Quý Sĩ Khang cởi giày và áo khoác quân đội ra, cởi sạch từng chiếc quần áo trên người, để lộ ra một cơ thể rắn chắc căng mịn vân da rõ ràng, trên người anh ta cũng có vài vết sẹo cũ đều do chiến trường để lại. Những vết tích dữ tợn này không làm cho anh ta xấu xí một chút nào, ngược lại khi chúng chuyển động, tỏ rõ sức mạnh và quyết đoán mang theo từ lúc sinh ra của người đàn ông. Anh ta lẻ loi bước vào bồn tắm màu trắng, thoải mái ngửa cổ ra phía sau, giang hai tay nhận lấy rượu đỏ phó quan đưa đến: “Thế nào gọi là rất thân cận?”
Võ Chí Bình liếc mắt ra hiệu với Trâu Dĩ Bân, anh ta mới không nói xấu Diệp Thúy Vi, tránh lại bị mắng.
Phó quan Trâu phụ trách ăn mặc ngủ nghỉ cho trưởng quan Quý, sau khi rắc một ít bột thuốc Tây lên vết thương mới của trưởng quan, rồi theo quy củ đứn qua một bên, trả lời: “Chính là.... Thường xuyên xuống tiệm cơm ăn cơm, xem phim và khiêu vũ.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang chậm rãi thưởng thức hơn nửa ly rượu đỏ, anh ta không có phản ứng gì quá lớn với tin tức này.
Phó quan Võ luôn có tinh thần căm ghét thiên hạ thái bình, không kịp chờ đợi, tiếp lời: “Trưởng quan, đừng quản cô ta nữa!”
Quý cục bảo phó quan Trâu đấm bóp cho anh ta, chờ tắm hơn một lúc, bấy giờ mới nói: “Quản cái gì?”
Võ Chí Bình tức giận bất bình, đôi mắt khinh thường kia gần như muốn trừng đến bầu trời: “Cái cô gái này tại sao lại không cần thể diện, không biết xấu hổ, một cước đạp….”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị một cái chân lớn đạp cho lùi đến cửa phòng tắm.
Quý Sĩ Khang hít sâu một hơi từ trong bồn tắm đứng dậy, trên mặt chứa đầy lạnh lẽo âm u: “Thúy Vi là em gái nuôi của tôi, không phải tình nhân!”
Anh ta trở tay tát cho phó quan Võ một bạt tay: “Quản tốt cái miệng của cậu, tránh cho ngày nào đó tôi gọi người đến vá nó lại.”
Sở dĩ Võ Chí Bình có thể ở đây không biết lớn nhỏ, một là bởi vì từ nhỏ anh ta đã đi theo trưởng quan Quý, hai là bởi vì trong một trận đánh mấu chốt, anh ta đã dùng ngực mình đỡ cho trưởng quan một viên đạn.
Anh ta ăn đòn rồi, liền ghi lời mắng nhiếc này tính lên đầu Diệp Thúy Vi.
Trưởng quan đã nói như vậy, hai phó quan cũng bận bịu ai làm việc nấy. Võ Chí Bình bước đi trong gió, ủng da giẫm lên sàn nhà bằng gỗ vang lên tiếng cót két, luôn có một sự phiền muộn không tan đi được, anh ta nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa gâu gâu, bèn lẻn đi đến cửa, phun ngụm nước bọt với cảnh vệ trước cửa: “Chó ở đâu sủa đấy?”
Cảnh vệ gác cổng không dám lau ngụm nước bọt trên mặt mình, bèn báo cáo một tiếng: “Cô Diệp đưa đến cho cô Hoàng một con chó.”
Võ Chí Bình thò đầu ra: “Chó gì? Người phụ nữ kia đâu?”
Đối phương trả lời: “Hình như là chó póc, cô Diệp không có đến!”
Võ Chí Bình đi đến dưới hiên, dưới tán cây xa xa, một bóng dáng nhỏ bé mặc một chiếc áo bành tô màu ấm của Nga, bất chấp giá lạnh mà ở đó chơi đùa với chú chó.
Anh ta nhìn đến đây nhịn không được cười lên, sải mấy bước đi đến, cùng Hoàng Như Ngọc pha trò với chú chó, còn dạy cô ấy cách huấn luyện chó.
Nghe Hoàng Như Ngọc luôn miệng gọi một tiếng chị Diệp, Võ Chí Bình xoa một lọn tóc ngắn, nói: “Cô còn không biết sao, trưởng quan đã nhận chị Diệp của cô làm em gái rồi đó.”
Chỉ có cô ấy là ngu ngốc, người ta xem cô ấy như một bậc thang, cô ấy thì lại xem người ta như người tốt.
Hoàng Như Ngọc chớp đôi mắt long lanh nước, dường như không hiểu ý nghĩa dưới lời nói của anh ta: “Anh cả muốn nhận, đó là chuyện của anh cả.”
Võ Chí Bình xoa xoa đầu cô ấy, thầm nghĩ, đồ ngốc.
Đến lúc cơm chiều, hai phó quan nhận được lời nhắn tập trung đến đại sảnh, trưởng quan Quý từ trên lầu đi xuống, một tay cầm nón lính vượt qua hai người đi thẳng ra bên ngoài.
Đương nhiên là bọn họ phải theo sau, ô tô ầm ầm lái về khu cho thuê, cuối cùng bình ổn dừng trước khách sạn Tứ Quốc.
Sau khi Võ Chí Bình nhảy xuống xe, anh ta chọc vào eo của phó quan Trâu: “Ôi, thiếp mời này nhận của ai đây?”
Phó quan Trâu nói không biết, vào xem thì biết thôi.
Hóa ra phòng ngoại giao tổ chức hoạt động ở đây, vài cái bàn hình chữ nhật xếp nối liền nhau được phủ khăn trải bàn màu trắng sạch sẽ, phía trên bày nhiều món ăn phương Tây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang không có ý vào cuộc, anh ta trực tiếp đi lên lầu hai, đi đến ngồi ở một chỗ ngồi trang nhã cạnh lan can.
Anh ta gọi một phần bò bít tết, cộng thêm một bình rượu đỏ, tự rót tự uống tự dùng cơm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía dưới lầu.
Cho đến khoảng tám giờ ba mươi phút, ở cửa có một đôi nam nữ xinh đẹp khoan thai đến muộn. Một người ngọc thụ lâm phong, một người văn nhã hào phóng.
Thông dịch viên Trọng Sùng Sơn chống cánh tay lên, cười điềm đạm, ân cần: “Cô Diệp, không biết hôm nay cô có nể mặt hay không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...