Asisu Nổi Loạn

Chương 18: Gặp lại Jamari (1)
Asisu...
Asisu...
Asisu...
Ngươi dám đối xử với ta như vậy...
Ngươi dám trêu đùa ta như vậy!
Ta thề, ta sẽ không để ngươi được yên ổn! Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
***
Ai dà...
Tại sao làm nữ hoàng rồi mà vẫn không thể nhàn nhã qua ngày, còn phải tham gia mấy loại hội họp đáng ghét thế này chứ?...
Trong phòng nghị sự của hoàng cung Ai Cập, Tử Huyền ngồi trên nhuyễn sạp, che giấu sự chán nản dưới vẻ ngoài tôn quý tao nhã, đang ngồi tính toán xem trưa nay ăn vịt hầm hay là vịt nướng! Mà bên cạnh, nhân vật chính Menfuisu đang ngồi lắng nghe các đại thần bẩm báo quốc sự.
“Nữ hoàng bệ hạ, dường như tâm tình của hoàng thượng không được tốt...”
Tử Huyền liếc mắt nhìn người nóng tính bên cạnh: “... Tư xuân ấy mà.”
“...”
“Được, cứ quyết định như vậy đi!” Menfuisu lớn tiếng nói, “Tiếp theo!”
“Khởi bẩm bệ hạ, tiếp theo là báo cáo về việc mở rộng kênh đào...”
“Đã biết, chi tiết thì hãy để Imhotep xử lí! Kế tiếp!”
“... Vâng, tiếp theo là...”
Nhìn Menfuisu xử lí chính sự với “cường độ cực cao” như vậy, các đại thần lo lắng liếc nhìn nhau, “dường như hôm nay tâm tình bệ hạ không được vui...”
“Đúng thế, cô gái sông Nile vẫn chưa trở về, bệ hạ rất lo lắng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ...”
Tai họa thứ hai khiến cho các đại thần sầu lo (thứ nhất đích thị là Carol) vẫn cứ nhanh chóng giải quyết từng vấn đề như trước.
“Việc khai thác đồng ở Nubia gặp trở ngại gì sao, vì sao sản lượng lại sụt giảm như vậy?!”
“Chuyện này...”
“Khởi bẩm bệ hạ!” Một thị vệ vội vàng chạy vào đại điện, “Có tin tức của sứ giả từ Nubia báo về!”
Gì? Không phải nghe mấy điệu lải nhải nữa rồi… có tin tức báo về. Tử Huyền đang ngồi nhàn nhã bên cạnh đột nhiên hưng phấn hẳn lên, sứ giả? Có chuyện gì tốt sao...
Mà Jinna nhìn nữ hoàng hưng phấn như thế, chỉ có thể cười trừ, đúng là nữ hoàng không thích hội nghị chút nào.
Cô và nữ hoàng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn thấy một gã nô lệ bị trói chặt.
“Người này là ai?”
“Bẩm hoàng thượng, nô lệ phu mỏ ở Nubia đang làm loạn, chúng thần đã bắt được kẻ cầm đầu.”
Vừa nghe xong, Menfuis vốn đã không kiên nhẫn, liền đập bàn đứng dậy: “Khốn kiếp! Hóa ra sản lượng đồng giảm sút là do bọn phản đồ các ngươi làm loạn! Quân đâu, lôi tên này ra chém đầu làm gương cho bọn nô lệ!”
Nói xong, lại rút luôn kiếm muốn chém chết tên kia “Dám chống lại ta chỉ có con đường chết!”

“Bệ hạ!” Imhotep kinh hoảng, “Xin hãy gia ân!”
...
“... Kiếm?!”
Chuyện kia xảy ra trong nháy mắt, Imhotep không thể nào ngăn kịp, trở mắt nhìn lưỡi kiếm chuẩn bị chém xuống người gã nô lệ kia, mà lúc này...
Lẽ ra phải nhìn thấy máu... nhưng đột nhiên kiếm lại gãy thành bốn năm mảnh, rơi xuống đất.
“...” Sao có thể như vậy?!
Tại sao một thanh kiếm đồng đang yên đang lành lại bị gãy?!
Nhìn đám quân thần đang khiếp sợ dưới đại điện, Tử Huyền chậm rãi mở miệng, “Menfuisu. Đừng nóng nảy như vậy, thân là hoàng đế mà không giữ nổi bình tĩnh cũng không hay đâu.”
Chị?!
Mọi người nghe thế liền quay đầu nhìn về phía cô, mà cô còn đang nhàn nhã thưởng thức li nước trái cây, giống như không chú ý tới sự kinh ngạc của mọi người khi nghe thấy cô nói như vậy.
Lúc nãy khi thanh kiếm chuẩn bị chém xuống cánh tay trái của gã nô lệ, Tử Huyền đã sử dụng niệm, nhanh chóng hủy vũ khí.
Nếu ở đây có người biết dùng “Ngưng(18),” sẽ nhìn thấy một sợi chỉ mảnh của niệm, một đầu nối ở ngón tay của Tử Huyền, một đầu nối với thanh kiếm.
(18) Ngưng (Gyou): là khả năng nhận biết khí của những người khác, bằng cách tập trung toàn bộ khí quanh mắt. Đây là một trong các kĩ thuật Niệm (Nen) trong Hunter.
Niệm của Tử Huyền có thể chuyển biến thành “Quấn(19),” toàn bộ hơi nước xung quanh cô giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hấp thủ trên niệm của cô, tùy theo năng lực niệm mà chuyển động, vừa rồi, cô sử dụng niệm bám vào thân kiếm, hơi nước quấn lấy đường kiếm, phá hủy kết cấu đồng từ bên trong, phá nát thanh kiếm.
(19) Quấn (Kou): Kou cho phép khí quấn lấy một phần cơ thể đối phương (chân, bàn chân, nắm tay, hoặc bất cứ bộ phận nào miễn là nó thuộc cơ thể). Nó cũng có thể trở thành một vũ khí giết người lợi hại. Đây là một trong các kĩ thuật Niệm (Nen) trong Hunter.
“... Chị, đây là... sao lại thế này?” Chần chừ một lúc, Menfuisu vẫn đưa ra câu hỏi, tuy rằng rõ ràng Tử Huyền ngồi cách bản thân rất xa, không thể chạm tới thanh kiếm này, nhưng cách nói vừa rồi lại phảng phất như thừa nhận chuyện thanh kiếm vỡ vụn có liên quan tới cô.
Tử Huyền không trực tiếp trả lời, mà lại quay sang hỏi gã nô lệ Nubia: “Ngươi, vì sao lại muốn làm phản?”
Gã nô lệ vẫn đang cúi đầu quỳ trên mặt đất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nữ hoàng, những người ở đây vừa nghe chuyện phản loạn đã tự định tội hắn, rốt cuộc cũng có người nghe hắn giải thích sao?
“Khởi bẩm nữ hoàng bệ hạ.” Cúi rạp người trên mặt đất, vóc dáng tiều tụy thể hiện rõ sự chân thành kính phục, “Bệ hạ, chuyện chúng thần phản loạn là có nguyên nhân, xin hãy nghe nô tài giải thích, chúng thần chỉ không muốn sản xuất ra đồng không đạt chất lượng thôi ạ!”
“Có ý gì?” Menfuisu ngạc nhiên, “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, chúng thần là nô lệ khu mỏ phía Tây, cai quản chúng thần là một viên đội trưởng vì muốn đuổi kịp tiến độ, muốn phải tăng nhanh tiến độ sản xuất đồng, hoàn toàn không để ý tới chất lượng, bắt chúng thần ngày đêm làm việc, nếu ai chậm trễ sẽ bị quất roi hành hình, chúng thần không còn cách nào khác! Kết quả vì không muốn bị đánh, tốc độ sản xuất của chúng thần tăng lên rất nhiều, nhưng...” Nét mặt gã nô lệ vô cùng tiếc nuối, “Chất lượng đồng làm ra lại cực kém... chúng thần biết, dùng loại đồng kém chất lượng này, về sau sẽ có rất nhiều vấn đề, khiến hoàng thượng nổi giận, tất cả chúng thần sẽ bị giết!... Chúng thần không muốn chết, cho nên mới nổi dậy phản kháng, muốn tìm một đường sống... Hoàng thượng, xin người hãy tha cho chúng thần! Tha cho chúng thần với! Chúng thần thật sự không muốn làm đồng kém chất lượng...”
“...”
Tin tức này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nên toàn bộ đại điện đều trầm mặc.
“... Unasu, “ Tử Huyền khẽ nhắm mắt, “Cách chức gã đội trưởng kia, từ hôm nay trở đi, người này sẽ là đội trưởng phụ trách khu phía Tây.”
“Vâng.”
Unasu dẫn gã nô lệ đi xuống, một lát sau, Menfuisu chậm rãi đi đến trước mặt Tử Huyền, “... Chị.”
Tử Huyền không mở mắt nhìn hắn, “Nhớ kĩ, không phải cứ nóng nảy hung tàn là dũng mãnh, là có thể khiến mọi người kính phục. Trị quốc không thể không có đầu óc như vậy, em là vua một nước, ngay cả cảm xúc bản thân cũng không thể khống chế tốt thì làm thế nào cai quản toàn bộ Ai Cập.”
Chuyện này...? Nữ hoàng đang giáo huấn hoàng đế ư?!
Các đại thần khác nghe được những lời này của nữ hoàng đều kinh ngạc ngẩng đầu, không phải nữ hoàng luôn luôn dung túng cho hoàng đế ư? Một nữ hoàng luôn luôn đồng tình với hành động của hoàng đế lại nói chuyện như vậy ư?
Nhìn ánh mắt của các đại thần, Tử Huyền hiểu rõ bọn họ đang suy nghĩ điều gì.
... Do sợ hãi mất đi người mình yêu, Asisu luôn đồng tình với việc làm của Menfuisu, thậm chí còn khiến bản thân trở nên hèn mọn, ủng hộ người trong lòng, kết quả thì thế nào chứ... Cầu được ước thấy, tìm mọi cách lấy lòng, coi niềm vui nỗi buồn của người thành niềm vui nỗi buồn của mình, cuối cùng mất đi phong thái bản thân, thành kẻ luôn dựa dẫm vào người khác, cuối cùng, cũng khiến Menfuisu mất đi hứng thú, thậm chí còn từ chối hôn lễ...
Tình yêu, vĩnh viễn không thể yêu đến mức mất lí trí như vậy...

“... Xin lỗi, chị. Là em quá nóng nảy.” Sự thật ngay trước mắt, Menfuisu cũng nhận ra sai lầm của bản thân, nhưng còn thanh kiếm kia...
Sau này còn sống lâu ở đây, sớm muộn gì cũng bị phát hiện niệm lực, không bằng nhân cơ hội này tìm một lí do để giải thích, về sau sẽ tiện sử dụng niệm hơn.
Tử Huyền nghĩ như vậy, cũng vất bỏ được mọi lo lắng trong lòng.
“Đó là thần lực mà thần sông Nile ban cho ta.”
Thần sông Nile ban cho thần lực?!
“Chị, chị đang nói cái gì?!”
Tử Huyền quay đầu đi, không để ý tới nét mắt khiếp sợ và khó hiểu của Menfuisu và các đại thần, qua cửa cung, nhìn về sông Nile đang phản chiếu ánh sáng mặt trời, bình tĩnh trả lời.
“Con gái nữ thần sông Nile trở thành hoàng phi Ai Cập, cũng đồng thời cướp đi tình yêu, hôn nhân và địa vị của ta. Là nữ tư tế của thần điện, ta thành tâm hầu hạ các vị thần Ai Cập nhiều năm như vậy, lại đột nhiên bị thần cướp đi hạnh phúc mà bản thân ao ước từ lâu... Lí do nữ thần sông Nile ban thần lực cho ta, là hi vọng có thể bù đắp cho ta, bù đắp cho nhiều năm ta đã chờ đợi và những gì ta đã mất.” Dừng một lát, lại tiếp tục nói.
“Thực ra, ta không cần bù đắp, so với thần lực, ta chỉ cần người mà ta đã yêu thương nhiều năm. Từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, từ nhỏ đã quan tâm nhất cử nhất động của hắn, vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà chịu nhục... Mỗi một ngày, một đêm trôi qua, chỉ hi vọng có một giấc mơ đẹp, có một tình yêu vững bền, hi vọng có thể ngủ một giấc vĩnh viễn không tỉnh lại... Nhưng, mơ rồi vẫn phải tỉnh, nước mắt cuốn trôi mọi thứ...”
Khi Tử Huyền nói những lời này, giọng nói như ẩn như hiện, mang theo nỗi niềm ưu thương nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ cung điện, khiến tất cả mọi người đều cảm động. Chỉ có chính cô mới biết, đây là nỗi đau của cơ thể này, bộc lộ nỗi đau trước trời đất.
Chính mình cũng biết trước, những người trong hoàng cung Ai Cập này, khi Menfuisu và Carol chuẩn bị lại hôn lễ, cũng đồng thời thúc giục Asisu nhận lời cầu hôn của hoàng đế Ragashu, trong đám cưới của Menfuisu và Carol, bọn họ tin tưởng Asisu đã cam tâm tình nguyện gả đến Babylon. Có ai từng thật lòng trân trọng tình yêu của nữ hoàng? Tại sao tất cả mọi người có thể tin rằng tâm tư nữ hoàng có thể thay đổi sau một đêm?
Nhưng cũng tốt, thay đổi thái độ của bản thân với Menfuisu cũng dễ dàng khiến người ta tin tưởng, chẳng qua nỗi bi thương của Asisu vẫn thỉnh thoảng quanh quẩn chưa thoát đi hết.
“Menfuisu,” Tử Huyền quay đầu lại nhìn chăm chú vào ánh mắt tràn ngập áy náy của vị hoàng đế Ai Cập, đột nhiên mỉm cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ thanh thản. “Không cần quá lo lắng cho chị, đó đã là Asisu của quá khứ, hiện giờ chị đã dần dần thay đổi, chị sẽ dùng thần lực mà nữ thần sông Nile ban tặng để bản thân vui vẻ.”
“Vâng.”
“...”
Minue vô cùng đau lòng nhìn nữ hoàng mà mình yêu sâu sắc, Asisu bệ hạ, người muốn buông tay rồi sao? Người có biết rằng, tâm tình của thần cũng rất giống người?
Không muốn không khí tiếp tục trầm lắng, lên tiếng hỏi: “Thưa nữ hoàng, nói như vậy, thanh kiếm kia bị gãy cũng là do thần lực của người điều khiển ư?”
Những người khác nghe thấy câu hỏi cũng hoàn toàn bừng tỉnh, bị nỗi đau thương của Asisu bao trùm, rốt cuộc cũng nhớ tới trọng điểm.
“Đúng vậy…”
Hóa ra là như vậy! Thật thần kì! Sao lại có thể như vậy!
Imhotep cũng nhân cơ hội góp lời “Thật tốt quá rồi, có một hoàng đế Menfuisu dũng mãnh, cô gái sông Nile cơ trí và thần lực của nữ hoàng Asisu, Ai Cập đã được thần linh ban phúc lành!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Ai Cập nhất định càng thêm cường thịnh!”
Đám người hưng phấn sôi nổi đứng dậy bàn tán, không khí bi thương khi nãy cũng đã phiêu tán, Tử Huyền cảm kích nhìn về phía Minue, thật may, còn có một người đồng cảm với nỗi đau của Asisu.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên như sấm sét đánh xuống cung điện.
“Nàng nói dối! Nữ thần sông Nile không thể ban thưởng thần lực cho kẻ làm tổn hại cô gái sông Nile!”
... Jamari?
Chương 19: Gặp lại Jamari (2)
Jamari đã gột sạch lớp trang điểm lần trước, cả người thanh thoát hơn hẳn, ngoại trừ mái tóc xoăn vẫn chưa mọc lại được. May mắn cô ta còn hiểu được lấy ngắn nuôi dài, dùng một lớp khăn thêu hoa trùm đầu, chỉ để lộ khuôn mặt xinh đẹp, cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ta.
Nhưng mà... cũng không cần dùng ánh mắt hung ác ấy trợn trừng nhìn cô như vậy chứ…
“Hoàng đế Menfuisu, chính nữ hoàng Asisu đã sắp xếp sư tử, chính nàng đã hại cô gái sông Nile!”
Menfuisu vô cùng kinh ngạc, “Jamari, ngươi nói cái gì?!”

Tất cả các đại thần đều yên lặng, nhìn vũ nữ quỳ trên mặt đất, ánh mắt Imhotep càng sắc bén hơn.
“Bệ hạ, khi thần thiếp chuyển tới cung điện của nữ hoàng, có một dịp đã nghe được thị nữ bên người nữ hoàng - nữ quan Ari thảo luận chuyện thả sư tử với một tướng quân ở thần điện hạ Ai Cập! Hoàn toàn chính xác! Chính nữ hoàng đã mưu hại cô gái sông Nile!”
Ừm… Tử Huyền gật gù trong lòng, hóa ra là nghe lén Ari nói chuyện sao?
“Jamari!” Menfuisu nhảy phắt tới trước mặt Jamari, giơ đoản kiếm về phía cô ta: “Ngươi nói bậy bạ gì hả, còn dám nói lung tung, ta sẽ giết ngươi.”
Lưỡi dao sắc bén lóe lên, khiến thân thể Jamari khẽ run run, nuốt nước miếng nói: “Thật mà, bệ hạ, xin hãy tin tưởng thần thiếp, Jamari sẽ không lừa gạt người! Thần thiếp có thể đối chất với nữ quan kia!”
“Nói láo! Chị ta là nữ hoàng Ai Cập, không thể làm tổn hại lợi ích Ai Cập!”
“Đừng nóng nảy, Menfuisu!” Tử Huyền miễn cước liếc mắt nhìn Jamari một cái, “Ngươi đã có thể khẳng định như vậy, đương nhiên ta cũng đồng ý sai Ari ra đối chất với ngươi. Jinna, Ari đâu?”
“Bệ hạ, vừa rồi ngài từ Hạ Ai Cập vội vã trở về, còn thiếu rất nhiều đồ dùng, hai ngày trước nữ quan Ari đã xuất phát về Hạ Ai Cập rồi ạ.”
Jinna rất thông minh, một câu nói không chỉ trả lời Tử Huyền, mà còn nhắc nhở mọi người, lần trước nữ hoàng không để ý tới thương thế bản thân, giục ngựa trở về, trong lòng chỉ nghĩ tới bảo vệ hoàng đế và hoàng phi.
Trải qua bao nhiêu biến cố, dù trong lòng các đại thần có nghi hoặc thế nào, vừa nghe lời này lại vô cùng kiên định.
“Đúng thế, trong hôn lễ ngày đó, nữ hoàng vội vã từ Hạ Ai Cập trở về, xử lí hôn lễ hỗn loạn, nữ hoàng sao có thể làm hại cô gái sông Nile được!”
“Hơn nữa, lúc ấy nữ vương còn công bố tin tức cô gái sông Nile bình an để mọi người yên tâm!”
Chỉ có Imhotep dường như vẫn đăm chiêu.
Menfuisu nghe các đại thần nghị luận ào ào, quay đầu tiếp tục thẩm vấn Jamari: “Jamari, ngươi có âm mưu gì? Dám tung lời đồn thất thiệt trong hoàng cung Ai Cập!”
Jamari không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, tại sao không có ai tin cô? “Hoàng thượng, thần thiếp nói đều là sự thật, thần thiếp nghe thấy Ari nói chuyện hạ thuốc sư tử! Có lẽ, có lẽ lúc ấy nữ hoàng giấu đầu hở đuôi...”
“To gan!” Kiếm của Menfuisu nhích tới vài phần, trên cổ Jamari rơm rớm vết máu.
“Jamari, ta niệm tình ngươi mang tới tin tức của Carol, không tính toán với ngươi. Nếu không, chỉ cần những lời báng bổ chị ta như vậy, ta đã sớm giết ngươi rồi.”
Carol? Cô gái sông Nile!
“Hoàng thượng, thực ra chuyện này cũng là do cô gái sông Nile nói cho thần thiếp biết!”
“Cái gì?!”
Tuy không cam lòng, nhưng đúng là cô gái sông Nile là mấu chốt khiến hoàng đế tin tưởng, Jamari cắn răng lấy Carol ra làm bằng chứng.
“Đúng vậy, là cô gái sông Nile nói cho thần thiếp. Nàng bảo thần thiếp tới hầu hạ hoàng thượng, cũng muốn thần thiếp nói sự thật cho hoàng thượng biết, toàn bộ mọi chuyện đều do nữ hoàng Asisu sắp đặt.”
“Ồ?” Là vai chính trong chuyện này, bị Jamari lên án từ đầu tới giờ, Tử Huyền mới chậm rãi lên tiếng, “Vậy sao lúc trước ngươi không nói, mà phải nhẫn nhịn tới bây giờ?”
“Ta... là vì lúc đầu ta không thể tin được, hơn nữa sợ nữ hoàng trả thù, nên mới chưa nói... Nhưng hiện giờ ta nghĩ nữ thần sông Nile sẽ phù hộ ta, vì thế ta mới nói ra sự thật!”
“Hừ, Jamari!” Tử Huyền nhướng mày nhìn vũ nữ: “Ngươi thật sự từng gặp qua cô gái sông Nile sao? Thực ra, mục đích chính của ngươi là muốn tiếp cận Menfuisu.”
Giọng của Tử Huyền rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại khiến Jamari đổ mồ hôi lạnh.
Nghe thế, Menfuisu hung tợn nói: “Jamari, mau trả lời! Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
“Hoàng... hoàng thượng?”
Chàng... sẽ giết ta sao?
Chàng sẽ giết ta sao?
Sao chàng có thể tuyệt tình, độc ác như vậy? Ta là cô gái đẹp nhất Assyria kia mà!
Jamari phủ phục trên mặt đất, “Hoàng thượng, nếu người không tin thì hãy giết thần thiếp đi, dù sao tính mạng này của thần thiếp cũng là do cô gái sông Nile cứu!”
“Cái gì? Carol cứu mạng ngươi ư?”
“Vâng. Như người đã biết, thần thiếp chỉ là một vũ nữ lữ hành, thường xuyên phiêu bạt khắp nơi. Lần trước thần thiếp đi qua sa mạc, vì thiếu nước mà ngất đi, trong giờ phút sinh tử, một cô gái tóc vàng đã cứu thiếp, cho thiếp uống nước. Thiếp hỏi nàng tên là gì, nàng nói nàng là con gái nữ thần sông Nile và cho phép thiếp tới hầu hạ hoàng thượng.”
Đám đại thần lại ồn ào bàn tán, chắc chắn là cô gái sông Nile rồi, cô ấy là cô gái lương thiện nhất, thường xuyên cứu giúp người khác.
Menfuisu suy nghĩ một lúc, thở ra, không sai, chắc chắn là Carol rồi. Đang muốn giải thích với Tử Huyền thì...
“Hừ, vậy ta hỏi ngươi, băng vải của nàng buộc bên vai trái hay bên vai phải?

“Chuyện này... lúc ấy ta vừa mới tỉnh lại, nên không chú ý...”
“Sau khi bị thương, nàng rơi vào sông Nile, làm sao có thể xuất hiện ở sa mạc phương xa?”
“... Có lẽ nàng tới là do nghe thấy lời cầu nguyện của ta, dù sao nàng cũng là con gái nữ thần...”
“Vậy nàng đã có sức lực cứu ngươi, vì sao không tự mình trở về nói hết chân tướng mọi chuyện cho Menfuisu biết?”
“...”
“Nếu ngươi đã gặp qua nàng, vì sao ta lừa ngươi nói nàng đội tóc giả mà ngươi cũng tin? Nói làn da trắng như tuyết của nàng là do bôi phấn lên, ngươi cũng không biết rằng đó không phải là sự thật sao?”
“Ta...”
“Ngưu đầu cầm tinh xảo của ngươi cũng không phải là đồ giả, mà là trân bảo của hoàng cung Assyria, vì sao lúc trước ngươi không phản bác?”
“... Không, đó là...”
“Mấy tháng trước, ngưu đầu cầm kia đã được hoàng đế Algol tặng cho sủng cơ đệ nhất Assyria, vì sao ngươi lại có được nó? Vì sao sủng cơ kia cũng tên là Jamari nhỉ?”
Liên tiếp đưa ra câu hỏi, ánh mắt Tử Huyền vô cùng sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấy Jamari, khiến Jamari khó thở, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng. Mà sắc mặt Menfuisu cũng dần tái nhợt.
“Jamari! Hóa ra ngươi là gian tế của Assyria! Ta giết ngươi!”
“Khoan đã!” Tử Huyền ngăn Menfuisu lại, cầm li nước: “Hừm. Nói nhiều như vậy đúng là khiến người ta khát nước.”
“... Chị, ả dám lừa gạt em. Còn dám phỉ báng chị, để em giết ả.”
Tử Huyền liên tục lắc đầu, sau đó lộ ra hàm răng trắng bong, tà ác mỉm cười: “Chị nghĩ tới một trò đùa rất vui...”
Như có một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người đều cảm thấy run rẩy...
***
“Ai dà, cái rương này quá hẹp, đổi cái khác đi!”
“Vâng.”
“Jinna, trang điểm cho cô ta xong chưa?”
“Đã xong, thưa nữ hoàng. Làn da trắng mịn, cặp mắt xanh lam.”
“Ừm. Dùng khăn trùm đầu màu vàng nhé. Người đâu, mang tới một sợi lụa màu hồng phấn tới đây.”
...
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đây là phản ứng đồng loạt của vua tôi Ai Cập.
Mà ở một nơi khác, Tử Huyền khí thế ngất trời chỉ huy đám thị nữ.
... Hoàng đế Algol, đây là báo ứng của ngươi.
... Từ nay về sau, nhất định không thể chọc giận nữ hoàng.
... Hết rồi, mắt ta như muốn mù luôn!
... Thực ra, phải đối mặt với “mĩ nhân” thế này, hoàng đế Algol cũng thật đáng thương...
Nhìn Tử Huyền đang dùng sức thắt một nơ bướm màu phấn hồng to tướng trên người Jamari... Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!
“Bộp bộp” Tử Huyền vỗ tay, cuối cùng cũng xong xuôi.
Bạn nhỏ Jamari, chúng ta đều thân thiết an ủi cô.
Cảm ơn hi sinh lớn lao của cô, đã khiến cuộc sống nữ hoàng của ta không nhàm chán như vậy.
Mà lúc này, cô không cần phải từ chối, ngoan ngoãn nằm chờ trong rương về nước, đợi gặp vị hoàng đế Algol ngàn vạn ân sủng của cô đi. (vẫy tay).
Mặc dù có chút áy náy, nhưng ta vẫn muốn nói, chúc cô thuận buồm xuôi gió!
Hay ít nhất, cô nhất định phải đứng vững trước mặt hoàng đế Algol nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui