Cửa sổ nặng nề đóng lại, ngay cả rèm cửa cũng khép lại, bên trong phòng âm u, ngọn đuốc lắc lư, càng thêm vài phần tĩnh lặng.
Lúc Ruka vào phòng, Unasu đang nằm trên giường, trên vai hắn buộc một lớp băng vai, quấn mấy vòng xung quanh, vẫn còn vương vệt máu. Áo choàng và khôi giáp đều cởi bỏ, đặt ở một bên.
Nghe thấy tiếng động, hắn hơi ngẩng đầu nhìn qua.
“Ruka?”
“.. Ừ.” Ruak đứng yên một lúc, rồi mới trả lời.
“Có chuyện gì sao? Công nương Carol có gì cần sai bảo ư?” Lúc này hắn không hầu hạ bên cạnh cô Carol sao, chạy tới đây làm gì.
“Không có chuyện gì,” đặt một ít thuốc xuống bàn bên cạnh người, lấy tay sắp xếp, “Ta tới thay thuốc giúp ngươi.”
Unasu nghiêng đầu nhìn Ruka, có chút khó hiểu, “Ta vừa mới thay thuốc mà…”
“… Đúng, nhưng lần này ta mang tới thuốc rất tốt, tat hay giúp ngươi, sẽ mau khỏi. Trình tự chính xác, ngươi chịu đựng một chút.”
Nói xong đi tới bên cạnh Unasu, ngồi xổm xuống, Ruka vươn tay cởi băng vải.
“A?” Kinh ngạc nhìn động tác của Ruka, “Không, không cần phiền ngươi, bảo người khác tới làm là được rồi, ngươi mau về hầu hạ công nương Carol đi.”
Ruka không trả lời, trái lại tự tiếp tục cởi băng vải.
Băng vải chậm rãi được tháo ra, động tác của Ruka rất nhẹ nhàng, ngón tay thô ráp luyện võ nhiều năm lướt qua làn da trần của Unasu, vuốt nhẹ khiến Unasu rợn cả tóc gáy.
Đều là thị vệ bảo vệ công nương Carol, bình thường hắn và Ruka thường xuyên kề vai chiến đấu, cùng giết địch, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với đối phương.
Unasu từ nhỏ được Mefuisu cứu, một lòng thề trung thành với hoàng đế không hề để ý tới người khác, ngoài quân y trị liệu, chưa từng có hành động thân mật với bất kỳ ai. Huống hồ, đối phương là chàng trai cùng mình đẫm máu chiến đấu…
“Ru… Ruka, nên gọi người khác tới đây đi, ngươi không cần làm như vậy…”
“Không sao. Hay là… ta làm đau ngươi?” Ruka nhíu mày hỏi, sắc mặt nghiêm túc nhìn Unasu, giọng nói hết sức dịu dàng.
Khụ!
Sắc mặt Unasu đỏ hồng.
Khụ… Sao Ruka lại có vẻ mặt như vậy?!
Không nghe thấy có tiếng trả lời, Ruka ghé sát mặt lại, “Vừa rồi sắc mặt tái nhợt, giờ lại đỏ như vậy, có phải sốt rồi không?” Vừa nói vừa đưa tay qua định thử độ ấm.
“Không! Không bị sốt…”
“…” Trầm mặc nhìn.
Rút tay về, kéo toàn bộ băng vải xuống, vết thương vừa được băng bó của Unasu hoàn toàn lộ ra. Tuy rằng đã được quân y xử lý qua, máu đã chảy ít đi, nhưng vẫn còn một dòng máu nhỏ không ngừng chảy ra.
Mà miệng vết thương đột ngột bị tháo khỏi sự bao vây ấm áp của băng vải, bị không khí lạnh kích thích khẽ run rẩy.
Tiếp theo định làm gì?
“…” Ruka suy nghĩ, cúi đầu, ghét sát vào bả vai Unasu.
“…?!” Định làm gì?!!
Unasu mở to mắt, không thể giải thích nổi, nhìn tình huống trước mắt.
Ruka cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương của hắn ư?! Miệng vết thương vừa ngứa vừa buồn khiến hắn run rẩy muốn lui về phía sau.
Unasu quá đỗi kinh ngạc không nói được gì, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ruka.
Ruka, hắn đang làm gì? Hắn…?!
Xoẹt, Unasu ngẩn ra, hắn nhớ có lần nữ hoàng từng nói…
Thực ra, ngươi có biết không Unasu, lúc ngươi bị thương, còn có một người đau lòng, người đó yêu ngươi, sẽ nhanh chóng tới chăm sóc ngươi, ngươi phải giữ cho tốt nhé…
“…”
Này… Chẳng lẽ là Ruka?!
… Sao có thể như vậy chứ ?! ! !
Trời đất sụp đổ, không còn thấy ánh sáng…
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Ruka mang thuốc lại, thấy vẻ mặt Unasu rất phấn khích.
“Không, không có, không nghĩ gì ca…” Unasu luốn cuống… Không thể là Ruka chứ?
“… Ta bôi thuốc giúp ngươi.”
“… Được.”
Cẩn thận cầm bình thuốc đổ lên miệng vết thương, lại nhẹ nhàng thổi nhẹ, sau đó cầm lấy một băng vải sạch sẽ băng bó lại. Động tác cẩn thận khiến Unasu thán phục.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai ngươi, ngoài ra còn có tiếng băng vải ma sát.
Dưới ánh lửa lay động, sắc mặt Ruka trầm tĩnh không chút thay đổi, không biết rằng vì hành động của mình khiến Unasu tâm tình bất an.
“…” Hôm nay Ruka rất dịu dàng, dịu dàng đáng sợ… Chẳng lẽ đúng như lời nữ hoàng…
Không! Tuyệt đối không thể như vậy! Ta là một người đàn ông, Ruka sao có thể có suy nghĩ như vậy?
Đúng, nhất định là ta đã hiểu nhầm rồi.
“… Ta đã sai người nấu thuốc, nhớ uống lúc nóng.” Sau khi băng bó xong xuôi, Ruka đứng dậy đặt túi thuốc lên bàn, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
“Nấu… nấu thuốc?!” Kinh ngạc ngẩng đầu, “Ngươi bảo?”
Lấy một chiếc khăn lau tay, “Đúng, uống thuốc sẽ giúp vết thương của ngươi mau lành.”
“Không, ta ngạc nhiên là vì, vì sao ngươi lại bảo người khác nấu thuốc?”
“…”
“Ngươi… Ngươi không ở bên cạnh công nương Carol sao, vì sao lại chạy tới đây… Còn nữa, sao hôm nay ngươi lạ vậy…”
“Không có gì, ta chỉ tới giúp ngươi mà thôi.” Cắt ngang lời Unasu.
Nhưng giúp ta cũng không cần ngươi tự mình làm như vậy, mà cũng không cần dịu dàng chu đáo đến thế T_T
Càng nghĩ càng thấy không đúng, lời nói của Tử Huyền khiến Unasu nghĩ thấy rối bời, hắn đang miên man suy nghĩ, Jinna đã bê bát thuốc tới.
Ruka nhận lấy, tới gần Unasu, “Nào, uống thuốc đi.”
Cầm thìa khuấy nhẹ bát thuốc màu đen, đưa đến bên miệng Unasu.
“…”
Unasu run rẩy…
“…Ruka, để ta tự làm là được rồi.” Nói xong vươn tay phải ra muốn cầm bát thuốc.
Ruka tránh tay hắn, “… Ngươi bị thương rất nặng, không sao, để ta đút cho ngươi.”
“…Khụ, Ruka, rốt cuộc ngươi…”
Ruka lập tức ấn thìa đổ vào miệng Unasu.
“A.” Uống một ngụm, Unasu miễn cưỡng nuốt thuốc xuống.
“Khụ, khụ khụ khụ, ngươi…”
Nhìn thấy Unasu bị sặc, Ruka bật cười, khiến Unasu vốn đang oán trách nhìn đến ngây người.
Thực ra Ruka rất đẹp trai, khuôn mặt trắng nõn, các đường nét trên mặt nhu hoa. Lúc cười rộ giống như có cơn gió mùa xuân thổi qua…
A, sao trước kia không phát hiện ra Ruka đẹp trai như vậy nhỉ…
Đang bị nụ cười mê hoặc, tay Ruka lại vươn tới, Unasu kinh ngạc nhìn cái tay kia chạm vào bên miệng mình, nhẹ nhàng lau đi vệt nước thuốc dính bên khóe miệng.
“…” Khỉ thật, nguy rồi.
Unasu mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập loạn… Thình thịch, thỉnh thịch…
Đột nhiên thân tàu bị lắc mạnh một cái, chén thuốc trong tay bị Ruka bị sánh ra ngoài, cả người hắn nhào vào trong lòng Unasu.
“…”
“…”
Tàu vẫn lắc lư như trước, hơn nữa càng ngày càng mạnh, xóc dữ dội.
Ruka lập tức đứng dậy.
“Nguy rồi! Có bão!”
“Cái gì? !”
Nghe thấy vậy, toàn bộ thuyền đều hỗn loạn.
“Ta đi xem.” Nói xong, nhanh chóng chạy đi ra ngoài. Bỏ lại một mình Unasu ngây người trong phòng.
Thực ra, hôm nay Ruka tới chăm sóc Unasu chỉ vì hắn bị đe dọa… Hắn vẫn nhớ như in những lời mà nữ hoàng nói với hắn.
Đúng rồi, nghe nói Unasu bị thương rất nặng, ngươi tới thăm hắn không? Như vậy đi, ngươi phải hết sức dịu dàng xử lý miệng vết thương cho hắn, đút cho hắn uống thuốc, nghe chưa?”
…
Nếu ngươi không muốn đi cũng không sao, nhưng ta đã biết được bí mật của ngươi, ta có thể bịa đặt, thêm mắm thêm muối công bố cho mọi người biết…
Ha ha ha, cái bí mật kia chính là… Thực ra, ngươi thầm mến quan tư tế Kaputa từ lâu!!!
Yên tâm, ta nhất định sẽ cho tất cả mọi người đều biết, chúng ta sẽ thông cảm cho ngươi, để Menfuisu tứ hôn cho ngươi!
Không biết nữ hoàng nói vậy có ý gì, nhưng chăm sóc Unasu so với Kaputa, có vẻ như bớt đi rất nhiều phiền phức.
Tuy… phải làm theo mọi động tác mà nữ hoàng yêu cầu…
Soạt…
Một cơn sóng to đánh úp lên sàn tàu, Ruka lảo đảo vài bước, sóng to gió lớn quá!
Bầu trời u ám, thỉnh thoáng lóe lên tia sét, sóng biển không ngừng đánh vào mạn tàu, con tàu lắc lư dữ dội trong mưa gió.
Con tàu mà nhân dân Ai Cập đang ngóng chờ trở về gặp phải cơn bão.
“Nhanh lên! Lái thuyền sang bên phải!”
“Giảm bánh lái!”
“Mọi người chú ý an toàn!”
Menfuisu nhảy lên nhảy xuống chỉ huy binh lính trên thuyền, mà người vụng trộm xem kịch hay vừa rồi trở về lại nôn mửa trong phòng mãi không thôi.
“Ụa…”
Sao xui vậy… lại gặp bão!
“Ụa… !”
Imhotep! Ta hận ông!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...