Lời này còn chưa nói xong, Như Ngọc đã sa sút tinh thần ngồi xuống, ôm mặt thút thít khóc hu hu.
Miên Phong nửa quỳ trước mặt cô ấy, kéo bàn tay để lộ gương mặt Như Ngọc ra, rút khăn tay trong túi ra, chầm chậm lau nước mắt cho cô ấy: “Đều tại tôi, đừng khóc mà, càng khóc càng xấu. Ở đây một mình không vui, có thể bảo mẹ cô anh cô đến chăm sóc cô mà. Dù nói thế nào đi nữa, đội trưởng Quý đối với cô cũng xuất phát từ lòng tốt. Cô cũng đừng sợ anh ta, có gì phải sợ chứ, cô cũng đâu làm gì có lỗi với anh ta đâu.”
Thật ra, Như Ngọc có khóc đến nước mắt như mưa cũng không xấu.
Lại đáng thương khiến cho người ta thích hơn.
“Em, em chưa từng có suy nghĩ nào không thiết thực cả, chị Diệp à, chị tin em đi! Em sợ anh ấy, nhưng mà, nhưng anh ấy lại không cho em đi, em còn cách nào nữa đâu?”
Miên Phong xiết chặt tay cô ấy, thành thành khẩn khẩn giật dây nói: “Cô là người, là một người độc lập tự do, muốn đi đâu muốn đến đâu đều là quyền tự do của cô, có biết không? Cho tôi nói thêm một câu không nên nói nữa, đội trưởng Quý không nên giam giữ cô như thế này, mà phải thắp hương đốt pháo đưa cô về nhà, nếu như muốn bồi thường thì cho thêm phí tổn thất nhiều một chút, như thế này mới là tôn trọng và quan tâm cô, lấy ý muốn của cô làm chuẩn.”
Cảm xúc của Như Ngọc chậm rãi ổn định lại, mở to đôi mắt nai đỏ rực mọng nước nhìn Miên Phong, Miên Phong xoa xoa đầu cô ấy: “Mệt không, cô về nghỉ ngơi đi.”
Miên Phong nói một loạt lời nói dối, tự nhận là vô cùng phù hợp với tinh thần kiểu mẫu của phụ nữ trong thời đại mới, vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ, Võ Chí Bình đứng trước hành lang, đối với cô mũi không phải mũi mặt không phải mặt*, dường như sau một khắc sẽ chửi như tát nước vào cô: “Cô Diệp, trưởng quan của chúng tôi muốn mời cô đến uống chén trà.”
(*) Mũi không phải mũi mặt không phải mặt: ẩn dụ để bày tỏ sự không hài lòng hoặc ghê tởm đối với người khác.
Trên đường đi, anh ta giám sát chặt chẽ, đề phòng Miên Phong như đề phòng cướp, đi vào một cánh cổng rợp bóng cây xanh, anh ta bất thình lình chế nhạo cô: “Cô Diệp, người nhiều chuyện đúng là nói lung tung.”
Miên Phong không hề tức giận một chút nào: “Ồ, hóa ra nhà họ Quý đều tiếp đãi khách như thế này, đúng là kì lạ hiếm thấy đó.”
Võ Chí Bình hít sâu một hơi, mở cửa lớn ra, nặng nề nói: “Mời vào!”
Đây là một phòng kể chuyện nhỏ nhưng tinh xảo, nội thất trang trí ở trong phòng được kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Người đàn ông ung dung nhàn nhã ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, trên chiếc bàn tròn bên cạnh đã đặt hai tách cà phê nóng hổi.
Anh ta bắt chéo hai chân, phất tay bảo phó quan đi ra ngoài.
Miên Phong đứng ở cửa phòng, nếu như người ta không mời cô ngồi thì cô cứ đứng lâu ở đấy, xem ai nhịn được ai.
Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng thanh thúy của chén đĩa va chạm nhau.
“Không phải vừa rồi nói rất hay sao.”
Giọng nói của anh ta lành lạnh, còn mang theo một chút lười biếng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Miên Phong thuận miệng làm động tác hít vào một ngụm khí lạnh, nén giọng chất vấn: “Ngài nghe lén chúng tôi nói chuyện à!”
Quý Sĩ Khang nhấp một ngụm cà phê, duỗi cánh tay thon dài ra nhặt cái hộp thuốc bằng bạc trên bàn tròn lên, lấy ra một điếu từ bên trong.
Anh ta không hút vội mà xoay đầu thuốc lá loạt xoạt gõ hai cái xuống cái hộp.
“Cô Diệp, mời ngồi.”
Miên Phong lắc đầu nói không dám: “Đội trưởng Quý à, trời cũng không còn sớm nữa, nếu như không có việc gì, tôi muốn quay về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Người đàn ông khẽ nở một nụ cười hiếm thấy: “Nếu như bây giờ tôi mở lời với trưởng phòng Mao, xin cho cô Diệp nghỉ ngày mai, vậy cô nói xem ông ta có phê chuẩn không?”
Phí lời, đương nhiên là có rồi.
Ý này đơn giản là nếu không phải đi làm vậy hôm nay ở lại muộn một chút cũng không thành vấn đề.
Miên Phong miễn cưỡng đi sang bên đó, gương mặt treo vẻ lúng túng ngồi xuống, sau đó lại là một không gian lớn yên tĩnh.
Đội trưởng Quý hút hơn một nửa điếu thuốc lá, cái miệng chậm rãi khép mở nhả khói: “Có chuyện gì thì cô cứ nói trước mặt tôi, không cần kìm nén, kìm nén không tốt cho thân thể đâu.”
Mấy chữ ‘không tốt cho thân thể’ cố ý kéo dài ra.
Miên Phong một lần nữa bày ra khuôn mặt tươi cười ‘xuân phong hóa vũ’: “Những lời ngài nghe được kia, tôi cũng không ngại nói lại một lần nữa với ngài, ngài ép buộc Như Ngọc ở lại dinh thự họ Quý thế này có khác gì du côn lưu manh đâu chứ?”
"Có đúng không", Quý Sĩ Khang đáp trả lại lời quanh co dài dòng của cô, chợt vươn tay ra nắm chặt vai cô, trực tiếp kéo cô đến.
Eo Miên Phong đụng vào bàn trà, trong lúc đau đớn, cô đã bị người đó kéo đến trước mặt, người đàn ông đứng cao cao, ngón tay gần như xuyên vào xương của cô, giọng nói giống như phát ra từ dưới lòng đất: “Thực sự sẽ nói, thực sự dám nói. Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi ép buộc cô ấy, hơn nữa con mắt nào nhìn thấy hai chữ lưu manh?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Đương nhiên Miên Phong muốn giãy dụa đáp trả lại, Quý Sĩ Khang liền khẽ quát một tiếng ngậm miệng, gương mặt góc cạnh tiến lại gần: “Đừng nói với tôi mấy lời lẽ cũ rích đó, không phải ai cũng đều thích kiểu làm bộ làm tịch đó đâu.”
Mặt đột nhiên đau rát, cô còn chưa kịp thở một hơi, đội trưởng Quý lại ép mặt xuống lần nữa, khí nóng mạnh mẽ xuyên quá áo sơ mi mỏng manh truyền đến, luồng khí nóng đánh đến này hoàn toàn không tương xứng với vẻ mặt của anh ta.
Môi anh ta dán vào rất gần: “Hay là nói, tất cả mọi chuyện cô làm và những lời giật dây Như Ngọc kia, chính là vì tôi giở trò lưu manh với cô?”
Lúc này, anh ta dán vào quá gần, hoàn toàn vượt qua phòng tuyến an toàn của Miên Phong.
Trong hoảng hốt, không hiểu sao có một hương vị quen thuộc vọt tới, không giải thích được là mùi vị gì, nó giống như không đến từ trong căn phòng này, càng không phải đến trong thời gian này.
Dường như khứu giác của cô sinh ra biến dị, ngửi thấy được mùi vượt cả không gian và thời gian.
Khứu giác này không phải từ chớp mũi của cô, mà là đến từ lòng biển sâu không đáy.
Miên Phong chật vật nghẹt thở, cổ họng dường như không phát nên lời, cô rất buồn nôn.
Có một giọng nói phát ra từ dưới đáy biển, càng ngày càng gần, trong chớp mắt, Quý Sĩ Khang đã buông lỏng bờ vai của cô ra, đổi động tác đe dọa thành nâng niu: “Cô….khóc cái gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...