Trong một nháy mắt, chỉ một cái chớp mắt rất ngắn rất ngắn, cô muốn xin cha nuôi đổi một người khác tiếp cận Quý Sĩ Khang, sau đó lại cắt đứt ý tưởng ngây thơ này trong chốc lát.
Từ thứ ba đến thứ sáu, Miên Phong án binh bất động, một là cô đang đợi Như Ngọc chủ động tìm tới mình, hai là nếu như có thể, khoảng thời gian này cô cũng không cần theo dõi Quý Sĩ Khang nữa.
Đối với những dò hỏi quang minh chính đại của trưởng phòng Mao, cô tùy tiện nói đôi câu là qua mặt được.
Chỉ có chuyện hôm thứ sáu, lúc vừa qua giờ cơm trưa, trưởng phòng Mao nhận điện thoại rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Miên Phong đi tới hành lang bên cạnh cửa sổ thủy tinh theo bản năng, chỉ thấy ông ta khom người đi qua lưới thao trường bằng sắt, đi vào tầng đối diện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Nhìn dáng vẻ kia hẳn là đội trưởng Quý lại tới.
Miên Phong nhếch miệng lên, sầm mặt trở lại phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác không ưa với nhiệm vụ của mình.
Nếu yêu cầu nói nguyên nhân thì cô không biết phải nói sao.
Hoặc có thể là lần thứ hai ám sát Quý Sĩ Khang hụt, khiến cho cô bất chợt nảy sinh cảm giác căm ghét. Nếu như lần này mà thất bại nữa, cô thực sự có thể phải tự sát tạ tội.
Đây là sỉ nhục, sỉ nhục thực sự, khiến cho người ta nghẹn họng khó mà nuốt xuống được.
Cái nhiệm vụ gọi là tiếp cận Quý Sĩ Khang này, nói là “tiếp cận” nhưng rốt cuộc thế nào mới tính là “tiếp cận”, muốn tiếp cận tới mức độ nào mới tính chứ. Sau khi tiếp cận rốt cuộc muốn lấy cái gì từ anh ta cơ chứ?
Miên Phong nghiêng người về phía chồng văn bản ngẩn ngơ một hồi, hớp hai hớp trà nguội, đổ những ngụm nước lạnh như băng vào trong lồng ngực mình như thể muốn dập tắt ngọn lửa phiền não bên trong bản thân.
Lúc sắp hết ca, trưởng phòng Mao với khuôn mặt vừa tròn vừa trắng quay trở lại, ông ta đứng ở cửa gọi một tiếng: “Tiểu Diệp, lát nữa đi theo tôi.”
Miên Phong thay gương mặt tươi cười khiêm tốn thường ngày, rót một cốc nước nóng đưa tới chỗ của ông ta: “Sao thế trưởng phòng, nhìn ông rất không vui.”
“Tôi?” Trưởng phòng Mao nghiêng người, cùi chỏ của tay trái đặt trên bàn, cười rất thê thảm: “Sao vui cho được?”
Hóa ra Quý Sĩ Khang lạnh nhạt với ông ta cả chiều khiến gương mặt già nua của ông ta sượng cả một buổi.
Trưởng phòng Mao rên rỉ than thở kể khổ, cuối cùng xoay người lại nheo mắt thành một khe hở nhỏ: “Có phải lần trước cô tới dinh thự họ Quý rồi đắc tội với ngài ấy hay không?”
Miên Phong châm trà cho ông ta, nói dối không thèm nháy mắt: “Không có đâu, ngay cả nói chúng tôi cũng không nói thừa một câu, chủ yếu là vì lời mời của Diệp tiểu thư mà.”
Trưởng phòng Mao nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, đột nhiên có người chạy tới gõ cửa, dáng vẻ bị hù dọa mất mật nén giọng nói: “Trưởng phòng Mao, đội, trưởng quan Quý qua đây!”
Trưởng phòng Mao thay đổi sắc mặt bằng tốc độ tia chớp, nhanh chóng nhìn trái phải một vòng rồi ôm lấy chồng văn kiện bên trái quăng xuống trước mặt Miên Phong đánh rầm một tiếng nặng nề, tùy tiện xùy xùy nước bọt bắn cả vào đầu và cổ cô, nghiêm túc giáo huấn đến tận lúc Quý trưởng quan đích thân tới thăm nom: “Trưởng quan Quý, sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi qua đây chứ?" Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Quý Sĩ Khang nở nụ cười mang thái độ quan liêu: “Từ lúc tới thành phố Tô Bắc tới giờ còn chưa đến thăm viếng chỗ này đàng hoàng lần nào.”
Anh ta cụp mi thấp xuống liếc nhìn Miên Phong một cái: “Trưởng phòng Mao, đang bận lắm à.”
“Không có chuyện bận hay không, chỉ là dạy dỗ cấp dưới chút thôi mà, một chút chuyện nhỏ mà cũng không làm xong hahahahaha."
“Không làm xong việc thì đúng là nên giáo dục lại một chút.”
Trưởng quan Quý mời trưởng phòng Mao đi ăn bữa ăn đơn giản, trưởng phòng Mao nào có thể từ chối không chịu cơ chứ, đi theo vô cùng nhiệt tình.
Đương nhiên không phải mời duy nhất một mình ông ta, ở nhà hàng Mân Côi xa hoa lãng mạn, ông ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Cho dù như vậy, cũng đủ khiến ông ta vui rất nhiều ngày.
Mà trong nhiều ngày này, ông ta không có chuyện gì cũng thét to: “Diệp Thúy Vi”, động chút là nổi giận, trong phòng làm việc lúc nào cũng vẳng ra tiếng gầm gừ của ông ta. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Theo lý thuyết, chức vụ của Miên Phong chỉ có ngồi chơi xơi nước như vậy, bất luận cô làm tốt hay không trưởng phòng Mao cũng sẽ không tỏ thái độ như thế với cô.
Vả lại giữa bọn họ còn bí mật riêng tư không thể để người khác biết, ông ta chỉ hòa nhã với mình cô.
Chuyện khác thường nhất định có điều khuất tất, Miên Phong hiểu được ông ta chỉ đang làm cho Quý Sĩ Khang nhìn mà thôi. Có lẽ trưởng phòng biết chuyện va chạm ở dinh thự họ Quý lần trước từ ai đó, có lẽ là người bên cạnh Quý Sĩ Khang tiết lộ, tóm lại là ông ta muốn biểu đạt rằng mình đang dựa theo ý của đội trưởng để giải quyết mọi chuyện.
Quả nhiên không quá ba ngày, Võ Chí Bình tới nhìn Miên Phong bằng nửa con mắt, muốn cô qua bên kia chăm sóc cô Hoàng, họ Mao còn chẳng dám đánh rắm một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...