Menfuisu đứng nhìn cung điện đã đổ nát , chẳng còn có thể phân biệt được những thứ còn lại . Bãi cỏ xung quanh bị huỷ sạch .
Hắn chỉ sau một đêm đã già đi không ít . Đôi mắt thâm trầm , vết thâm không che giấu được nỗi đau của hắn . Menfuisu đã cho binh lính tìm kiếm liên tục hơn một ngày nhưng không hề tìm thấy thân xác đứa nhỏ .
Nhược Thiên bước tới cạnh hắn , Menfuisu có chút ngạc nhiên . Giọng khàn khàn mang theo tang thương :
- Chị ! Không tìm thấy đứa nhỏ .
Đứa nhỏ đã mất , nhưng ngay cả thân xác cũng không tìm thấy . Hắn cứ nghĩ chị sẽ lại rơi nước mắt , nhưng chị chỉ đứng đó mỉm cười . Một nụ cười khó hiểu .
Nhược Thiên cười , vì nàng cho rằng khi nào chưa tìm thấy thân xác chúng nàng sẽ không tin chúng đã mất .
Nàng tiến về phía đống đổ nát , cả một cung điện nguy nga tráng lệ . Chỉ sau một đêm đã cứ như vậy không còn.
Menfuisu bước sau lưng nàng , Nhược Thiên yên lặng tìm kiếm những giấu vết ít ỏi .
Nàng bỗng ngồi xuống một bãi cỏ phía xa , nàng chạm vào một cành lá còn dính những chất lỏng màu đen đặc .
Là dầu hoả , cung điện vốn không bốc cháy dễ dàng và nhanh chóng như vậy được ... trừ khi có kẻ cố ý phóng hoả .
Mà kẻ biết được công dụng của dầu hoả này ngoài nàng thì tất nhiên là nữ nhân Carol đó .
Khi Nhược Thiên định đứng dậy rời đi thì bị một thứ lấp lánh dưới tàng cây , được ánh mặt trời phản chiếu thu hút .
Khi cầm lên là chiếc vòng cổ , nàng không khỏi ngạc nhiên , ngay cả Menfuisu cũng vậy .
Chiếc vòng này được Ragashu cho thợ thủ công đặc biệt chế tác để lấy lòng Nut . Chiếc vòng vô cùng tinh xảo , có gắn vô số đá kim cương lớn nhỏ khác nhau . từng viên kim cương được mài dũa tỉ mỉ .
Kiểu thiết kế cũng vô cùng đặc biệt , từng đường cong nối lại thành một chùm hoa . Vô cùng sống động , mà đặc biệt là chỉ có duy nhất một chiếc . Được Nut yêu thích đeo ở cổ .
Không lí nào đứa nhỏ ở trong kia mà chiếc vòng lại rớt ngoài này , Nhược Thiên như tìm thấy hy vọng . Trong mắt nàng bừng sáng lên .
++++++++++++++++++++++++++
Quan tư tế Kaputa cúi đầu đứng bên cạnh một nữ nhân nhỏ bé . Hắn bẩm báo :
- Nữ thần ! Cung điện đã cháy vụn . Chắc chắn không thể nhìn ra tung tích gì .
Carol nhướn mày , khuôn mặt nàng ta giờ không mang nét ngây thơ , trong sáng nữa . Mà mang nét trưởng thành , quật cường .
Sâu trong ánh mắt xanh màu biển cả có nét u buồn . Mái tóc hoàng kim của nàng ta rực tỡ dưới nắng , gió như trêu đùa khiến vài sợi bay lất phất .
- Vậy còn Asisu ?!
Giọng nói Carol mang theo căm phẫn khi nhắc tới tên nàng .
- Nàng ta đã chạy tới , nhưng lúc đó cung điện đã cháy toàn bộ . Nàng ta có vẻ gần như phát điên , bây giờ đang thơ thẩn trong tẩm cung .
Carol mỉm cười , cuối cùng nàng ta đã nếm được tư vị mất đi người yêu thương , mất đi da thịt là như thế nào .
Nàng thật muốn nhìn nàng ta lúc đó , hẳn phải đau đớn tột cùng .
Kaputa nhìn Carol , sau đó cúi đầu hỏi :
- Nữ thần ! Tại sao người còn đưa hai đứa nhỏ đi ?! Trực tiếp để chúng chết trong đám cháy đó là được rồi .
Carol im lặng không trả lời , sau đó phất tay cho Karuta rời đi . Lão định nói gì nhưng đành ngậm mồm .
Carol lúc này nhếch mép cười khổ một tiếng .
Nàng đã định để chúng chết trong đám cháy đó . Nhưng bản thân lại không biết tại sao lại đưa chúng rời khỏi .
Tại sao chứ ?! Khi nhìn thấy Geb ôm đứa em gái nhỏ vào lòng , cố bảo vệ em gái bởi những kẻ lạ mặt ?!
Bởi vì khuôn mặt không hề sợ hãi của chúng ?!
Bởi vì đôi mắt chúng như một tấm gương ?! Khiến nàng như nhìn thấy bản thân phản chiếu ?!
Hay bởi vì nàng đã như nhìn thấy nam nhân mà nàng yêu ?!
Carol cắn môi , nàng sẽ không dễ mềm lòng như thế . Nàng nhất định phải khiến chúng nếm mùi đau đớn , khiến cho Asisu không bao giờ quên được nỗi đau này . Nàng ta phải sống trong đau thương .
++++++++++++++++++++++++++
- Ca ca !
Nut nép vào lòng anh trai mình , dụi dụi vài cái . Geb vuốt vuốt mái tóc hơi dối của Nut , lo lắng ôm lấy em gái .
Geb nhìn xung quanh căn hầm bẩn thỉu , tối tăm . Chỉ có một ngọn đuốc ở góc . Nơi này không có ánh mặt trời , khiến chúng không phân biệt được ngày hay đêm .
Hai đứa nhỏ ôm lấy nhau , nhưng trong mắt chúng không hề sợ hãi . Nó đã hơn một tuổi rồi , đã bắt đầu hiểu chuyện .
Rạng sáng ngày hôm đó có vô số kẻ lạ mặt xông vào , các thị nữ của mẹ trực tiếp đánh nhau với họ . Còn binh lính thì gục xuống chảy máu .
Nhưng thị nữ của mẹ bỗng nhiên cũng hộc máu gục xuống không hiểu tại sao , họ bắt đầu đổ những thứ nước màu đen quanh tẩm cung , lên cả đồ đạc . Lúc đó nó và em gái mới thức dậy .
Họ lôi nó và Nut đến trước mặt nữ nhân tóc vàng , nàng ta chỉ nhìn rồi ra lệnh đốt lửa . Lửa bỗng cháy thật nhanh , lan theo loại nước màu đen đó . Lúc này nó cảm nhận được nguy hiểm liền ôm Nut vào lòng .
Nữ nhân tóc vàng đó chỉ liếc qua rồi rời đi , Nut khó hiểu nhìn nó . Nó định chạy nhưng thấy xung quanh đã lửa lớn . Nó biết nữ nhân tóc vàng đó là người xấu nhưng đành đánh liều gọi nàng ta .
" ...tỷ ... tỷ "
Nữ nhân đó khựng lại , rồi quyết định đưa nó và Nut ra khỏi đám lửa . Nó biết sẽ nguy hiểm , nhưng còn hơi bị thiêu cháy .
Nó giật chiếc vòng cổ ở cổ Nut xuống , giấu vào trong tay . Khi chúng ôm nó ra khỏi nơi đó , tuy có thô lỗ khiến nó đau . Nhưng nó đành cắn răng chịu , đến một bụi cỏ cách tẩm cung một chút thì đáp chiếc vòng vào đó làm kí hiệu . Mẹ chắc chắn sẽ nhận được .
Rồi họ để nó và Nut vào khoang thuyền , không biết rốt cuộc là đi nơi nào . Sau đó nhốt nó và em gái vào đây . Đến khi chúng đói thì đưa vài cái bánh mì , rất khó nuốt .
++++++++++++++++++++++++++
Tác giả : chap trước giật tít câu cmt chút thôi :v , đừng ném đá ta .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...