Trong ngực Cố Thành mềm nhũn như nước, từ dưới bóp chặt cằm Miên Phong, an ủi: “Ngủ đi, ngủ thêm một chút sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Miên Phong mở to hai mắt nặng trĩu, hốc mắt sưng đỏ, trong mắt lại khô khốc đến mức không rơi một giọt nước mắt.
“Tôi hối hận rồi.”
“Cha nuôi, tôi nên nghe lời cha không nên trêu chọc anh ấy.”
“Là tôi hại anh ấy.”
Cố Thành nghe cô tỉ mỉ kể hết bí mật, trên mặt cô cũng không có nửa phần đau đớn, tất cả mọi thứ đều giấu ở trong mắt, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.
Chỉ có anh mới có thể thu được toàn bộ linh hồn của cô, đây là quyền lực của anh.
Anh cúi đầu, ngậm lấy môi dưới của Miên Phong, mềm mại mút hai lần, dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng cô, đầu cổ đan xen nhau, anh duỗi đầu lưỡi đi vào liếm láp từng góc mềm non thấm ướt, từ hàm trước đến nướu, từ đầu lưỡi đến cuống lưỡi, không ngừng lặp đi lặp lại chăm sóc toàn bộ.
Miên Phong nhắm mắt lại, cánh tay lạnh buốt xuyên qua áo ngủ của Cố Thành, ôm chặt sau lưng anh.
Cô đón nhận nụ hôn và âu yếm của cha nuôi, hai đầu lưỡi lẫn nhau dây dưa quấn lấy nhau, nước bọt từ bên này trượt qua bên kia, lại từ bên trượt về.
Bọn họ ở trên giường cởi bỏ quần áo, thân thể trần truồng quấn quanh cùng một chỗ, nhưng dường như không liên quan gì đến dục vọng.
Miên Phong lập cập run rẩy, cô cần độ nóng và cái ôm của anh, cô cần cha nuôi cho cô một chút sức mạnh.
Quả nhiên giống như Cố Thành nói, ngủ nhiều thêm một chút sẽ cảm thấy tốt hơn.
Tình cảm và ký ức của cô phảng phất càng lúc càng mờ nhạt, từng ngày trôi qua, những hình ảnh và tình cảm liên quan tới Liêu Hoa Bình dường như càng lúc càng mờ nhạt mỏng manh.
Sau này mờ nhạt đến một mức độ đáng sợ, chỉ một tuần lễ, anh ấy lại giống như trước giờ chưa từng xuất hiện, chứ đừng nói đến biến mất.
Ngày cuối tuần lúc cô tỉnh lại, gần như đã không nhớ nổi mặt Liêu Hoa Bình, đến cuối cùng anh ấy có dáng vẻ thế nào, âm điệu nói chuyện ra sao, bọn họ chạm mặt ở đâu..... Cô toàn không nhớ nổi.
Lúc Cố Thành xách trà bánh của tiệm cơm Đức Lai Phúc đi vào, trong lời nói đề cập đến Liêu Hoa Bình, Miên Phong hoảng hốt mấy giây, đầu óc tự động loại bỏ mấy chữ này đi, sau khi ăn xong một cái bánh hoa quế mới chậm chạp hỏi ngược lại: “Cha nuôi, cha mới vừa nói cái gì?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Cố Thành nhàn nhã phủi phủi vụn bánh trên đầu ngón tay, nâng chung trà lên đưa lên môi, ánh mắt ấm ấm vọt tới phía cô: “Không có gì.”
Miên Phong nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, lại nói: “Mấy ngày nay cha luôn đến, không sợ đụng phải Quý Sĩ Khang sao?”
“Anh ta dẫn binh đi khỏi thành phố rồi”, Cố Thành nhếch môi cười nhẹ một tiếng: “Nghe nói là bên kia Hoa Nam có một đám loạn quân đến, anh ta đi trấn áp rồi, không có thời gian quản cô đâu.”
Đến thứ hai, Miên Phong trả phép đi làm, cô vừa bưng khay trà đi vào văn phòng của trưởng phòng Mao, có người trung niên mập lùn tràn ngập phiền não đưa tay cướp đi cái khay, rồi đưa tay bắt lấy tay cô: “Khá lắm, nghỉ ngơi thời gian dài như vậy không bệnh nặng chứ?”
Miên Phong cảm ơn sự quan tâm ưu ái của ông ta, không khỏi cảm thấy trưởng phòng Mao có hơi kì lạ một chú.
Cô cười mỉm, không hề cảm thấy nặng nề khi nhận lời mời tối nay cùng tham dự tiệc rượu ở khách sạn Tứ Quốc.
Tiệc rượu lần này có phần khác thường, bên trong có xen lẫn không ít người ngoại quốc.
Có một người thanh niên mặc Âu phục lỗi lạc, ung dung đi trong đám ngời ngoại quốc, dùng ngoại ngữ trò chuyện vô cùng vui vẻ với bọn họ.
Tròng phòng Mao lén lút thậm thụt chỉ sang bên kia: “Nhìn cũng không tệ đó, quan phiên dịch Hải Quy đấy. Như thế nào, có muốn tôi giới thiệu cho hai người làm quen một chút không?”
Miên Phong không phản đối.
Trưởng phòng Mao thông qua người trung gian nói hai câu với người thanh niên kia, người thanh niên mặc một thân Âu phục màu trắng, nét đào hoa nơi khóe mắt hiển nhiên là một người phong lưu và văn nhặn.
Người này từ xa đi tới, khom người mời Miên Phong nhảy một điệu.
Trong thời gian khiêu vũ, Miên Phong nghe đầy tai những câu hỏi trưởng giả, liên tục lấp vào ngực cô.
Nhảy xong một điệu còn chưa thôi, Trọng Sùng Sơn lại mời cô nhảy thêm điệu thứ hai, trong đôi mắt hẹp dài thanh tú đã lặng yên chứa đầy tình ý. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Chẳng biết tại sao, Miên Phong nói với mình, chính là anh ta.
Nếu như không được nữa, cô sẽ làm thịt anh ta.
Thế là lúc Quý Sĩ Khang dẫn binh quay về, liền nghe cấp dưới báo lại, nói là gần đây cô Diệp rất thân cận với một vị nhân viên chính phủ Hải Quy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...