sĩ Khang đi đến tòa nhà quân đội họp, Miên Phong yêu cầu xe đưa ra ngoài, mãi đến sau khi trời tối mới quay về.
Lái xe giúp cô xách ra túi lễ vật đếm không xuể từ phía sau toa xe, chuyển lên trên lầu.
Miên Phong vui vẻ đi quanh một vòng lầu trên lầu dưới của dinh thự họ Quý, dinh thự họ Quý im lặng không thấy một bóng người nào, trong phòng ăn bày thức ăn và hai bộ bát đũa nhưng lại không có ai động đến.
Người hầu ở phòng bếp xuất hiện trong lối nhỏ, hỏi cô có cần hâm nóng đồ ăn không.
"Không cần, tôi ăn rồi, anh cả đâu rồi."
Người hầu cúi vai một cái: "Trưởng quan cũng không ăn, ngài ấy đi ra đằng sau rồi."
Miên Phong ừ một tiếng, không hiểu sao sinh ra một sự bất an. Cô băng qua lầu chính, dọc theo hành lang đi đến căn nhà cũ thấp thoáng sau những bóng râm.
Căn nhà hai tầng kiểu cũ, nội thất bên trong trang nhã kết hợp giữa hai phong cách Trung - Tây, trong phòng sáng đèn nhưng lại không có ai. Cửa thư phòng bên cạnh thì khép hờ một nữa, bên trong phát ra một vài tiếng động.
Miên Phong khẽ đẩy một cái, cửa phòng vang lên một tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, hơi nóng tốc thẳng vào mặt cô, trên bàn làm việc bằng gỗ đen lớn đặt một cái gạt tàn thuốc, bên trên là điếu thuốc đã cháy một nửa.
Quý Sĩ Khang tựa hờ bên cửa sổ, trên quân trang đang mặc mở hờ ba chiếc cúc áo, áo trong cũng mở ra hai cúc, trong dáng vẻ lôi thôi hiếm thấy, anh ta cầm một ly rượu Tây bằng thủy tinh chậm rãi lắc qua lắc lại.
"Đến đây, đóng cửa lại."
Trong phòng bật máy sưởi, chẳng bao lâu, cái trán của Miên Phong đã xuất hiện một ít mồ hôi rịn ra.
Một điều cũng không làm cô thích chính là thái độ của Quý Sĩ Khang, trên mặt người đàn ông không có một chút ý cười nào, nghiêm túc nhìn kỹ, khoảng cách xa xôi không một người nào có thể chạm đến nửa bước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, nâng ly lên uống một ngụm lớn, ánh mắt nặng nề vọt đến phía cô: "Đến đây uống với tôi hai ly nào."
Bình Whisky đã vơi đi một nửa, hơi nóng đã từ truyền từ da mặt Miên Phong vào phổi, hừng hực thiêu đốt nơi lồng ngực, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh.
Trưởng quan Quý yên lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Cho đến bây giờ em vẫn chưa gọi tôi một tiếng anh trai, một tiếng anh trai khó gọi như vậy sao?"
Cùi chỏ Miên Phong đặt trên bệ cửa sổ, ngón tay day day huyệt thái dương, bên trong men say chuếnh choáng, sinh ra sự uể oải dễ chịu, cô nở nụ cười: "Quả thật là khó."
Quý Sĩ Khang đứng dậy, đi đến trước mặt cô, từ trên cao đưa tay đặt lên đầu cô, vỗ về từ trên cao.
"Tôi không hỏi em vì sao, nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, em cần phải gọi."
Cằm Miên Phong bị nâng lên, người đàn ông nâng ly đưa đến khóe môi cô, hơi ép buộc cô uống hết, cô uống một hớp không được nhiều như vậy, rượu thuận theo khóe môi nhỏ xuống từng giọt, uốn lượn từ cằm rơi xuống cái cổ thon dài.
Thân thể của Miên Phong càng ngày càng mềm, khoan khoái lâng lâng, dùng cánh tay mềm mại xô đẩy anh ta: "Gọi thì gọi, có cái gì ghê gớm đâu."
Có cái gì ghê gớm, Miên Phong há mồm gọi, sau khi gọi xong thì cả người run lẩy bẩy giống như bị điện giật, giống như có gì đó nhảy ra từ trong biển sâu im lặng.
Cô thống khổ che miệng buồn bực gọi một tiếng, trong nháy mắt thứ kia lại biến mất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...