Asisu BH Phấn Khích

“Ari …”

Thanh âm lười nhác truyền ra từ tầng tầng lớp lớp màn sa, Ari đang ở ngoài điện sắp xếp dầu ô liu vội vàng đặt mấy cái hũ xuống đi vào trong.

“Nữ hoàng.”

“Ưm..” Tử Huyền nằm trên giường, miễn cưỡng vươn tay vén một góc tấm màn sa lên, nhìn Ari quỳ dưới đất: “Bên ngoài sao vậy, sao ầm ĩ thế?!”

“Ầm ĩ lắm ạ? Để nô tì đóng cửa lại.” Ari hối hận nhíu mày. “Là đám dân chúng tụ tập trước cửa hoàng cung chúc mừng hoàng thượng trở về.”

“Hử?” Tụ tập dân chúng sao?

“Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài xem đi.”

“Vâng, để nô tì lấy y phục cho người.”





“Hoàng thượng!” “Cô gái sông Nile!”

“Cung nghênh hoàng thượng trở về!” “Hoàng thượng đã cứu cô gái sông Nile trở về!”

Đi càng gần tới quảng trường, tiếng vang càng lớn, tiếng hoan hô cao thấp nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc.

“…” Dân Ai Cập thật điên cuồng mà.

Từng luồng sóng âm biểu đạt tình cảm mãnh liệt và lòng trung thành của nhân dân đối với hoàng thất, Ai Cập đúng là một vùng đất thần kỳ.

“Cô gái sông Nile, xin hãy nhận bó hoa này!”

Một tiếng la lên, đám người bắt đầu tung hoa, một bó hoa thủy tiên buộc chặt được ném lên không trung, mang theo lời chúc phúc của nhân dân tới Carol đang đứng trên đài cao.

“Cám ơn, cám ơn!” Carol cầm trong trong tay bó hoa thủy tiên, nụ cười sáng lạn rực rỡ, mái tóc vàng càng thêm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.


Menfuisu yêu thương nhìn Carol, vòng tay cẩn thận ôm lấy nàng, quay đầu vẫy tay với dân chúng.

“Dường như thân thể cô ta đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể đi ra nhận hoa.” Nhìn mọi người vui vẻ như thế, Tử Huyền cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, lần trước ở Assyria vội vàng tác chiến cứu người, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hiện giờ đã có thể thoải mái nghỉ ngơi trong hoàng cung Ai Cập, cũng không tệ.

“Vâng.” Ari mang chiếc quạt lông đưa cho Tử Huyền. “Nghe nói gã thương nhân lữ hành kia hiểu biết y thuật, trải qua vài ngày an dưỡng, sức khỏa của Carol đã không còn đáng lo ngại.”

“Ồ…” Hassan này cũng hữu dụng đấy.

Phe phẩy chiếc quạt, Tử Huyền đi về phía trước vài bước, mỉm cười tựa vào lan can.

Bầu trời Ai Cập luôn sảng sủa như vậy, trời trong nắng ấm, còn có sông Nile lăn tăn gợn sóng, bồi đắp phù sa màu mỡ cho cả vùng đất, tất cả hòa hợp lại thành một phong cảnh vô cùng tươi đẹp.

“Nữ hoàng Asisu! Là nữ hoàng Asisu kìa!”

Trong đám người đột nhiên có một tiếng thét lên.

Tử Huyền giật nảy mình vì tiếng thét bất ngờ, cúi đầu nhìn lại, hóa ra có một đám dân chúng đứng trước cửa cung của cô. Mà rất nhanh sau đó, đám người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.

“Đúng là nữ hoàng Asisu! Nữ hoàng bệ hạ!”

Tiếng hò hét của dân chúng càng vang xa, toàn bộ đều hướng về phía cô, khiến Tử Huyền có chút kinh ngạc, từ khi nào đám người này lại nhiệt tình với Asisu như vậy?

Giơ tay lên theo bản năng, Tử Huyền mỉm cười thay lời chào hỏi với dân chúng.

Thấy cô đáp lại càng khiến dân chúng thêm phấn khích, “Nữ hoàng vạn tuế! Nữ hoàng vạn tuế!”

Quần chúng hoan hô nhảy nhót, đồng loạt hướng về bên này.

“Chị!” Menfuisu ở cung điên bên kia thấy Tử Huyền xuất hiện, cười chào một tiếng. Mà Carol bên cạnh hắn thì khẽ run lên, cúi đầu trốn tránh không nhìn Tử Huyền.

Nghe thấy giọng nói của Menfuisu, Tử Huyền quay đầu nhìn qua, bên cạnh cô chỉ có Ari, ngược lại bên canh Menfuisu lại có rất nhiều người. Imhotep vẫn như trước vuốt vuốt chòm râu dài của lão, đứng bên cạnh là gã hói Kaputa vẫn nhìn chằm chằm Carol. Minue ở phía còn lại, cùng nhìn về phía Tử Huyền, còn có Ruka…

Lạ thật, có gì không đúng sao, vì sao thấy ánh mắt Ruka nhìn mình lại có cảm giác quỷ dị…


“Nữ hoàng Asisu! Nữ hoàng Asisu!”

Tiếng hò hét của dân chúng khiến Tử Huyền chú ý, tiếp tục mỉm cười. Cười một hồi lâu, Tử Huyền cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi.

“…”

Ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao vậy…

… Nhưng cũng quá sáng đi!

Chưa từng có nhiều người hành lễ với mình như vậy, Tử Huyền cảm thấy da đầu khẽ run…

“Ari, bọn họ… Sao bọn họ lại kích động như vậy?” Rõ ràng trước kia đâu có nhiệt tình đến thế.

“Nữ hoàng.” Nghe Tử Huyền hỏi, ánh mắt của Ari cũng lóe sáng, “Bọn họ kích động chính là vì nhớ đến thần tích ngày đó.”

“… Thần tích?”

“Vâng ạ.” Giọng của Ari cũng có chút kích động, “Ngày hôm đó con tàu của hoàng thượng dọc theo sông Nile trở về thành Thebes, toàn bộ dân chúng đều ra quảng trường nghênh đón, nô tì ở trong cung cũng ngông tróng từ lâu. Đợi thật lâu, mới thấy hoàng thượng đỡ người đi ra.”

Ari ngừng một lát, vẻ mặt cô cũng đã biểu hiện rõ ràng tình cảm mãnh liệt của nàngcô với chủ nhân.

Khụ…

“Chỉ thấy người yếu ớt dựa vào người hoàng thượng, nghiêng đầu nói với hoàng thượng mấy câu, sau đó người nhìn về bên này, đột nhiên vọt người nhảy lên, bay lại đây!”

Ta…

“Tất cả dân chúng đều trông thấy! Thấy người sáng tạo ra thần tích! Người bay thẳng về phía nô tì, lướt qua người nô tì, lắc mình một cái vào cung điện, lúc ấy nô tì chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua, những tấm sa đều bay phấp phới, quay đầu lại đã không còn trông thấy bóng dáng người!”

… Ari , ta không ngờ cô giỏi văn như vậy đấy!


… Không đúng, vấn đề là ta không nhớ gì cả!

“Sau đó nô tì đi vào bên trong, mới thấy người đã nằm ngủ trên giường. Vì quá bất ngờ nên đám người bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó đồng loạt hô lớn, tất cả mọi người đều kích động trước kỳ tích!”

“…” Ta nên nói gì đây, có lẽ lúc đấy say sóng quá mệt mỏi, nên đã hành động theo bản năng ư?

“Nữ hoàng bệ hạ.”

“Nữ hoàng bệ hạ, xin hãy nhận hoa của chúng thần!”

Vút một tiếng, một bó hoa to được ném lên đài cao, bay tới trước mặt Tử Huyền, Tử Huyền theo bản năng giơ tay đón lấy.

… Hoa?

… Tặng cho ta ư?!

Đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác đó lan tỏa từ tận đáy lòng. Có người tặng hoa cho ta đó nha!

Trong thế giới Hunter chỉ tràn ngập máu, không bao giờ có thể hái được một bông hoa ở bất kỳ nơi nào, ngay cả ở cuộc sống đời thường, Tử Huyền cũng chưa bao giờ được người khác tặng hoa, đột nhiên… Cảm thấy thật vui vẻ….

“Ha ha ha, ” Tử Huyền cười rộ lên, “Ari ! Bọn họ tặng hoa cho ta nha!”

Nụ cười tươi trên gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành, khác hắn khí chất lạnh lùng thường ngày, nụ cười êm tai dễ nghe, dưới ánh mặt trời chan hoa, nữ hoàng vốn xinh đẹp động lòng người càng cuốn hút hồn phách mọi người.

Dân chúng nhìn nữ hoàng xinh đẹp vui vẻ như vậy sửng sốt một lúc, lập tức tiếng hò reo càng thêm vang dội.

Nữ hoàng thích bọn họ tặng hoa!

“Nữ hoàng bệ hạ! Nữ hoàng bệ hạ!”

Từng bó hoa tươi đều được tung lên.

Dân chúng không được đến quá gần cung điện, những bó hóa tung lên không trung, rơi xuống lại được tung lên… Dưới ánh mặt trời sáng lạn, quảng trường như được bao phủ bởi một trận mưa hoa…

“Ari, nhanh lên! Đó là hoa cho ta đó!”

“Vâng, thưa nữ hoàng.” Ari cũng cười giúp Tử Huyền nhận những bó hoa dân chúng tặng, có thể thấy nữ hoàng vui vẻ như đứa trẻ, trong lòng cô cũng cảm thấy rất vui.


“Hôm nay chị rất vui.” Menfuisu đứng ở cung điện bên kia nhìn Tử Huyền vui vẻ chạy tới chạy lui nhận hoa, “Lâu lắm rồi không thấy chị vui như vậy.”

“… Vâng.” Carol ôm bó hoa thủy tiên gật đầu.

Quen Asisu lâu như vậy, trừ lúc nhìn thấy cô ấy ấn định ngày kết hôn với Menfuisu, cô chưa từng nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy. Nhưng Menfuisu lại vì cô mà hủy bỏ hôn lễ đó…

“Menfuisu…”

“Cái gì?”

“… Em yêu chàng.” Chàng từ bỏ nữ hoàng Asisu xinh đẹp để chọn em, đó là may mắn lớn nhất của em.

Nghe Carol nói vậy, Menfuisu mỉm cười dịu dàng, vươn tay ôm chặt Carol.

“Carol, ta sẽ mang hạnh phúc tới cho nàng… Vào ngày lễ thần Amun, chúng ta sẽ cử hành nốt nghi thức bị gián đoạn lần trước trước mặt toàn bộ dân chúng trong thành. Để nàng chính thức trở thành hoàng phi Ai Cập!”

“A, nghi lễ thần thánh của Ai Cập cổ đại!”

“Ha ha, nhớ nhé, trước khi tiến hành hôn lễ, nàng phải chú ý sức khỏe.”

Mefuisu đi về phái trước, vịn tay vào lan can hô lớn: “Hỡi thần dân Ai Cập! Vào ngày lễ thần Amun, ta và Carol sẽ cử hành hôn lễ, hoàn thành nghi thức, Carol sẽ chính thức trở thành hoàng phi của Ai Cập!”

“Hoàng thượng vạn tuế!” Dân chúng lại càng phấn khích, “Chúc mừng hoàng thượng và cô gái sông Nile!” “Chúc mừng!”

“Chúng thần nhất định ở sẽ chuẩn bị mọi thứ trước khi hôn lễ diễn ra!”

“Xin nữ thần sông Nile phù hộ cho Ai Cập!”

Tiếng dân chúng hô lớn, tiêng hò reo dường như muốn theo sông Nile truyền khắp Ai Cập.

Quần chúng đã giảm bớt sự chú ý, khiến Tử Huyền có thể thở phào một hơi, cô ôm đống hoa gật đầu mỉm cười nhìn Menfuisu và đám người bên kia.

“Nữ hoàng…” Ari lo lắng nhìn nữ hoàng, hoàng đế chuẩn bị cử hành hôn lễ dang dở với Carol, thật sự nữ hoàng chấp nhận buông tay ư? Đó là tình cảm từ mười mấy năm nay…

Nhưng Ari còn chưa nói xong, một giọng đàn ông xa lạ vang lên từ phía sau hai người…

“Vị này… Chắc chắn là nữ hoàng Asisu rồi.”

Ai?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui