Đương nhiên là không ra sao rồi.
Cô gái đó là một cô gái tốt, nhưng không nhất định sẽ phù hợp với Cố Thành.
Nhưng mà, đột nhiên Liêu Tấn Vân lại nói nhiều, anh ta hoàn toàn xem việc chào hàng cái cô gái tên Trần Đông Nhi này là một sứ mệnh. Ban đêm nói vài lời, ban ngày lại nói gấp đôi, lúc ăn cơm còn đưa ảnh chụp cho Ngọc Dung xem rồi hỏi nó cảm thấy thế nào. Trong mắt Ngọc Dung, tất cả đều là người tài, cho nên nhìn cô gái trẻ tuổi này nó cũng không có cảm nhận gì đặc biệt.
Liêu Tấn Vân hỏi lại, nó liền nói: "A, con cũng không biết nữa."
Liêu Tấn Vân trách con trai chẳng biết nhìn sắc mặt người, tức giận đến mức đá nó một cái ở dưới bàn, Ngọc Dung kì quái nhìn anh ta, cũng may không hề vạch trần anh ta.
Anh ta giống như con ruồi cứ vo ve nhằm vào cái trứng gà thối là Miên Phong đây, lúc đầu thật sự Miên Phong khá là phản cảm, nhưng sau khi nghe thấy thì đúng là tư duy đã bị Liêu Tấn Vân tẩy sạch. Đương nhiên phải cần một người nữ tính khác xuất sắc hơn để phối với người anh trai tài giỏi đó. Thế nhưng mà trạng thái của Cố Thành bây giờ, có lẽ thật cần một người phụ nữ làm vợ chăm sóc gia đình, biết cách hỏi han ân cần, chăm sóc cuộc sống ăn uống. Dưới sự giật dây của anh Liêu, Miên Phong mang theo tâm tư thử một lần nên nói việc này với Tiểu Chu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
Sắc mặt của Tiểu Chu nhợt nhạt, trừng cô thật lâu, qua một lúc sau mới nói: "Sư tỷ, cô quyết định rồi à?"
Cậu sắp tức giận đến bùng nổ rồi, cũng may là bản thân cậu trời sinh có cơ mặt đơ, nếu không sẽ thật sự trưng ra sắc mặt cho cô nhìn!
Câu hỏi của Tiểu Chu rất kì lạ, Miên Phong nghe rồi những vẫn không thể hiểu rõ, nhưng mà mặt đã nóng lên, cô chỉ muốn theo trực giác mà dội chậu nước lên đầu họ Liêu. Cố Thành cũng xuất hiện trước cửa phòng, chậm rãi gọi Tiểu Chu sang đó: "Chuyện gì thế? Cậu cầm cái gì trên tay đấy?"
Tiểu Chu không tình nguyện đưa ra ảnh chụp, thấp giọng nói hai câu với cha nuôi.
Miên Phong đứng phía xa, không biết anh đang nói cái gì, cô vạn phần căng thẳng nhìn về phía Cố Thành, Cố Thành cầm ảnh chụp, vô cùng bình tĩnh mà nhìn kĩ, anh cũng chẳng hề phát hiện được trên đó có điều gì bất thường.
Thời gian càng trôi càng dài, sau lưng cô thấm ra một mảng mồ hôi lạnh ẩm ướt.
Cố Thành mải miết đi đến, không biết có phải do ảo giác của cô không mà nụ cười của anh có hơi lạnh lẽo: "Em về trước đi, chuyện này anh cần suy nghĩ một chút."
Trên đường ngồi xe trở về, Miên Phong lại nhớ đến ý tứ của những lời này, đến cùng anh có ý gì? Giống như hoàn toàn có thể thực hiện vậy?
Cô mang tâm trạng vừa phức tạp vừa kì lạ, lộn xộn không thể tả, cứ tuỳ tiện bay múa quấn quanh lung tung. Đây thật sự là hi vọng của cô sao?
Nhưng nếu không như thế này thì sẽ như thế nào chứ?
Rất nhanh, Tiểu Chu đã gọi điện thoại lại, không hề nói nhảm một chữ: "Cha nuôi nói có thể, anh gọi cô đến bàn một chút."
Nói là bàn một chút, nhưng Cố Thành mời cô đến một quán cà phê không tệ. Máy sưởi nóng hừng hực, mông đặt trên ghế sô pha rất ấm áp, cà phê ở trên bàn lượn lờ bay ra một mùi thơm, tất cả đều vô cùng thoải mái dễ chịu.
Cố Thành cũng không bàn lâu với cô, chỉ là hỏi cô hai chuyện.
"Đây là suy nghĩ của em sao?"
Đến lúc này, nếu cô nói là ý của Liêu Tấn Vân cũng chẳng còn đáng tin, Miên Phong thấp thỏm cầm chặt cái tách, suy hỗn loạn bề bộn dần dần bình ổn lại, cô gật đầu nói: "Cha nuôi, em hy vọng anh có thể sống tốt một chút."
Cố Thành nhấp một ngụm cà phê, cong khoé môi: "Có đúng không."
Anh đặt cái tách xuống, bắn ánh mắt u ám lên người Miên Phong: "Em nhìn anh có chỗ nào là sống không tốt?"
Miên Phong lại tiếp tục khó chịu, cứ như một tấm lưới lớn được trải xuống khiến cho người ta không có cách nào ẩn náu. Cô buông mí mắt, tầm mắt dừng lại trên cái tách, chính vì lời nói của cô quá kì lạ, giống như cô đang thương hại anh vậy. Nhưng mà Cố Thành sẽ cần người khác thương hại sao?
Trong lúc nhất thời, cô gần như chẳng còn lời nào để nói.
Cố Thành đã đứng lên, rút ra tiền mặt từ bên trong ví tiền rồi đặt dưới tách cà phê: "Một người nên mang loại giày như thế nào, thì chỉ có chính bản thân anh ta là rõ nhất thôi."
Lúc bóng dáng của anh lướt ngang qua người Miên Phong, anh đưa tay đặt lên vai cô một cái: "A Miên, cứ như em mong muốn vậy."
Tiến triển thế này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng sợ hãi, Liêu Tấn Vân chẳng thể dự liệu được bàn tính lệch của mình vậy mà lại đánh trúng, bà mối nghe nói đổi được một người đàn ông ưu tú hơn cũng cả kinh không ngậm miệng được. Hỏi cô ấy có vấn đề hay không, cô lại liên tục nói không có vấn đề, chỉ cần đàn ông biết lo cho gia đình là được. Đến cuối cùng, Liêu Tấn Vân vẫn không dám tự mình dẫn bà mối đến Tịch Quang Viện, anh ta vẫn có chút thầm kiêng kị Cố Thành. Mặc kệ chuyện này có thành hay không, anh ta cũng không có mặt mũi gặp anh. Cuối cùng cũng chỉ có thể để Miên Phong dẫn bà mối đi, thế nhưng người phụ nữ mập này lại đứng xa xa cổng chùa nhìn thoáng qua, rồi chuồn còn nhanh hơn chó: "Ai nha, bà Cố à, tôi nhớ ra mình còn có một vài việc, chúng ta, khụ khụ, chúng ta hẹn lại vào hôm khác đi!"
Rất trùng hợp, lúc bà mối đến xem, Tiểu Chu đang vung đao múa thương, dùng sức đâm đầu thương đỏ nhọn về phía bọn họ, đương nhiên bà mối chẳng còn gan dạ nổi rồi.
Miên Phong nhìn bà ta trốn đi xa, bức bách lại bất đắc dĩ, cô do dự nửa ngày cũng đành phải tự mình đi vào.
Cố Thành đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, bên cạnh đặt một lò than nhỏ, trên ngọn lửa xanh óng ánh có đặt một ấm nước. Miệng ấm nước rất dài, khí nóng như tuyết trắng từ bên trong phun ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Tây Quan. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua luveva đọc để ủng hộ cho nhóm dịch với nhé. Việc có thêm view sẽ giúp cho nhóm dịch có thêm động lực để hoàn thành nhiều bộ khác nữa. Mọi thắc mắc hoặc có vấn đề gì bạn có thể inbox liên hệ qua fanpage Sắc - Cấm Thành.
"Bọn họ đâu?"
Tiểu Chu rũ mắt đứng ở cửa ra vào, nhìn ra phía ngoài: "Đến rồi lại đi cả rồi."
Nói về phản ứng trong tất cả mọi người thì Tiểu Chu là quyết liệt nhất, ngay từ đầu cậu đã quyết liệt rồi, hồi ức dần dày lên, gần như muốn bộc phát ra giữa lúc xôn xao. Cậu nhớ về chuyện cha nuôi thập tử nhất sinh vào mấy năm trước, anh lê cái chân trái bị thương vì ô tô nổ đứng lên từ trong Địa Ngục. Mấy năm tiếp theo, anh chưa từng sống yên ổn. Bác sĩ nói tốt nhất là nên cắt cái chân kia, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cha nuôi không chịu, đã trải qua bốn lần phẫu thuật, dùng rất nhiều thuốc. Thuốc Đông y, thuốc Tây thay nhau ra trận, cũng đã từng dùng đến thuốc cấm. Vì để giữ được thân thể hoàn chỉnh, tất nhiên anh không thể tránh được những loại thuốc có tính ỷ lại. Vết thương còn chưa lành hết thì đã đến ngày mùa hè, bên trên bắt đầu nhiễm trùng hư thối với diện tích lớn. Không đến nửa năm, cha nuôi đã gầy thành da bọc xương, cơ thể rất nhẹ, bệnh đến liệt giường. Thế là lại phải giải phẫu lấy đi thịt thối, lấy xương vỡ ra, đau đớn và tra tấn trong đó không ai có thể tưởng tượng nổi. Thật sự là chẳng còn cách nào, đành phải dùng một lượng morphine lớn.
Tiểu Chu từng thấy cha nuôi chảy nhiều mồ hôi, đổ máu, nhưng chưa từng thấy anh rơi lệ. Cậu canh giữ ở bên giường, và luôn nghe thấy cha nuôi gọi cái tên đó trong lúc thần trí không được tỉnh táo.
Khi đó Tiểu Chu đã nghĩ rằng nhìn lên trời xanh mong phù hộ, để cho sư tỷ sống sót đến gặp cha nuôi. Nhưng khi sư tỷ thật sự đến thì cậu lại hận không thể để cô chết đi.
Cậu chưa bao giờ trông thấy có một người thứ hai nào có thể có được ý chí nghị lực sắt thép như cha nuôi. Cũng may bệnh tình sau đó cũng ổn, cha nuôi giữ lại được chân, nhưng cũng coi như tàn phế. Tiếp theo anh bắt đầu giăng lưới khắp nơi, thông qua đủ loại đường để tìm kiếm tin tức của sư tỷ. Nhắc tới cũng buồn cười, với Trung Quốc mà nói, Cục Bảo An đã là mạng lưới tinh vi nhất, bao phủ khắp nơi trong đại chúng. Vậy mà cha nuôi lại muốn bao phủ nơi đó, tổn hao vô số tiền tài đả thông quan hệ bên trong.
Tiểu Chu thấy Cố Thành nhẹ như mây gió nắm chặt bút lông viết trên giấy Tuyên Thành, cậu vừa nhịn vừa nhẫn, thật sự là nhịn không nổi, nhanh chân nhảy vào: "Cha nuôi! Vì sao lại phải cực khổ như vậy, người cũng đã tìm được rồi, thái độ của anh chính là thế này sao? Liêu Tấn Vân kia thì được tính là gì? Bọn họ muốn kết hôn thì đã sớm kết hôn rồi! Còn người họ Quý kia, anh ta cũng dám tranh, vì sao anh lại không chứ?"
Cố Thành ngồi thẳng tắp, viết xong một chữ cuối cùng: "Cậu còn nhỏ, không hiểu được cũng rất bình thường."
"Gánh không nổi mạng của sư tỷ cậu, chính là lỗi của tôi. Mạng của sư tỷ cậu được bảo vệ, đó là do cô ấy phúc lớn mạng lớn. Đại nạn không chết tất có hậu phúc, bây giờ chính là lúc cô ấy nên hưởng phúc."
Trừ chuyện đó ra, anh còn điều gì mong cầu nữa chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...