Chương 25: Núi rừng Liban (3)
Tuy ở trong khu rừng này lúc nào cũng tối tăm, nhưng từ một chút ánh sáng rất nhỏ vẫn có thể phân biệt được là ban ngày hay ban đêm.
Chờ khi xử lí xong đám thịt thỏ nướng, Tử Huyền nghỉ ngơi một lát, bắt đầu sự nghiệp chữa bệnh của mình.
“Này, đừng động đậy, tôi kiểm tra mắt của anh một chút.”
Izumin nghe theo ngồi im, dù sao cũng là hai mắt của mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành chờ cô gái tự xưng là có thể chữa khỏi mắt cho hắn quan sát tình trạng vậy. Cho dù trong lòng vẫn nghi ngờ, nghi ngờ không biết cô có thể chữa khỏi mắt cho bản thân hay không, nhưng mà cứ tạm thử một lần đi.
Tay Tử Huyền mang theo niệm lực tới gần đôi mắt lẽ ra luôn sáng ngời bức người kia, mà nay lại khép chắt giấu đi hết thảy ánh sáng chiếu rọi; cô dùng niệm chuyển hóa thành “Quấn” nhẹ nhàng dẫn dắt hơi nước tỏa ra xung quanh thăm dò tình hình xung quanh đôi mắt... ừm, dị vật rất nhỏ này là độc tố sao? Đã khuếch tán khắp đôi mắt rồi...
Izumin chỉ cảm thấy trước mắt có một tầng khí nhẹ lướt qua, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo. Chuyện gì vậy? Rốt cuộc cô cùng cách gì để kiểm tra?!
“Cô...”
“Anh bị trúng độc bao lâu rồi?”
Cô biết hắn bị trúng độc? Vì sao, cô ta còn chưa xem qua con ngươi kia mà?
“... Có lẽ là hai ngày.” Theo sinh lí bản thân phán đoán.
Tử Huyền nhíu mày, do dự một chuyện, cuối cùng vẫn hỏi ra.
“Vì sao anh lại ở đây? Là ai hạ độc?” Rốt cuộc là ai hạ thủ, hắn đang ở đây, vậy Carol đang ở đâu? Đã hoàn toàn khác xa tình tiết trong tác phẩm.
Im lặng.
Cuối cùng vẫn hỏi sao? Còn tưởng rằng lâu như vậy cô không hỏi tới chuyện này là do không chú ý tới. Dù sao từ lúc gặp nhau tới giờ, cả hai bên đều không dò hỏi về lai lịch của đối phương, thậm chí bản thân cũng không vạch trần chuyện cô chẳng hề giống con gái người thợ săn.
“... Là kẻ thù của ta, vì muốn cướp một thứ của ta nên ném ta tới nơi này.”
Kẻ thù? Kẻ thù của Izumin không phải là Ai Cập ư? Còn ai nữa nhỉ? Nhưng lại là vì cướp đoạt, nói như vậy là kẻ thù kia cũng tới vì Carol, vậy là hiện giờ Carol đang ở trong tay kẻ kia sao?
“Kẻ thù của anh là ai?”
“... Là kẻ sẽ bị ta tiêu diệt trong tương lai.”
... Chẹp, giảo hoạt thật.
Hắn không nói, Tử Huyền cũng không thể hỏi tiếp, nếu bị phát hiện ra sơ hở sẽ rất phiền phức, dù sao đó cũng là một hoàng tử rất thông minh.
Bỏ qua, chờ mắt hắn khỏi lại, ra khỏi khu rừng này đi thăm dò tin tức là được rồi. Dù sao Carol cũng là nhân vật chính, sẽ không thể xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhưng...
“Muốn chữa khỏi mắt anh, chắc phải mất hai ngày.” Đã có rất nhiều mạch máu hằn lên trong mắt hắn, muốn ép độc ra cũng không dễ dàng, chỉ có thể ép dần dần. Nhưng với Izumin mà nói, với tốc độ này đã là không thể tin được.
“Cô nói, chỉ cần hai ngày nữa mắt ta có thể khỏi hẳn ư?”
“Ừ. Hiện giờ tôi bắt đầu tiến hành vòng trị liệu lần thứ nhất, anh chỉ cần ngồi yên là được, có thể sẽ đau một chút, cố gắng chịu đựng.”
Niệm lực của Tử Huyền chậm rãi lướt qua làn da như ngọc của Izumin, hấp thu hơi nước dưới da từ từ dồn ép độc tố trong mắt. Dị vật trong mạch máu bị cưỡng chế chuyển động, có chút đau đớn kích thích dây thần kinh, trán Izumin toát mồ hôi lạnh, cố gắng giữ thân hình ngồi yên bất động.
Mà Tử Huyền cũng không khá hơn là bao, cô phải thận trọng khống chế niệm, cố gắng không làm ảnh hưởng tới mạch máu, cố giữ hơi thở bình hòa, đầu đầy mồ hôi.
Một lúc sau, một giọt nước mắt chứa độc tố màu đen chậm rãi lăn theo khóe mắt Izumin ra ngoài, giọt nước mắt trong suốt càng làm nổi bật màu đen, giống như một viên trân châu đen sáng rọi, rơi xuống từ khuôn mặt tuấn mĩ, rơi thẳng xuống đất.
Tử Huyền cảm thấy hô hấp bản thân như dừng lại.
... Đẹp quá.
Nhanh chóng rút tay về, Tử Huyền ngồi xuống bên cạnh Izumin, vì hao tâm tổn sức mà thở hồn hển.
... Gần mực thì đen, đúng thật, ở cùng một chỗ với Chrollo, thưởng thức vẻ đẹp cũng trở nên quỷ dị a.
Hu hu, cô bị lây bệnh của lữ đoàn mất rồi! Có thể cảm tháy giọt nước mắt màu đen đẹp!
Trời đất ơi...
“...”
... Dường như, không phải đau. Izumin cảm giác đôi mắt có thay đổi, đã bớt đau đớn hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng trước mắt đã có thể cảm giác ánh sáng mơ hồ, không phải tối tăm hoàn toàn như trước.
Hơi hơi nghiêng đầu về phía người nào đó đang lầm bầm than thở, rốt cuộc cô gái này dùng cách gì để trị liệu? Hiệu quả như vậy, thật sự cô có thể chữa khỏi mắt cho hắn. Nếu như thế, sẽ nhanh chóng thoát khỏi cảnh khốn khổ này. Nhưng...
“Mệt lắm à?”
“Hừm, không sao, nghỉ ngơi đi...” Đã lâu lắm rồi không phải cẩn thận khống chế niệm lực như vậy, ai dà, người đã già rồi.
“... Cảm ơn, để cô chữa mắt cho ta vất vả như vậy, chờ khi ta về nước, nhất định ta sẽ đền ơn cô.”
“Ài, cũng đúng.” Đối với chuyện có thể cứu vãn hình tượng nhóm lửa thất bại của bản thân, Tử Huyền cũng không khiêm tốn nữa, “Nếu không có tôi từ trên trời giáng xuống, thế như chẻ tre, anh dũng vô địch, anh hùng cứu mĩ nhân... Nhờ thế mà vị bạch mã hoàng tử không bị nanh sói xé rách! Tôi là...”
Ta đã nói lỡ lời...
“Tất cả các cô gái trong thế giới này đều phải cảm ơn tôi, đã giúp họ còn có thể thưởng thức vẻ đẹp này trong tương lai, có được một đối tượng để mơ mộng, có được vẻ đẹp để theo đuổi. Không đến mức chỉ cam tâm tình nguyện gả ột gã nhà bên, tôi đã có một cống hiến to lớn cho thế giới này...”
Rốt cuộc là vì sao ta lại nói lời cảm ơn cô ta chứ...
“Liên minh các quốc gia chắc phải ban thưởng cho công lao của tôi, cứu vớt tâm hồn thiếu nữ... tôi...”
Ủa? Sao lại dừng rồi?
Izumin ngạc nhiên quay đầu về bên phải, “Cô...”
Một thân thể mềm mại ngã xuống, dựa vào người hắn. Truyền tới tiếng nhẹ nhàng hít thở...
“...” Đang ngủ?
Cũng đúng, vừa rồi có lẽ cô đã hoàn toàn kiệt sức.
Izumin ngồi yên, để người bên cạnh có thể ngủ say.
Nhưng, cô cứ đơn giản ngủ như vậy, không hề đề phòng, đúng là quá yên tâm về hắn...
Nghĩ ngợi một lúc, mở áo choàng bên người, choàng một nửa lên người Tử Huyền.
Tuy không nhìn thấy gì, nhưng ta có thể gác đêm giúp cô, cô gái nhỏ dễ thương...
...
“... Ừm, Gon... Mau tránh ra, chị đánh giúp em...”
Rầm!
“...”
Chương 26: Núi rừng Liban (4)
“Ưm...” Duỗi người, “Buổi sáng tốt lành, anh chàng đẹp trai!”
“...”
“Ài, sao lại có người không thèm để ý tới người khác như vậy chứ? Ủa? Sao mắt đen lại đen như vậy?”
“... Không sao.”
“Ài! Chẳng lẽ độc tố phát tác? Này, tên ngốc này, để tôi nhìn xem nào...”
“Đã bảo là không sao.”
“Đen như vậy sao có thể không sao chứ... Nhưng, sao lại giống như vết bầm thế nhỉ...
Anh đụng phải cành cây à?”
“Không.”
“Phì, chỉ xem một chút thôi, cứ làm như báu lắm í... hi, mặt đỏ rồi này!”
“Oa, thơm quá, hôm nay là thịt gà rừng nha! Nào, nếm thử đi.”
Cầm một cái đùi gà đặt vào trong tay Izumin.
“Cô... Cô không đút cho ta à?”
“Phụt! Khụ, khụ, anh, thực sự không thể tự ăn được à?”
“...”
“Ài… được rồi, được rồi, tôi đút cho anh, không cần phải bày cái vẻ mặt đó...”
...
Trừng!
Ta trừng!
Ta lại trừng!
Ta trừng trừng trừng trừng trừng trừng trừng!
“Cô đang làm gì thế?”
“... Ai da,” thở dài, “Nhóc à... thật sự là tao không thể mang con mày đi cùng, tao biết mày hi vọng cho nó ra ngoài để trải nghiệm, có thể biến thành một con sói dũng mãnh trở về, nhưng mà tao không thể mang theo một con sói bên cạnh đâu!”
“Hú hú hú hú.”
“Không được, không phải nó cứ không gây phiền phức là được, mà là con người sẽ nhìn nó chằm chằm, tao không tiện làm việc.”
“Hú hú hú hú.”
“Đã bảo là không được, tao không thể nuôi một con sói bên cạnh... Này, mày định làm gì?!”
Vút! Một vật thể lao về phía Izumin, tiếng xe gió khiến hắn cảnh giác tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn chưa kết thúc, vật thể kia lại vòng vo vọt trở lại!
...
Một bộ lông mềm mại, một cơ thể ấm áp...
“... Sói?”
Nhìn con sói con vùi đầu làm nũng trong lòng Izumin, trên đầu Tử Huyền bốc khói, mặc kệ Izumin đang luống cuống tay chân, bất đắc dĩ quay lại giải thích với con sói mẹ.
“Khụ, nhóc à, anh ta không đi cùng tao đâu, thật mà! Mày bảo bé con của mày quấn quýt lấy anh ta cũng vô ích thôi...”
“Hú hú...”
“Nhóc à, mày đừng như vậy nữa...”
“Hú hú hú...”
“Đừng có ép tao...”
“Hú hú hú...”
“Khụ, khụ... Này, hay là, anh giữ sói con lại được không?”
Izumin ngồi nghe một lúc cũng hiểu, con sói mẹ hi vọng sói con có thể đi cùng với cô gái dũng mãnh này, nhưng cô không muốn, sói mẹ liền đổi mục tiêu, sai sói con quấn quýt hắn...
“...” Nhưng vì sao cô ấy có thể nói chuyện với sói? Sau đó lại đẩy phiền phức sang hắn?!
“Đợi chút, ý là muốn con sói này đi theo ta à? Không được.”
Tử Huyền ngắm nghía vài lần, nâng tay xoa xoa cằm, “Ừ, đúng là không được, sói con đáng yêu, trong sáng, đi theo anh sẽ bị làm hư mất.”
“...”
“Ha, đùa một chút, không cần phải đen mặt như vậy... anh không muốn mang sói con đi cùng thì tự đi mà thương lượng với sói mẹ, tôi đi tìm nước uống.”
Tử Huyền nhanh chóng bỏ chạy, bỏ lại một người và hai con sói không biết nói gì...
...
Thăm dò, “Này, thật sự ta không thể mang sói con đi...”
“Gừ...” tiếng sói tru trầm thấp, uy hiếp trắng trợn.
“... Coi như ta chưa nói gì.”
Chương 27: Hoàng cung Assyria
Ánh nến lung linh, những làn váy mỏng phiêu dật trong gió, những đường cong tuyệt đẹp của đám thị nữ lộ rõ trong ánh sáng xa hoa trụy lạc, những khuôn mặt đẹp như hoa và mùi hương rượu thơm nồng, tất cả hòa quyện trong khung cảnh ca múa tưng bừng...
Trong ngự thiện phòng, đám đầu bếp đang nhanh tay xào nấu, từng đĩa sơn hào hải vị được đặt lên khay cho đám thị nữ bê tới chính điện đang tổ chức yến hội. Khác với khung cảnh nhàn nhã trong đại điện, ở nơi này vừa bận rộn vừa chật chội, mọi người đều rất vội vàng, mà đi tới cửa đại điện, đám thị nữ lại nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt tâm tình, khéo léo bước vào bên trong.
“Mau lên, bàn phía tây chưa có rượu, mau mang hai bình tới!”
“Sao vẫn chưa dâng đủ thức ăn lên bàn đại vương?”
...
Chẹp, không ngờ nhân viên phục vụ yến hội lại vất vả như vậy.
“Litte, ngươi đang làm gì thế, còn không mau dâng rượu.”
Thị nữ đứng trong góc vội vàng đứng dậy, “Được, được, nô tì đi ngay đây.”
Nhìn dáng người thiếu nữ nhanh chóng chạy qua, nữ quan thở dài, những người mới tới thật phiền toái, còn phải có người thúc giục mới chịu làm.
Một đám thị nữ từ trên chính điện chạy xuống dưới, sắc mặt ửng hồng vội vàng đi lướt qua người thiếu nữ bưng rượu kia, giọng nói thẹn thùng thoảng bên tai.
“Trời ơi, hoàng đế Ai Cập đẹp trai quá đi!”
“Đúng thế, đúng thế.” Thị nữ bên cạnh lấy hai tay ôm má, “Vừa rồi ta tới gần dâng rượu cho ngài, suýt nữa là không thở nổi.”
“Cô có nghe thấy không, tim ta vẫn còn chưa đập nè.”
... Vớ vẩn, không đập thì cô sẽ chết.
“Litte, sao ngươi vẫn chưa đi?”
“A, xin lỗi, xin lỗi, nô tì lên ngay đây.” Nhanh chóng rời đi.
“Hừ, nếu không phải là đang thiếu người, sao có thể chuyển một người mới tới đây làm việc chứ...” Nữ quan lải nhải liên tục...
Ài, nữ quan đại nhân, tôi biết lỗi rồi, bà đang thời kì mãn kinh, không chịu nghỉ ngơi còn muốn tiếp tục bận rộn ư? Đừng cố gắng quá, sẽ rất mệt mỏi...
...
“Ưm...”
Algol lại chúc rượu Menfuisu, dù tửu lượng cao tới đâu cũng cảm thấy khó chịu, chàng thiếu niên đẹp trai tựa vào nhuyễn sạp, rượu này có tác dụng chậm, khiến đầu hắn đau tới mức muốn nứt ra.
“Hoàng thượng...” Minue lo lắng nhìn Menfuisu, Algol không cho phép hắn uống rượu thay hoàng thượng, ý định muốn chuốc say hoàng thượng...
“Algol chết tiệt, nếu không uống rượu sẽ làm hại Carol, ra sức chuốc rượu ta.”
Carol, mau cho ta nhìn thấy dáng vẻ bình an vô sự của nàng đi.
“Hoàng thượng… xin mời uống rượu…” Một thị nữ đỏ mặt dâng li rượu tới gần, thẹn thùng nhìn vị hoàng đế đẹp trai trước mắt.
Lại tới nữa à? Menfuisu cắn răng nhìn li rượu, Algol ngồi bên cạnh, cười như không cười chờ hắn uống!
Khốn kiếp!
Cầm li rượu thị nữ dâng lên, Menfuisu nghển cổ nốc thẳng li rượu vào miệng...
... Không đúng! Đây không phải là rượu vừa uống, đây là?
Menfuisu có chút nghi hoặc, thứ này khác hẳn rượu vừa nãy, giống như là... canh giải rượu?
Đương nhiên là bề ngoài vẫn ra vẻ như không có chuyện gì. Có lẽ là có binh lính Ai Cập lẻn được vào đây, nếu như vậy thì may quá.
Vẫn tựa vào nhuyễn sạp như trước, giả vờ say rượu, lại lén nói tin này cho Minue đang lo lắng biết.
“Minue, rượu đã bị người khác tráo.”
“Tráo ư?”
“Đúng thế,” Menfuisu hé mắt đề phòng Algon đang tán tỉnh thị nữ bên cạnh, “Rượu bị đổi thành canh giải rượu, có thể là binh lính Ai Cập ngoài thành trà trộn vào được, đương nhiên, cũng có thể là...”
“... chẳng lẽ lại là cô gái sông Nile ư?” Suy đoán này rõ ràng đã làm tinh thần Minue phấn chấn hẳn lên, từ khi bị vây trong Assyria tới giờ, vẫn chưa có được tin tức của cô gái sông Nile, nếu thật sự chuyện này do cô gái sông Nile giúp, ít nhất có thể khẳng định được cô gái sông Nile đang ở trong thành.
Nhớ tới Carol, trong mắt Menfuisu xuất hiện tia nhìn ấm áp, “... Giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng nếu là Carol... Carol, hãy chờ ta, nhất định ta sẽ cứu nàng.”
...
Hừ, đồ ngốc.
Tử Huyền đang cầm bình rượu đứng trong góc, lặng lẽ quan sát tất cả.
Menfuisu à, nếu là Carol, thì hiện giờ cô ta đã sớm liều lĩnh chạy tới tìm ngươi, còn có thể lén đổi rượu cho ngươi ư?
Nhưng chiêu này của Algol thật lợi hại, có thể thuận lợi nắm được điểm yếu của Ai Cập, ràng buộc Menfuisu và Carol. Thực ra có thể coi hắn là một vị vua mưu lược, nhưng lại đi sai đường... Chẹp, ngươi dám chọc tới Ai Cập, thì phải gánh chịu hậu quả... dù sao, khiến ta mệt mỏi chạy từ Ai Cập tới nơi này, lại còn bị lạc đường nữa, hừm...
A, đúng rồi, lát nữa phải đi dò đường, xem kiến trúc hoàng cung này thế nào.
“Người đâu, rót rượu cho ta!”
“... Vâng.”
Siết chặt bàn tay, tối nay ta sẽ phục vụ ngươi chu đáo!
Nhưng, Carol ơi là Carol, hiện giờ cô đang ở đâu? Nhìn Algol bày trận thế này, có lẽ còn muốn chuốc rượu Menfuisu vài ngày nữa... Ài, tiếc là ta không biết đường, đành phải ở đây chờ cô chui đầu vào rọ mới cứu cô được. Đương nhiên là, thằng nhóc Menfuisu đần độn, không nghe theo lời khuyên của ta, khăng khăng chạy tới Assyria, ta sẽ “chăm sóc” hắn chu đáo!
Chương 28: Nhân phẩm
“Chú ý canh phòng, không được phép bỏ qua bất kì biến động nhỏ nào!”
“Sai người trông coi lửa trại, không để bất kì chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra!”
“Xử lí mấy con thỏ vừa săn đi.”
“Vâng, thưa tướng quân!”
Tuần tra tình hình đóng quân xung quanh xong xuôi, tướng quân Moka mới vén
cửa lều bước vào bên trong.
“Hoàng tử, đã muốn dùng bữa tối chưa ạ?”
Đang chơi đùa với sói con, Izumin ngẩng đầu, “Ừ, đã muộn thế này rồi ư, vậy chuẩn bị đi.”
“Vâng,” Moka cúi đầu, lại hỏi, “Vậy còn con sói nhỏ này...”
Lúc trước nhận được bồ câu đưa tin, biết hoàng tử gặp nạn, hắn dẫn phần lớn binh lính Hittite tới Liban cứu giá, lại gặp hoàng tử đang ôm con sói nhỏ dưới chân núi.
Thấy lão tướng quân nhìn chằm chằm sói con đang vùi mình trong lòng hắn, Izumin mỉm cười nói: “Sau này nó sẽ đi theo ta, cũng mang bữa tối cho nó đi.”
“Vâng, thưa hoàng tử, thuộc hạ xin phép cáo lui.”
Vừa xoay người đi, lại bị Izumin gọi lại, “Khoan đã... phái người đi lùng soát xung quanh khu rừng Liban, tìm giúp ta một cô gái.”
“Cô gái ư? Không biết người con gái đó như thế nào, có manh mối nào để tìm ra không ạ?”
“Ừm, là một cô gái, cô ấy đã cứu ta ở trong rừng. Còn khuôn mặt của cô ấy...” Izumin thầm nghĩ, dù thị lực đã được khôi phục, nhưng khi cô gái kia ở bên cạnh, lại luôn luôn đội khăn sa trùm đầu che mặt, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của cô. Bị cô bắt nạt nhiều ngày, hắn trêu cô rằng có phải khuôn mặt quá mức xấu xí, nhớ rằng cô đã nói...
“... Hừ, anh đừng có xem thường người khác, bản cô nương đây khuynh quốc khuynh thành, long trời lở đất, chỉ sợ anh nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi lại không kìm lòng được, nên mới tốt bụng dùng khăn che mặt... Tôi nói cho anh biết, tôi là người đẹp nhất trong thôn, tất cả trẻ con trong xóm còn làm đồng dao ca ngợi vẻ đẹp của tôi, tôi đọc cho anh nghe nha...”
“Đồng dao?”
“Khụ khụ,” ra vẻ hắng giọng, “... Trong thôn có một cô gái tên là Litfan, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, đôi mắt vừa to vừa đẹp, mái tóc vừa dài vừa mượt...”
...
Cô có đẹp hay không thì hắn không rõ, nhưng quả thực, đôi mắt ấy rất đẹp, sóng mắt mênh mông, đôi mắt ấy liếc một cái, cảm giác như có bóng nước trong ánh mắt lưu chuyển, hút hồn người khác...
Moka ngạc nhiên nhìn hoàng tử đang chìm đắm suy tư, nhưng nét mặt lại ửng đỏ?!
“Khụ, hoàng tử...?”
Nghe thấy tiếng gọi, Izumin bừng tỉnh, không ngờ bản thân lại biểu hiện thất thố như vậy... ho nhẹ một tiếng.
“Ừm... cô ấy cao tới vai ta, đôi mắt rất đẹp, lóa mắt... Cá tính khá đặc biệt... Biết một chút y thuật, có khả năng là con gái của quý tộc Liban.” Ngay cả nhóm lửa cũng không biết, cử động lại có khí chất cao quý tao nhã, không thể là con gái người thợ săn như lời cô nói.
“Cá tính khá đặc biệt? Đặc biệt như thế nào ạ?”
“Ừm... Ngoài dự đoán của mọi người, khác người ấy. Nếu tìm được cô ấy, hãy sai người lén bảo vệ, chờ khi giải quyết xong chuyện ở Assyria, ta sẽ quay trở lại.” Một cô gái thú vị như vậy, nếu cô ấy biết rằng người cô luôn trêu chọc là hoàng tử Hittite, cô ấy sẽ có phản ứng thế nào nhỉ...
“Vâng, thưa hoàng tử.” Xem ra thái độ của hoàng tử với cô gái này không hề đơn giản.
Nhắc tới Assyria... “Hoàng tử, tuy Ruka đưa cô gái sông Nile tới Hittite, nhưng trong đêm tối vẫn để cô ta trốn thoát khỏi hoàng cung, vì sao có thể khẳng định cô ta tới Assyria mà không phải là quay về Ai Cập tìm cứu viện?”
Ánh mắt Izumin đang vui vẻ như gió xuân, đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo...
“Cô gái sông Nile yêu hoàng đế Ai Cập sâu sắc, nhất định sẽ liều lĩnh tới Assyria cứu Menfuisu, khả năng quay về Ai Cập không lớn... Hơn nữa hai gã thương nhân giúp cô ta bỏ chạy rất khả nghi, người Ai Cập đều cho rằng cô gái sông Nile ở Assyria, không thể phái người tới Hittite cứu cô ta được, vậy thì chỉ có thể là người của Algol.” Cười lạnh, “Huống hồ, chúng ta vẫn còn một món nợ phải tính toán với Algol...”
“Hoàng tử anh minh.”
Một binh sĩ Hittite tiến vào, “Hoàng tử, tướng quân, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể mang lên chưa ạ?”
“Cho vào đi.”
...
“Hoàng tử, đây là món thịt thỏ mà người yêu cầu.”
“Ừm.”
Izumin rất vui vẻ iếng thịt vào miệng...
Nhưng, vì sao hương vị lại hoàn toàn khác? Vì sao không cảm thấy ngon như lúc đó...
Lúc đó...
Lúc đó là do cô gái kia tự tay đút, lúc mở miệng cắn, cảm giác miếng thịt nướng ấy còn có thoang thoảng mùi thơm cơ thể, hòa quyện lẫn nhau tạo thành một hương vị kì lạ...
“Xoảng!”
Bát canh trong tay tướng quân run rẩy rồi rơi xuống đất.
Izumin liếc mắt lại, “Tướng quân?”
“Không, không có việc gì đâu thưa hoàng tử, là thuộc hạ không cẩn thận, tuột tay... Thần xin phép ra ngoài trước.”
Nói xong, chờ Izumin gật đầu, Moka nhanh chóng bước ra khỏi lều.
Nữ thần Ishtar ơi! Tại sao hoàng tử lại đỏ mặt? Không được, phải phái một đội quân đi tìm cô gái đó mới được!
...
“Hắt xì!” Tử Huyền hắt hơi một cái, nhìn nhìn xung quanh, là ai, ai đang nói đểu ta vậy?
“Hoàng thượng...”
“Khụ, khụ, khụ...” Menfuisu ho khan vài tiếng, cười khổ, “Hôm nay chua quá...”
“... Hoàng thượng, đừng uống nữa.”
“Không... Uống thứ này vẫn tốt hơn uống rượu, uống rượu sẽ làm ta không thể tập trung, cũng sẽ không thể thỏa thuận với Algol.”
Mấy ngày nay, trong bình rượu đưa tới không phải là rượu, toàn bộ đã bị đánh tráo, thay thế bằng thứ khác... Hôm kia thì mặn, hôm qua thì ngọt ngấy, hôm nay thì chua loét...
“Có lẽ không phải là Carol, binh lính Ai Cập cũng không làm như vậy, rốt cuộc là ai đã tráo rượu...”
Đương nhiên không phải là Carol, nếu là cô ấy, nhất định sẽ liều lĩnh tới tìm ngươi, làm gì có tâm tư nghĩ giúp ngươi tỉnh táo... Cũng không phủ nhận rằng thứ nước này có mùi vị độc đáo... Là ta muốn dạy cho ngươi một bài học, ai bảo ngươi ngu ngốc chạy tới đây để bị lừa...
Đúng lúc ấy, Algol vốn đang nằm bên nhuyễn sạp bên cạnh lại đột nhiên ghé sát lại, vươn tay chạm vào mái tóc đen của Menfuisu.
“Tóc đẹp thật.”
“Cái gì?” Vì hành vi bất ngờ của hắn, Menfuisu ngạc nhiên hỏi lại.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt Tử Huyền sáng lấp lánh, trời ơi! Cảnh tượng quá đẹp!
Thực ra Algol cũng không tệ, dáng vẻ và cách ăn nói, cũng là một thanh niên tuấn tú, phối hợp với nội tâm bì ổi của hắn.. Đây đúng là quỷ súc công(21) à nha. Lúc này quỷ súc đã say rượu, vẻ mặt si mê đùa giỡn mĩ nhân hoàng đế nổi tiếng của Ai Cập - Menfuisu!
Quỷ súc công và nữ vương thụ(22)!
(21) Quỷ súc công: Quỷ súc (Kichiku): thuật ngữ này ở những lĩnh vực khác nhau thì sẽ dẫn đến ý nghĩa khác nhau. Thậm chí còn tệ hơn cả SM. Nguyên gốc từ tiếng Nhật có nghĩa là tàn khốc vô tình giống như ác quỷ vậy. Dùng để chỉ công ngược đãi thân thể hoặc tinh thần của thụ. Quỷ súc bình thường sẽ không đe dọa đến tính mạng, điểm khác biệt nhất là không lấy việc cướp đoạt sinh mạng để đem lại khoái cảm.
Cho nên Quỷ súc công có nghĩa là công tàn khốc ngược đãi thụ, làm em thụ khóc, làm em thụ sợ hãi, rồi lại quay ra dỗ dành em thụ.
(22) Nữ vương thụ: Ám chỉ nhân vật chính là thụ nhưng được các seme o bế, có quyền nắm sinh sát trong tay.
Menfuisu, trước đây ta không phát hiện ra ngươi lại có tố chất làm thụ như vậy!
Tử Huyền hưng phấn chìm đắm trong suy nghĩ, còn Menfuisu đương nhiên không có tâm tình tốt như vậy.
Algol cầm li rượu của mình đưa qua, “Nào, cạn li.”
Minue bối rối, “Đại vương Algol, để thần kính rượu người.” Lần trước hoàng thượng hôn mê cũng do dùng li rượu của Algol.
“Không, ta muốn kính rượu hoàng đế Menfuisu.” Vị vua đẹp trai đã bị ta tóm được.
Hiển nhiên là Menfuisu không thể chịu đựng nổi thái độ này của hắn, kiên quyết nghiêng đầu né sang một bên, “Không, ta không uống rượu.”
“Hử... thật à? Nếu ngươi không uống rượu, ngươi nghĩ cô gái sông Nile sẽ ra sao không?”
Algol cười xấu xa, thích thú nhìn thiếu niên xinh đẹp không chịu hợp tác trước mặt.
Khốn kiếp!
Lần nào cũng dùng Carol uy hiếp hắn, khiến hắn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể thỏa hiệp...
Hoàng thượng, chờ khi chúng ta cứu được cô gái sông Nile, nhất định không buông tha Algol. ← Đây là Minue trung thành.
Ừm... Trêu chọc thì cũng trêu chọc rồi, Carol cũng sẽ tới nhanh thôi. ← Đây là Tử Huyền, không hề có chút thông cảm cho Menfuisu.
Như vậy, sẽ rất nhanh thôi, chờ Carol tới, là có thể phá hủy tòa thành này…
Khóe môi Tử Huyền khẽ cong lên, có thể đánh một trận lớn, thật sự rất hưng phấn nha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...